Hồng Nhan Nhược Tuyết
Chương 17: Cố quốc chi mộng
Bên trong Thiên Phong Các, Kim Cung, Côn Luân giáo.
Vân Tịch nhìn chằm chằm xà nhà lầu các không chuyển mắt, cái thu hút tầm mắt nàng chính là mấy hoa văn có họa tiết hết sức tinh xảo phức tạp, có vẻ như nó ẩn chứ một dấu hiệu thần bí nào đó, chúng mang theo một loại phong tình dị vực rất quỷ dị lại giống như một đôi mắt thâm thúy mẫn tuệ, lơ lửng giữa không trung nhìn xuống khách lạ.
Vân Tịch nằm trên một cái giường mềm mại nhỏ hẹp, giường nhỏ tuy hơi cũ kỹ nhưng lại tràn ngập mùi thơm của gỗ đàn hương, trên mạn che rủ xuống có thêu hoa văn Tuyết Mạn hoa màu đỏ rất tinh xảo đẹp mắt, khiến cho Vân Tịch cảm thấy càng thêm ấm áp, thân thiết gấp bội. Nàng ôm chặt bao y phục, bên trong có vài bộ y sam. Khi đến Côn Luân Sơn nàng không mang theo gì cả, mấy tháng qua xiêm y trên người cũng là do mấy tỷ muội ở Thánh Nữ cung may cho. Vừa nghĩ đến đây, áy náy mơ hồ ở trong lòng kéo tới, xua cũng không đi...
Vân Tịch xoay đầu nhìn Thương Tuyết Vi, nàng đang đứng trước cửa sổ nhỏ ở Thiên Phong Các, nhìn ra bên ngoài như có điều suy nghĩ. Hai mươi năm trước Thiên Phong Các này là tàng thư của lão Giáo vương, nó rất gần Dược sư điện, lại thông với Mộng Hoa cung. Là nơi có hoa viên đẹp nhất ở Kim Cung, có đủ các loại kỳ hoa dị thảo trải đầy Tuyết Sơn, đua nhau nở rộ. Nơi này còn trồng rất nhiều dược hoa cung cấp cho Dược sư điện luyện đan, chúng nằm thấp thoáng rải rác trong biển hoa, thu hút rất nhiều ong bướm bay đến, tỏa ra kỳ hương mê người thật lâu không tiêu tán...
Thương Tuyết Vi xoay người lại, dưới ánh mặt trời chiếu rọi thấy được các hạt bụi li ti không ngừng nhảy múa quanh thân nàng, như làn khói mỏng thuần trắng mờ ảo. Thương Tuyết Vi chậm rãi đến gần Vân Tịch, sau đó ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn nàng. Trong ánh mắt của nữ Giáo vương ẩn chứa sự bình thản giống như họ đã quen biết nhau từ rất lâu trước đó.
Qua hồi lâu, Thương Tuyết Vi khẽ mở miệng: "Ngươi đã nghĩ kĩ chưa? Trong Các ngoại trừ có nhiều sách cũ thì cái gì cũng không có, so với Mộng Hoa cung thì kém hơn rất nhiều, không có thoải mái đâu, ngươi thực sự muốn ngủ ở nơi này sao?"
Vân Tịch như cũ ngửa đầu nhìn trên xà nhà, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn mấy hoa văn kỳ lạ, nàng gối đầu lên hai cánh tay mình, lẩm bẩm nói: "Nơi này rất thanh tịnh! Mộng Hoa cung là chổ của tỷ tỷ và đệ đệ cô, ta không thể đến, tương lai cô sẽ đón bọn họ về a!"
Thương Tuyết Vi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ta không có ý nghĩ đó."
Vân Tịch đột nhiên ngồi dậy, cực kỳ nghiêm túc nhìn thẳng Thương Tuyết Vi, trầm giọng nói: "Lúc trước cô quăn ta vào địa lao, tỷ tỷ cô ở kế bên mỗi đêm đều kêu la thảm thiết, phiền đến nổi ta không có đêm nào ngủ được! Nơi này của cô ta hẳn là đã xảy ra vấn đề..." Vân Tịch chỉ chỉ tay vô đầu, khuyên: "Thả tỷ tỷ cô ra đi!"
Thương Tuyết Vi nghiêng mặt đi trầm tư một lúc lâu, vẫn lãnh đạm nói: "Đây là chuyện của Thương gia, ta tự có chừng mực."
Vân Tịch không hiểu ân oán giữa Thương Tuyết Vi và tỷ tỷ dị mẫu kia, bởi bản thân nàng từ nhỏ cũng chỉ có một mình, nàng không hiểu được cái gì gọi là thủ túc tương tàn, ruột thịt nghi kỵ. Nhưng thấy sắc mặt Thương Tuyết Vi dịu đi, hoàn toàn không giống với trước kia lạnh lùng quyết tuyệt, thực tế Thương Tuyết Vi vẫn đem khuyên bảo của Vân Tịch để ở trong lòng.
