[Hồng Lâu] Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị

Chương 114:



"Học hành là điều tốt, điều tốt, không thể không học, không học." Phạm thị lắp bắp lặp đi lặp lại, không thể biểu đạt rõ ý nghĩ của mình rằng tri thức sẽ thay đổi vận mệnh, hay là học hành giúp con người ta khai sáng, chỉ có thể dùng một chữ "tốt" để hình dung lợi ích của việc học tập.

"Thái Thuấn Hành chiếm đoạt công danh, buộc phải quay về quê nhà, nhi tử lại do ngươi toàn quyền nuôi dưỡng, đây là chuyện xưa nay chưa từng có, ngươi có hiểu được đạo lý trong việc này không?" Thái hậu lại hỏi.

"Đây là... đều là ẩn điển của Hoàng đế và Hoàng hậu nương nương, thần vô cùng cảm kích!" Phạm thị lại muốn quỳ xuống dập đầu.

Thái hậu mỉm cười, biết Phạm thị không rõ, vụ án này của Thái Thuấn Hành, hoàn toàn có thể trở thành một điển hình. Trong quá trình xét xử vụ án, pháp luật hình sự hiện nay có luật pháp, nhưng chưa thực sự răn đe, Phạm thị chính là một ví dụ tuyệt vời, ngày sau sẽ không còn nam nhân nào dám nhẫn tâm giết vợ giết con, lại còn yêu cầu con cái hiếu thuận. Về mặt con cái thuộc về ai, từ trường hợp của Phạm thị, đã có luật lệ là nhi tử thuộc về nữ nhân, ngày sau đối với nữ nhân ở phương diện hòa ly, thủ tiết sẽ là một ích lợi lớn, không thể không thừa nhận, đứa con trai mình đứt ruột sinh ra, chắc chắn rất nhiều nữ nhân sẽ muốn phản kháng dành lại con nếu con phải theo cha, đây cũng chính là ý muốn của Thái hậu.

Nhưng những điều này sẽ phải kèm theo một điều kiện tiên quyết - con trai Phạm thị phải không chịu thua kém mà chiến đấu hăng hái! Chỉ cần nghĩ đến một đứa con trai đi theo mẹ sẽ chịu bao nhiêu thiệt thòi, nhưng thành tựu đạt được sau này lại vượt trội hơn hẳn những đứa trẻ có cả cha lẫn mẹ bên cạnh, thậm chí là gia thế ưu việt, có được tấm gương sáng như vậy, đủ để cho các nữ nhân nhiệt huyết sôi trào. Tuyệt vời nhất là Phạm thị chỉ là một thương nữ bình thường, là một nông phụ, nền tảng nông cạn, nhưng cũng vì tấm gương bình dân như vậy, mới có thể khích lệ người dân tốt hơn.

Những thứ này đều là tính toán của Thái hậu, Phạm thị tuy không có tri thức, nhưng rất có giáo dưỡng, Thái hậu rất thích Phạm thị, ban cho mấy tấm gấm vóc, lại ban cho nhi tử Phạm thi bút mực giấy nghiên, một hộp sách mới, rồi mới lệnh cho Phạm thị lui ra.

Chờ Phạm thị lui ra, Vương Sóc mới cười mở miệng nói: "Thái hậu thật sự rất thích Phạm thị này."

"Sao mà ta không thích được chứ, một người mẹ rất kiên cường, khó nhất, hay nhất chính là Phạm thị không kiêng kị nhi tử học hành. Nói thật ra, học tập là để khai thông đầu óc, nhưng nhìn những người học giả hiện nay đi, nếu không phải là khoe khoang học vấn, thì cũng là để che dấu lỗi lầm mình gây ra, khiến người ta chán ghét hai chữ học hành”.” Thái hậu châm biếm nói.

"Những vị làm mẫu thân đều luôn cố gắng để con mình được sống hạnh phúc thành tài, những vị mẫu thân này đều không biết chữ, không qua học hành, nhưng lại dạy dỗ ra toàn những trụ cột triều đình, xương sống quốc gia." Người mẹ là giáo viên đầu tiên và giỏi nhất của con cái, Phạm Thị thanh thản, Vương Sóc cũng vui vẻ.