Hai người ngay sau đó lâm vào trầm mặc, đầu ngón tay mãnh khảnh trắng như tuyết của Thương Tuyết Vi nhẹ nhàng vuốt ve mép giường, ánh mắt lơ đãng nhìn xa xôi, phảng phất như muốn tìm về hơi thở quen thuộc nào đó, thứ mà khiến cho người ta khó có thể quên... Vân Tịch nhìn bộ dáng nàng trầm tư chuyên chú không dám quấy rầy, mãi đến khi Thương Tuyết Vi phục hồi tinh thần lại, giọng nàng nhẹ nhàng mang theo ấm áp nói: "Ngươi biết không, cái giường này... Trước kia là nơi cha ta thường ngủ!"
Vân Tịch gật gật đầu, nhìn chung quanh quan sát giường cũ, "Ta có thể đoán được. Trước kia khi Lão Giáo vương xem sách đến mệt mỏi, sẽ trực tiếp ngủ trên cái giường này?!"
Đáy mắt Thương Tuyết Vi lóe lên một tia khổ sở không dễ dàng phát hiện, cười khổ thở dài nói: "Ừm! Mấy năm trước khi cha ta mất, gần như ngày đêm không ngủ tự nhốt mình trong Thiên Phong Các. Ai cũng nói ông viết sách viết đến điên rồi, tự mình sa vào ảo tưởng của bản thân rồi không thể tự thoát ra được, cuối cùng nôn ra máu mà chết, khiến hàng nghìn hàng vạn giáo đồ lắc tay thở dài. Ông ấy lập ra hệ thống tông giáo tuy là hư ảo, nhằm mê hoặc lòng người, nhưng nhìn ở một góc độ nào đó ta có thể nói trong vòng trăm năm nữa, ta tin tưởng không ai có thể đạt được thành tựu siêu việt hơn cha ta!"
Vân Tịch cảm thán nói: "Lão Giáo vương đúng là một kỳ tài a! Chỉ là ta cảm thấy, tài năng của ông ấy có phải là dùng nhằm chổ rồi không?"
Thương Tuyết Vi vuốt ve hình thêu Tuyết Mạn hoa trên mạn che, buồn bã nói: "Ồ, không nghĩ tới ngươi cũng có thể nhìn ra! Haizz... nếu không phải ông ấy sinh ra ở thời đại này, dân tộc này, thì cha ta... Nhất định sẽ không dùng cách như vậy để sống qua cả đời!"
Tuy ngữ khí của nữ Giáo vương rất kiên định nhưng vẫn có phần bi thương, Vân Tịch nhìn đôi tròng mắt sáng trong mang theo sắc bén như lợi kiếm đến xuất thần, có lẽ từ khi sinh ra trong máu Thương Tuyết Vi đã có một loại ẩn nhẩn chịu đựng đủ loại đau đớn khó nói thành lời. Thời đại, dân tộc... Đối với Thương gia mà nói, là có ý nghĩa gì?
"Ây, mà nói mấy cái này để làm chi!" Thương Tuyết Vi bỗng nhiên thay đổi đề tài, nở nụ cười tà mị, "Nếu ngươi không muốn ở Mộng Hoa cung, thì theo ta đến Tây Lương cung đi!" Nàng nắm lấy cánh tay Vân Tịch, muốn kéo cả người Vân Tịch từ trên giường đứng lên...
Mặt Vân Tịch chợt ửng đỏ, phản kháng mãnh liệt: "Thôi thôi! Ta muốn ở Thiên Phong Các, ta đã quyết định ngủ ở đây rồi!"
Nàng nói xong lại nằm lên gối xoay lưng cuộn lại, giống như một đứa trẻ thích tùy hứng bộc phát tính tình. Thương Tuyết Vi thấy nàng trốn tránh như vậy, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, liền đánh vào lưng Vân Tịch một cái, nữ Giáo vương giận dữ nói: "Ta đáng sợ như vậy sao? Ta cũng đâu có ăn ngươi!" . Truyện Trinh Thám
Vân Tịch trở người nhìn nàng, trên mặt vẫn còn lưu lại chút đỏ ửng ngượng ngùng, nàng chớp chớp đôi mắt màu lam, hài hước cười: "Vậy cô không sợ... Ta sẽ ăn cô sao?"
Thương Tuyết Vi giận, trừng mắt nhìn Vân Tịch, lớn tiếng quát: "Ngươi dám!" rồi bổng nhiên khuynh thân áp lên người Vân Tịch... Vân Tịch chỉ cảm thấy suýt chút nữa là nàng đã ngừng thở rồi, người nọ cứ như vậy mà tùy ý đè lên, hơi thở Thương Tuyết Vi phả lên mặt nàng, làn da mịn màng như ngọc mang theo vẻ đẹp quyến rũ khiến người ta không dám nhìn thẳng, ý cười nơi khóe miệng như có như không, đôi môi đỏ mọng khẽ mở:
"Tại sao lại trốn tránh ta?"
"Ta... Ta..." Vân Tịch lắp bắp nhìn Thương Tuyết Vi, dưới sự áp bách mạnh mẽ đó, dù cho có hoa ngôn xảo ngữ thêm nữa cũng không có tác dụng gì.
"Còn chưa thừa nhận sao?" Thương Tuyết Vi cười nhìn nàng, hơi thở liêu nhân cực nóng, ngón tay đã mở ra vạt áo của Vân Tịch, nhẹ nhàng trêu chọc ở cổ của nàng... "Ta... Ta đang suy nghĩ một chuyện, nhưng vẫn chưa hiểu được a..."
"Sao? Nói nghe thử xem."
Vân Tịch ấp úng nói: "Ta suy nghĩ... giữa ta và cô, thế nào lại... biến thành như vậy a?" Nàng đắm mình trong mối quan hệ ái muội không rõ ràng này, không biết từ lúc nào bắt đầu, mà hai người họ lại thích loại cảm giác này, thích khám phá tâm trí của nhau để tìm kiếm cảm giác nóng bỏng. Thương Tuyết Vi vuốt chóp mũi cao của Vân Tịch, khẽ thở dài: "Không nghĩ ra thì không cần nghĩ nữa... Ta hỏi ngươi, hiện tại, ngươi vẫn muốn trốn tránh ta sao?"
"Không trốn nữa." Vân Tịch lắc đầu, làm ra bộ dáng khoanh tay chịu chết, cười cười nói: "Bởi vì vô luận trốn đến nơi nào, cũng đều bị cô bắt được!" Những lời này của nàng, dường như đã làm cho cánh cửa phủ bụi nhiều năm bắt đầu hé mở, Thương Tuyết Vi nở nụ cười, nụ cười đó rực rỡ ấm áp như ánh mặt trời, có thể hòa tan cả băng tuyết, nó tinh khiết đến nỗi làm cho lòng người say mê không dứt...
Vân Tịch đột nhiên ngây ngẩn, lẩm bẩm nói: "Cô... cười lên trông rất đẹp a! Cười nhiều một chút, đừng giữ mãi gương mặt lạnh lùng!"
Thương Tuyết Vi muốn thôi cười, nhưng rốt cuộc vẫn khó nén vui sướng trong lòng, hai người nhìn nhau cười lên, da thịt thiếp chặt dần dần không còn khe hở. Vành tai tóc mai chạm vào nhau, Vân Tịch dần dần khó có thể kiềm chế hơi ngẩng đầu, nhắm lại hai mắt, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm như đóa hoa kia... Thân mình Thương Tuyết Vi chợt run lên, cũng ngay lúc đó, bên tai vang lên tiếng gọi không thức thời:
"Giáo vương Bệ Hạ! Giáo vương Bệ Hạ người đang ở bên trong sao?"
Thương Tuyết Vi nhanh chóng đứng dậy, xấu hổ ngượng ngùng trong nháy mắt liền biến mất, lập tức khôi phục dáng vẻ lạnh lùng trầm tĩnh thường ngày. Hướng ngoài cửa hỏi: "Có chuyện gì mà lại đến đây quấy nhiễu?"
"Thương Kim, Thương Thủy Trưởng lão có chuyện quan trọng cần thương lượng, cung thỉnh Giáo vương Bệ Hạ đến Quỳnh Hoa Điện xử lý sự vụ."
Thương Tuyết Vi xoay đầu, thấy Vân Tịch đã từ trên giường ngồi dậy, trong nháy mắt hai người liền phát hiện sự không đành lòng trong mắt đối phương, lại song song cúi đầu. Thương Tuyết Vi ổn định tâm tình, ôn nhu phân phó nói: "Vậy ngươi cứ nghỉ ngơi trước, bên ngoài luôn có giáo đồ bảo hộ, ta... buổi tối trở lại thăm ngươi."
"À... Được." Vân Tịch đưa mắt nhìn nàng rời đi, chỉ cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm bắt đầu khởi động, vậy là tháng bảy trên tuyệt đỉnh Tuyết Sơn, sau cùng cũng không còn rét lạnh.
Thương Tuyết Vi đi rồi, Vân Tịch nằm trên giường của lão Giáo vương nghỉ ngơi thêm một canh giờ, sau đó đứng dậy đi vòng vòng trong Thiên Phong Các. Trên mấy giá sách san sát nhau có rất nhiều quyển sách to nặng. Dưới chân mấy tấm ván gỗ cũ kĩ vang lên cót két, bên trong Các yên tĩnh như thế ngoại.
Vân Tịch mường tượng lại cảnh năm đó lão Giáo vương đang minh tư khổ tưởng, dựa bàn viết lách, không màn đến thế sự, hết thảy đều vứt ra sau đầu.
Nàng có chút hăng hái ngồi xuống giở ra một quyển sách cũ, phủi phủi bụi bám dầy trên bìa sách, tên sách liền đập vào mắt, đó là một cuốn sách viết về chủ đề khác của lão Giáo vương, tên là 《Quốc Luận》. Vân Tịch không khỏi nghĩ đến tháng trước Thương Tuyết Vi bắt nàng đọc thuộc lòng 《 Thiên Luận 》, quả thực đem nàng giày vò đến chết đi sống lại. Nhớ tới vướng mắc lúc trước, khóe miệng Vân Tịch câu lên ý cười dịu dàng, hầu hết tất cả các kỉ niệm từ khi đến Côn Luân Sơn nàng chưa từng quên quá, nàng muốn giữ chúng ở mãi trong lòng.