"Trăm ngàn năm qua cũng chỉ có một Mạnh mẫu, một nhạc mẫu, nữ nhân đọc sách nhiều, kiến thức dù sao cũng phải rộng rãi một chút, cũng không thể lấy thiên khái toàn bộ." Thái hậu nói. *Ý ở đây là nói nữ nhân cũng không thua kém ai

"Vẫn là Thái hậu nhìn xa trông rộng, là ta tầm nhìn hạn hẹp." Vương Sóc cúi đầu mỉm cười, lại hỏi: "Vụ án của Phạm thị cứ như vậy kết thúc sao? Không giấu gì người, ta vẫn chưa nói chuyện ta để cho Diệp Bản Lễ làm Đơn Liêu hiểu nhầm, vì nếu không nhân cơ hội này sửa lại luật pháp, chẳng phải sẽ rất lãng phí sao.”

"Ngươi muốn thay đổi điều gì?" Thái hậu giữ kín như bưng.

"Tất nhiên là luật lệ thê cáo phu sẽ phải phạt ba mươi trượng đầu tiên, nữ nhân thường nhu nhược, nếu không phải chuyện bất đắc dĩ, sao có thể dễ dàng cáo quan. Những nữ nhân đã có chồng chỉ quanh quẩn trong nhà, không biết nhiều về thế giới bên ngoài, ngộ nhỡ nam nhân đưa hai đồng bạc cho sai dịch ở nha môn, thì ba mươi trượng kia chẳng khác gì đánh chết người." Vương Sóc thật lòng cảm thấy luật pháp như vậy không hợp

thời.

"Chuyện luật pháp, sẽ liên lụy đến nhiều người, không phải chuyện một lão bà như ta có thể nói được, ngươi cứ cùng bệ hạ thương nghị đôi điều trước." Thái hậu nói.

"Vâng, chờ bệ hạ có được ý kiến của bệ hạ, ta sẽ bẩm báo với người." Vương Sóc cười đáp lại.

Hiện giờ trong điện ngoại trừ Thái hậu, Vương Sóc cùng mấy cung nhân tâm phúc thì không còn người khác, Thái hậu kéo tay Vương Sóc nói: "Ta ở thâm cung mấy chục năm, trải qua nhiều chuy, liền muốn dông dài hai câu, ngươi xem ta nói có hợp lý hay không, nếu ngươi thấy có lý, thì cứ nghe thử, nếu không hợp tâm ý của ngươi, cứ coi như ta nhiều chuyện."

“Người đã có mấy chục năm kinh nghiệm, lời nói của người chẳng khác gì chuẩn mực, sao có thể không hợp lí được." Vương Sóc vội vàng cắt ngang, chân thành tin tưởng tâm ý của Thái hậu.

Thái hậu cười khẽ, nói: "Ngươi nói ngươi chưa nói với bệ hạ chuyện lừa gạt Đơn Liêu, chuyện này không tốt, ngươi và bệ hạ là phu thê, vả lại làm cũng không phải chuyện mưu đồ tư lợi gì, ngươi nên thẳng thắn nói với bệ hạ mới đúng. Vợ chồng kiêng kỵ nhất là lừa dối che giấu.

“Chuyện này... cũng chính là chuyện ta muốn nói với bệ hạ nhất, nhưng hiện giờ muốn mở miệng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, hiện giờ người nói như vậy, ta chờ trở về sẽ ngay lập tức cáo tội với bệ hạ.” Vương Sóc vẻ mặt xấu hổ, nhưng trong mắt vẫn lộ ra cảm kích cùng ái mộ Thái hậu, nếu không phải thật lòng nghĩ cho nàng, bà sao có thể nói những lời này.

"Trong lòng ngươi biết rõ là tốt rồi." Thái hậu vỗ nhẹ tay Vương Sóc, mỉm cười nhẹ.

Chờ Vương Sóc hồi cung, ma ma bên người Thái hậu trêu chọc nói: "Thái hậu từ bi, còn quan tâm đến hòa thuận của phu thê đế hậu.”

“Có qua có lại thôi, Hoàng hậu nguyện ý mỗi ngày đến trước mặt một người thất thế như ta nịnh nọt, ai gia cũng không thể không chỉ điểm nàng vài câu. Có thể ngồi lên vị trí Hoàng hậu thì nàng cũng chẳng phải kẻ ngốc, lại có thể giúp bệ hạ dẹp loạn Ngũ vương, phụ tá bệ hạ lấy thân phận hoàng chất mà đăng cơ, tâm trí như thế bao nhiêu nam nhân cũng không thể so được, vậy mà nàng trước mặt ai gia trở thành một tiểu nữ tử ăn nói còn nhiều thiếu sót, cái gì cũng không hiểu? Tất cả là muốn giữ mặt mũi cho ai gia, làm cho ai gia vui vẻ mà thôi." Thái hậu tựa lưng vào ghế cảm thán, để ma ma dễ dùng sức, thoải mái xoa bóp cho bà.