Lần trước Thương Tuyết Vi vì tìm hiểu bí ẩn của hình xăm, đã lợi dụng huyễn thuật làm cho Vân Tịch nhớ lại khoảnh khắc trước khi mẫu thân nàng lâm chung. Đôi môi nương lúc ấy tái nhợt run run, nhưng lại vô cùng bình thản vui vẻ mà thốt lên cái tên xa lạ, rồi mang theo một đoạn bí mật không ai biết qua thế giới bên kia... Vì vậy mà, Vân Tịch mới muốn tìm hiểu về Thương Minh Tu, nam nhân có số mệnh ngắn ngủi nhưng lại rất huy hoàng khi còn sống ở Tây Vực này, đến tột cùng là có quan hệ như thế nào với Sở gia?
Nàng chuyên chú mở ra cuốn 《 Quốc Luận 》, năm đó lão Giáo vương Thương Minh Tu hoành đồ tráng chí bừng bừng liền viết trên giấy: "Lợi tại nhất thân ngộ mưu dã, lợi tại thiên hạ tất mưu chi. Đại trí hưng bang, bất quá tập chúng tư (nhưng thiết nghĩ); đại ngu ngộ quốc, chích vi hảo tự dụng (tốt hơn để tự mình dùng)..." Vân Tịch đọc rất nhanh mới đó đã hết nữa cuốn, chợt cảm thấy khô khan không thú vị, mấy chuyện văn thao vũ lược này nàng thật sự đề không nổi hứng. Hai mắt nàng mơ màng đem 《 Quốc Luận 》nhét trở lại, sau đó lại lục lung tung lấy ra một quyển, giết thời gian.
《 Bí Sử Tây Lương Quốc 》 năm chữ to dùng lối chữ thảo viết thành, đập vào mắt, liền kéo đầu óc mơ màng của Vân Tịch trở lại... Sách cũng không dày, trang sách ố vàng đầy nếp gấp, rõ ràng là đã bị người ta lật qua lật lại không biết bao nhiêu lần...
"Tây Lương Quốc? Đây là nước nào a, sao giống như chưa từng nghe qua..." Vân Tịch thì thào tự nói, đem quyển sách cũ kĩ kỳ lạ này mở ra, giống như mở ra một cái hộp bí mật bị phủ bụi nhiều năm, vô tình, phát hiện một đoạn bí sử diệt tộc bị mai một:
"Đảng Hạng Thác Bạt thị, Bắc triều hậu duệ Tộc Tiên Ti (dân tộc Tiên Bi - dân tộc thiểu số thời cổ, ở vùng Đông Bắc, Nội Mông, Trung Quốc). Độc chiếm cứ điểm quan trọng ở vùng Tây Bắc, sáng lập nên đại nghiệp Tây Lương. Quốc vực ngàn dặm, đông tẫn Hoàng Hà, ngọc môn ở phía Tây, Tiêu Quan ở phía Nam, phía Bắc khống chế đại mạc. Canh tác cùng người Hán. Nhưng mà ở năm thứ mười lăm - Minh Đế Trung Nguyên đã hợp tác với Tây Phạm - Tra Vinh Vương của Hồi Cương, diệt Tây Lương quốc... Hủy hết Cung Thành, giết sạch ba quân... Quân Diệp - Tây Lương vương Thác Bạt phải dựa vào nơi hiểm yếu để cố gắng chống đỡ..."
"Minh đế - năm thứ mười sáu, không thể chống lại kẻ thù, Vương cùng với mười vạn người sống sót trốn tới Côn Luân Tuyết Vực, Hồi Cương không tìm được."
"Minh đế - năm thứ mười bảy, Trung Nguyên xuất binh, Hồi Cương đại bại, thu hết cố thổ Tây Lương làm đất của người Hán..."
"Minh đế - năm thứ mười lăm, cũng chính là, năm mươi năm trước, Tây Lương Quốc bị diệt vong..." Vân Tịch tự nhủ phải sắp xếp lại bí mật mới phát hiện này, "Quân vương Tây Lương dẫn theo mười vạn người sống sót trốn lên Tuyết Vực Côn Luân, Đảng Hạng tộc từ đó sống lưu vong trên cao nguyên của Tuyết Vực Thổ Phiên... Chẳng lẽ Thương Tuyết Vi là..."
Vân Tịch trầm tư, nàng nhanh chóng đem cuốn 《 Bí Sử Tây Lương Quốc 》 khép lại, hít vào thở ra một hơi, tim bổng đập nhanh hơn. Lời Thương Tuyết Vi mới vừa rồi, bỗng nhiên lại quanh quẩn bên tai:
"Nếu không phải ông ấy sinh ra ở thời đại này, dân tộc này, thì cha ta... Nhất định sẽ không dùng cách như vậy để sống qua cả đời!"
Tây Lương Quốc, Tây Lương cung, tẩm cung của Thương Tuyết Vi không phải tên là "Tây Lương" sao, chẳng lẽ chính là vì kỷ niệm cố quốc? Thương gia là cải danh đổi họ, trên thực tế chính là hậu duệ của Hoàng thất Tây Lương Quốc?
Nàng vốn định tra cứu chuyện xưa giữa Thương Minh Tu và mẫu thân, không nghĩ tới lại đánh bậy đánh bạ phát hiện ra bí mật kinh thiên của người kia... Vân Tịch ngồi ở trước thư án thật lâu, mãi đến khi cửa Thiên Phong Các đột ngột bị người đẩy ra, mới lấy lại tinh thần...
Xuyên qua khe cửa mờ tối đi vào, trời đã bất tri bất giác đen tự lúc nào, Thương Tuyết Vi một mình một người lẳng lặng đứng trước cửa, ánh trăng nhàn nhạt màu bạc rọi lên gương mặt nàng, soi rõ ngũ quan thanh lệ tinh xảo mông lung, nàng luôn là người sắc bén nhạy cảm, từ khóe mắt đuôi mày thoáng hiện một tia kinh ngạc, nhưng lại bị ánh trăng che giấu.
"Vân Tịch..." Thương Tuyết Vi dễ dàng nhìn thấu tâm tư của nàng, chậm rãi mở miệng "Ngươi đang xem gì vậy?"
Vân Tịch không trả lời, nàng hít sâu một hơi, Thương Tuyết Vi từ từ bước tới gần, rất nhanh liền chú ý tới cuốn sách cũ vốn dĩ phải nằm trên án thư kia, dưới ánh trăng chiếu rọi tản mát ra hơi thở cổ xưa thần bí...
Mặt Thương Tuyết Vi liền tái đi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào quyển sách nọ, cắn chặt môi.
Vân Tịch nhìn nàng, bình tĩnh mở miệng nói: Hoàng Đế Thác Bạt cuối cùng của Tây Lương Quốc - Quân Diệp, hẳn là tổ phụ của cô!"
Thương Tuyết Vi liền ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như hàn băng: "Ngươi biết nhiều ít rồi?"
"Ta đã xem hết." Vân Tịch không hề giấu giếm, nhợt nhạt cười nói, "Hóa ra, cô còn cất giấu một bí mật thú vị như vậy a!"
Thương Tuyết Vi giận dữ, liền mất đi khống chế rút ra Xích Nguyệt kiếm, nàng vốn là một nữ tử cao ngạo, trong ánh mắt mang theo một cổ quyết tuyệt đáng sợ, còn có cả nỗi thống khổ do bị vạch trần tất cả, mũi kiếm sắc bén run lên, nữ Giáo vương chậm rãi tới gần: "Ngươi đã biết quá nhiều rồi!"
"Ê ê!" Vân Tịch không dự đoán được nữ nhân này lại trở mặt với mình nhanh như vậy, nàng vội vàng lui về phía sau, trong lúc hoảng loạn lại nói bừa: "Cô muốn giết ta diệt khẩu sao? Người ta nói nhất dạ phu thê bách nhật ân nha, cô không thể vô tình vô nghĩa như vậy được!"
"Ai một đêm phu thê với ngươi!" Thương Tuyết Vi bị nàng chọc giận mặt đỏ lên, "Ngươi còn dám nói... Sở Vân Tịch, ngươi có ngon thì đừng chạy!"
Nhất thời trong Thiên Phong Các sát khí nổi lên bốn phía, kiếm quang giao thác, bàn ghế đều bị lật tung. Vân Tịch hoảng hốt chạy bừa lao ra khỏi cửa sổ nhỏ ở thư các nặng nề mà rơi, ngã xuống biển hoa bên dưới làm gãy nát hết một mảnh. Trong lòng Thương Tuyết Vi chợt nhói một cái, cũng nhanh chóng từ cửa sổ nhỏ của thư các bay ra, vọt xuống đuổi theo Vân Tịch, sợ nàng té bị thương. Không ngờ Vân Tịch ở trong bụi hoa lòm còm bò dậy vừa thấy Thương Tuyết Vi đuổi đến, liền nhất chân bỏ chạy...
Thương Tuyết Vi thấy nàng lảo đảo chạy trốn chứ không chịu khuất phục, mày dần dần giãn ra, khóe môi lộ ra ý cười. Nàng chạm nhẹ mũi chân xuống đất, thân thể liền nhẹ nhàng ngự phong mà đi, váy dài màu trắng tung bay hai bên, dưới chân cánh hoa đua nhau rơi rụng, huy kiếm hướng Vân Tịch đuổi theo.