"Hoàng hậu nương nương đúng là có năng lực, tuổi còn trẻ như vậy, biết nên đến thỉnh giáo Thái hậu, đúng là khôn khéo." Ma ma là tâm phúc của Thái hậu, nên cũng có gan bàn luận về chủ tử.

"Ngươi nên bớt lại một chút." Thái hậu mặc dù muốn ngăn cung nữ đừng nói nữa, nhưng ngữ khí cũng ôn nhu, ma ma cũng không để ý lắm, tiếp tục nịnh nọt nói: "Nói đi nói lại vẫn là Thái hậu tâm thiện, thiên hạ ở đâu mà có được người mẹ chồng hiền lành như ngài chứ.”

“Ta có thể là mẹ chồng của ai chứ, cùng lắm chỉ là thím mà thôi." Thái hậu xụ mặt, xét về thân phận của bà thì thực sự khó xử.

"Lão nô lỡ lời, lão nô lỡ lời, mong Thái hậu thứ tội." Ma ma sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu.

"Được rồi, đứng lên đi, bao nhiêu năm giao tình, ta sao có thể trách phạt ngươi vì chuyện cỏn con này được." Thái hậu cười bảo ma ma đứng lên, bà buồn lòng cũng chỉ vì thân phận khó xử của mình, nếu thật sự so sánh, để thứ tử đăng cơ, Hoàng thái hậu đúng ra phải là mẫu thân của Hoàng đế, so với việc hai cung Thái hậu đặt song song nhau, Thái hậu càng thích tình huống hiện giờ hơn.

Vương Sóc ra khỏi Thọ Khang cung, trực tiếp đi về phía Đại chính điện, lúc này Đồ Cảnh bình thường còn đang ở Đại chính điện phê chuẩn tấu chương.

Vương Sóc vừa nhìn, quả nhiên, trên bàn bày ra toàn là tấu chương, lộn xộn, Đồ Cảnh nhiều lần còn không cho Triệu Hỉ giúp hắn sắp xếp.

"Bệ hạ còn bận bịu khá lâu đấy, đây là lượng tấu chương cần xử lí hôm nay sao?" Vương Sóc chỉ vào đống tấu chương hỏi.

"Đây mới là một nửa thôi, còn một đống lớn chưa đem vào nữa." Đồ Cảnh đầu cũng không ngẩng lên trả lời, dưới ngòi bút như bay, hắn vừa mới đăng cơ, rất nhiều chuyện không viết rõ ràng, người phía dưới không thể lý giải ý tứ của hắn.

Vương Sóc đi qua, giúp hắn sửa sang lại tấu chương, Vương Sóc không tránh khỏi sự nghi ngờ, trước tiên tự mình xem lại bản gốc của tấu chương, lại xem lại bản ghi lại của nội các, chọn ra giải pháp mà mình cho là tốt nhất, sau đó theo thứ tự theo thói quen Đồ Cảnh mà đặt vào trong tay hắn.

Thoạt nhìn từ xa, ai thấy đây là cảnh hai vợ chồng cùng phê duyệt tấu chương, làm chủ thiên hạ.

Triệu Hỉ bị ý niệm bất chợt trong lòng mình làm hoảng sợ, yên lặng rời khỏi chuẩn bị trà cùng điểm tâm cho đôi phu thê tôn quý nhất thiên hạ này.

Vương Sóc bận rộn cả một canh giờ, thấy Đồ Cảnh còn chưa có ý nghỉ ngơi, vội vàng cắt đứt, nói: "Bệ hạ bận bịu nãy giờ rồi, ngàu nghỉ ngơi một chút đã rồi hẵng tiếp tục phê duyệt. Ngài thấy chưa, tật đau đầu của ngài lại phát tác rồi." Vương Sóc vuốt ve huyệt thái dương Đồ Cảnh, gân xanh trên đầu lộ ra, đúng là dọa người.

"Chỉ đau một chút thôi ~" Đồ Cảnh buông tấu chương xuống, đi đến nửa nằm nửa ngồi trên giường, nói: "Lúc phê tấu chương ta không cảm nhận rõ, vừa dừng lại, đầu hít một hơi cũng đau đớn."