Vân Tịch kinh ngạc nhìn nàng từ trên trời giáng xuống, thân ảnh mềm mại lả lướt không giống kẻ phàm gian. Trong tay Vân Tịch không có kiếm, phải bắt lấy từng kẻ hở trong kiếm thế mà né tránh, qua hơn mười chiêu rốt cục cũng hiểu được, Thương Tuyết Vi là đang mượn cơ hội này dạy nàng tay không phòng ngự.
Bọn thị vệ theo Thương Tuyết Vi chạy đến đều trừng lớn hai mắt, nhìn thân ảnh hai người tỏa sáng bay lượn phía trên biển hoa, giống như bị cuốn vào giấc mộng không bao giờ tỉnh...
"Tổ tông của cô là Tộc người Tiên Ti, thời kì trước khi Cơ thị thống nhất Trung Nguyên, Nam Bắc bị chia cắt... Bắc Ngụy Vương Triều người Tiên Ti, đúng là bá chủ phương Bắc!"
"Câm miệng cho ta!"
Vân Tịch không im, vừa tránh tấn công của nàng, vừa đả kích nói: "Đáng tiếc huyết mạch chảy đến trên Tộc người Đảng Hạng các cô, lại suy vong trăm năm, ngay cả một cái Tây Lương Quốc cũng không thủ được."
"Sở Vân Tịch!" Thương Tuyết Vi quát lên chói tai, bảo kiếm chỉa thẳng đến yết hầu Vân Tịch, lại bị Vân Tịch một tay chặn đứng, nàng nắm chặt mũi kiếm hàn ngọc lạnh như băng, mặt không đổi sắc cười nói: "Cho nên dã tâm của cô ---- chính là phục quốc!"
- --------------------
Vân Tịch nhìn chằm chằm xà nhà lầu các không chuyển mắt, cái thu hút tầm mắt nàng chính là mấy hoa văn có họa tiết hết sức tinh xảo phức tạp, có vẻ như nó ẩn chứ một dấu hiệu thần bí nào đó, chúng mang theo một loại phong tình dị vực rất quỷ dị lại giống như một đôi mắt thâm thúy mẫn tuệ, lơ lửng giữa không trung nhìn xuống khách lạ.
Vân Tịch nằm trên một cái giường mềm mại nhỏ hẹp, giường nhỏ tuy hơi cũ kỹ nhưng lại tràn ngập mùi thơm của gỗ đàn hương, trên mạn che rủ xuống có thêu hoa văn Tuyết Mạn hoa màu đỏ rất tinh xảo đẹp mắt, khiến cho Vân Tịch cảm thấy càng thêm ấm áp, thân thiết gấp bội. Nàng ôm chặt bao y phục, bên trong có vài bộ y sam. Khi đến Côn Luân Sơn nàng không mang theo gì cả, mấy tháng qua xiêm y trên người cũng là do mấy tỷ muội ở Thánh Nữ cung may cho. Vừa nghĩ đến đây, áy náy mơ hồ ở trong lòng kéo tới, xua cũng không đi...
Vân Tịch xoay đầu nhìn Thương Tuyết Vi, nàng đang đứng trước cửa sổ nhỏ ở Thiên Phong Các, nhìn ra bên ngoài như có điều suy nghĩ. Hai mươi năm trước Thiên Phong Các này là tàng thư của lão Giáo vương, nó rất gần Dược sư điện, lại thông với Mộng Hoa cung. Là nơi có hoa viên đẹp nhất ở Kim Cung, có đủ các loại kỳ hoa dị thảo trải đầy Tuyết Sơn, đua nhau nở rộ. Nơi này còn trồng rất nhiều dược hoa cung cấp cho Dược sư điện luyện đan, chúng nằm thấp thoáng rải rác trong biển hoa, thu hút rất nhiều ong bướm bay đến, tỏa ra kỳ hương mê người thật lâu không tiêu tán...
Thương Tuyết Vi xoay người lại, dưới ánh mặt trời chiếu rọi thấy được các hạt bụi li ti không ngừng nhảy múa quanh thân nàng, như làn khói mỏng thuần trắng mờ ảo. Thương Tuyết Vi chậm rãi đến gần Vân Tịch, sau đó ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn nàng. Trong ánh mắt của nữ Giáo vương ẩn chứa sự bình thản giống như họ đã quen biết nhau từ rất lâu trước đó.
Qua hồi lâu, Thương Tuyết Vi khẽ mở miệng: "Ngươi đã nghĩ kĩ chưa? Trong Các ngoại trừ có nhiều sách cũ thì cái gì cũng không có, so với Mộng Hoa cung thì kém hơn rất nhiều, không có thoải mái đâu, ngươi thực sự muốn ngủ ở nơi này sao?"
Vân Tịch như cũ ngửa đầu nhìn trên xà nhà, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn mấy hoa văn kỳ lạ, nàng gối đầu lên hai cánh tay mình, lẩm bẩm nói: "Nơi này rất thanh tịnh! Mộng Hoa cung là chổ của tỷ tỷ và đệ đệ cô, ta không thể đến, tương lai cô sẽ đón bọn họ về a!"
Thương Tuyết Vi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ta không có ý nghĩ đó."
Vân Tịch đột nhiên ngồi dậy, cực kỳ nghiêm túc nhìn thẳng Thương Tuyết Vi, trầm giọng nói: "Lúc trước cô quăn ta vào địa lao, tỷ tỷ cô ở kế bên mỗi đêm đều kêu la thảm thiết, phiền đến nổi ta không có đêm nào ngủ được! Nơi này của cô ta hẳn là đã xảy ra vấn đề..." Vân Tịch chỉ chỉ tay vô đầu, khuyên: "Thả tỷ tỷ cô ra đi!"
Thương Tuyết Vi nghiêng mặt đi trầm tư một lúc lâu, vẫn lãnh đạm nói: "Đây là chuyện của Thương gia, ta tự có chừng mực."
Vân Tịch không hiểu ân oán giữa Thương Tuyết Vi và tỷ tỷ dị mẫu kia, bởi bản thân nàng từ nhỏ cũng chỉ có một mình, nàng không hiểu được cái gì gọi là thủ túc tương tàn, ruột thịt nghi kỵ. Nhưng thấy sắc mặt Thương Tuyết Vi dịu đi, hoàn toàn không giống với trước kia lạnh lùng quyết tuyệt, thực tế Thương Tuyết Vi vẫn đem khuyên bảo của Vân Tịch để ở trong lòng.
Hai người ngay sau đó lâm vào trầm mặc, đầu ngón tay mãnh khảnh trắng như tuyết của Thương Tuyết Vi nhẹ nhàng vuốt ve mép giường, ánh mắt lơ đãng nhìn xa xôi, phảng phất như muốn tìm về hơi thở quen thuộc nào đó, thứ mà khiến cho người ta khó có thể quên... Vân Tịch nhìn bộ dáng nàng trầm tư chuyên chú không dám quấy rầy, mãi đến khi Thương Tuyết Vi phục hồi tinh thần lại, giọng nàng nhẹ nhàng mang theo ấm áp nói: "Ngươi biết không, cái giường này... Trước kia là nơi cha ta thường ngủ!"
Vân Tịch gật gật đầu, nhìn chung quanh quan sát giường cũ, "Ta có thể đoán được. Trước kia khi Lão Giáo vương xem sách đến mệt mỏi, sẽ trực tiếp ngủ trên cái giường này?!"
Đáy mắt Thương Tuyết Vi lóe lên một tia khổ sở không dễ dàng phát hiện, cười khổ thở dài nói: "Ừm! Mấy năm trước khi cha ta mất, gần như ngày đêm không ngủ tự nhốt mình trong Thiên Phong Các. Ai cũng nói ông viết sách viết đến điên rồi, tự mình sa vào ảo tưởng của bản thân rồi không thể tự thoát ra được, cuối cùng nôn ra máu mà chết, khiến hàng nghìn hàng vạn giáo đồ lắc tay thở dài. Ông ấy lập ra hệ thống tông giáo tuy là hư ảo, nhằm mê hoặc lòng người, nhưng nhìn ở một góc độ nào đó ta có thể nói trong vòng trăm năm nữa, ta tin tưởng không ai có thể đạt được thành tựu siêu việt hơn cha ta!"
Vân Tịch cảm thán nói: "Lão Giáo vương đúng là một kỳ tài a! Chỉ là ta cảm thấy, tài năng của ông ấy có phải là dùng nhằm chổ rồi không?"
Thương Tuyết Vi vuốt ve hình thêu Tuyết Mạn hoa trên mạn che, buồn bã nói: "Ồ, không nghĩ tới ngươi cũng có thể nhìn ra! Haizz... nếu không phải ông ấy sinh ra ở thời đại này, dân tộc này, thì cha ta... Nhất định sẽ không dùng cách như vậy để sống qua cả đời!"
Tuy ngữ khí của nữ Giáo vương rất kiên định nhưng vẫn có phần bi thương, Vân Tịch nhìn đôi tròng mắt sáng trong mang theo sắc bén như lợi kiếm đến xuất thần, có lẽ từ khi sinh ra trong máu Thương Tuyết Vi đã có một loại ẩn nhẩn chịu đựng đủ loại đau đớn khó nói thành lời. Thời đại, dân tộc... Đối với Thương gia mà nói, là có ý nghĩa gì?
"Ây, mà nói mấy cái này để làm chi!" Thương Tuyết Vi bỗng nhiên thay đổi đề tài, nở nụ cười tà mị, "Nếu ngươi không muốn ở Mộng Hoa cung, thì theo ta đến Tây Lương cung đi!" Nàng nắm lấy cánh tay Vân Tịch, muốn kéo cả người Vân Tịch từ trên giường đứng lên...
Mặt Vân Tịch chợt ửng đỏ, phản kháng mãnh liệt: "Thôi thôi! Ta muốn ở Thiên Phong Các, ta đã quyết định ngủ ở đây rồi!"