“Ngài đó, ngài quá lao lực rồi." Vương Sóc ngồi dựa vào giường, bảo Đồ Cảnh đặt đầu lên đùi nàng, thuần thục tháo trang sức trên tay, chậm rãi xoa bóp đầu cho hắn, lải nhải nói: "Ngự y đều nói, ngươi không nên làm việc trong thời gian dài liên tục, phải nghỉ ngơi! Quốc sự vốn phức tạp, ngài lại không biết bảo dưỡng thân thể như vậy, bao nhiêu chuyện còn chưa giải quyết xong. Người xưa có câu chậm mà chắc, nuôi một đám quân thần đúng là chẳng có ích lợi gì."

66

Đừng lo lắng. Đây là năm đầu tiên nên sẽ vất vả hơn bình thường một chút, sau này ổn định rồi, mọi chuyện sẽ tốt hơn.” Đồ Cảnh cười an ủi Vương Sóc.

"Quên đi, ta không nói với ngài nữa." Vương Sóc ghét bỏ nói, kêu một tiếng: "Triệu Hỉ, vào đây.”

Triệu Hỉ ở bên ngoài bình phong chờ lệnh, nghe vậy lập tức bước vào, giật mình nói: "Nương nương có điều phân phó.”

“Ngươi giúp ta chăm coi bệ hạ, khi nào phê duyệt tấu chương, nửa canh giờ phải nghỉ ngơi một lần, một lần ít nhất một nén nhang..."

"Vậy ta còn gì gọi là làm việc nữa." Đồ Cảnh kêu rên nói.

“Câm miệng, đây không phải chuyện ngài nên quan tâm!” Vương Sóc mắng một câu, tiếp tục phân phó Triệu Hỉ nói: "Nhiều nhất không quá một canh giờ, nếu bệ hạ không biết bảo dưỡng, ngươi liền sai người đi Phúc Hi điện mời ta.”

Triệu Hỉ thoáng thấy gương mặt ghét bỏ của Hoàng đến, trong lòng liền thích thú, khom người đồng ý.

"Ngươi cũng vậy, nếu dám làm bậy, ta sẽ mang một cái ghế dựa ngồi ở đại chính điện canh chừng ngươi."

Vương Sóc tăng lực xoa bóp, Đồ Cảnh vừa đau vừa sảng khoái, chỉ đành than thở: "Nàng là nhất. Cứ làm theo như nàng nói đi.”

Đồ Cảnh thấy Triệu Hỉ còn đứng ở một bên, giận các chém thớt nói: "Ngươi cũng dám quản trẫm sao, còn không ra ngoài!”

Triệu Hỉ tự nhiên biết Hoàng đế da mặt mỏng, cười lui xuống.

"Được rồi, được rồi, nằm xuống, để ta kể cho ngài một vài chuyện giúp thư giãn đầu óc." Vương Sóc khẽ nói nhỏ, cười trêu chọc Đồ Cảnh.

"Chỉ cần nói với ta những chuyện tốt đẹp thôi." Đồ Cảnh soi mói nói, chuyện hậu cung đều là chuyện nhỏ như lông gà, bây giờ Thái phi cũng dời ra ngoài, Đồ Cảnh tin tưởng Vương Sóc tuyệt đối, nên cũng giao cho nàng quản lý nội giám của cung nhân.

"Đây là chuyện tốt mà, hôm nay Thái hậu khuyên ta nên cùng ngài thẳng thắn đối đãi, phu thê hòa thuận." Vương Sóc đem chuyện hôm nay ở Thọ Khang cung nói: "Nếu ta thực sự đem chuyện của Phạm thị nói cho ngài biết, chỉ sợ ngài hôm nay sẽ nghe đến cảm động rơi nước mắt, coi Thái hậu như mẹ mình."

“Bà ấy vẫn luôn như vậy." Đồ Cảnh có chút mất mát cười cười, khi còn bé Đồ Cảnh cũng cho rằng thím là nữ nhân cao quý nhất ôn nhu nhất thiên hạ, là người trong sạch duy nhất trong hoàng thành nhiều cạm bẫy này. Đến cuối cùng mới phát hiện, trong sạch hay không là dựa vào đế vương, cho dù bà nhìn qua ôn nhu vô hại, nhưng ở trước mặt để vương vẫn phải thỏa hiệp.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...