Nàng nói xong lại nằm lên gối xoay lưng cuộn lại, giống như một đứa trẻ thích tùy hứng bộc phát tính tình. Thương Tuyết Vi thấy nàng trốn tránh như vậy, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, liền đánh vào lưng Vân Tịch một cái, nữ Giáo vương giận dữ nói: "Ta đáng sợ như vậy sao? Ta cũng đâu có ăn ngươi!" . Truyện Trinh Thám
Vân Tịch trở người nhìn nàng, trên mặt vẫn còn lưu lại chút đỏ ửng ngượng ngùng, nàng chớp chớp đôi mắt màu lam, hài hước cười: "Vậy cô không sợ... Ta sẽ ăn cô sao?"
Thương Tuyết Vi giận, trừng mắt nhìn Vân Tịch, lớn tiếng quát: "Ngươi dám!" rồi bổng nhiên khuynh thân áp lên người Vân Tịch... Vân Tịch chỉ cảm thấy suýt chút nữa là nàng đã ngừng thở rồi, người nọ cứ như vậy mà tùy ý đè lên, hơi thở Thương Tuyết Vi phả lên mặt nàng, làn da mịn màng như ngọc mang theo vẻ đẹp quyến rũ khiến người ta không dám nhìn thẳng, ý cười nơi khóe miệng như có như không, đôi môi đỏ mọng khẽ mở:
"Tại sao lại trốn tránh ta?"
"Ta... Ta..." Vân Tịch lắp bắp nhìn Thương Tuyết Vi, dưới sự áp bách mạnh mẽ đó, dù cho có hoa ngôn xảo ngữ thêm nữa cũng không có tác dụng gì.
"Còn chưa thừa nhận sao?" Thương Tuyết Vi cười nhìn nàng, hơi thở liêu nhân cực nóng, ngón tay đã mở ra vạt áo của Vân Tịch, nhẹ nhàng trêu chọc ở cổ của nàng... "Ta... Ta đang suy nghĩ một chuyện, nhưng vẫn chưa hiểu được a..."
"Sao? Nói nghe thử xem."
Vân Tịch ấp úng nói: "Ta suy nghĩ... giữa ta và cô, thế nào lại... biến thành như vậy a?" Nàng đắm mình trong mối quan hệ ái muội không rõ ràng này, không biết từ lúc nào bắt đầu, mà hai người họ lại thích loại cảm giác này, thích khám phá tâm trí của nhau để tìm kiếm cảm giác nóng bỏng. Thương Tuyết Vi vuốt chóp mũi cao của Vân Tịch, khẽ thở dài: "Không nghĩ ra thì không cần nghĩ nữa... Ta hỏi ngươi, hiện tại, ngươi vẫn muốn trốn tránh ta sao?"
"Không trốn nữa." Vân Tịch lắc đầu, làm ra bộ dáng khoanh tay chịu chết, cười cười nói: "Bởi vì vô luận trốn đến nơi nào, cũng đều bị cô bắt được!" Những lời này của nàng, dường như đã làm cho cánh cửa phủ bụi nhiều năm bắt đầu hé mở, Thương Tuyết Vi nở nụ cười, nụ cười đó rực rỡ ấm áp như ánh mặt trời, có thể hòa tan cả băng tuyết, nó tinh khiết đến nỗi làm cho lòng người say mê không dứt...
Vân Tịch đột nhiên ngây ngẩn, lẩm bẩm nói: "Cô... cười lên trông rất đẹp a! Cười nhiều một chút, đừng giữ mãi gương mặt lạnh lùng!"
Thương Tuyết Vi muốn thôi cười, nhưng rốt cuộc vẫn khó nén vui sướng trong lòng, hai người nhìn nhau cười lên, da thịt thiếp chặt dần dần không còn khe hở. Vành tai tóc mai chạm vào nhau, Vân Tịch dần dần khó có thể kiềm chế hơi ngẩng đầu, nhắm lại hai mắt, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm như đóa hoa kia... Thân mình Thương Tuyết Vi chợt run lên, cũng ngay lúc đó, bên tai vang lên tiếng gọi không thức thời:
"Giáo vương Bệ Hạ! Giáo vương Bệ Hạ người đang ở bên trong sao?"
Thương Tuyết Vi nhanh chóng đứng dậy, xấu hổ ngượng ngùng trong nháy mắt liền biến mất, lập tức khôi phục dáng vẻ lạnh lùng trầm tĩnh thường ngày. Hướng ngoài cửa hỏi: "Có chuyện gì mà lại đến đây quấy nhiễu?"
"Thương Kim, Thương Thủy Trưởng lão có chuyện quan trọng cần thương lượng, cung thỉnh Giáo vương Bệ Hạ đến Quỳnh Hoa Điện xử lý sự vụ."
Thương Tuyết Vi xoay đầu, thấy Vân Tịch đã từ trên giường ngồi dậy, trong nháy mắt hai người liền phát hiện sự không đành lòng trong mắt đối phương, lại song song cúi đầu. Thương Tuyết Vi ổn định tâm tình, ôn nhu phân phó nói: "Vậy ngươi cứ nghỉ ngơi trước, bên ngoài luôn có giáo đồ bảo hộ, ta... buổi tối trở lại thăm ngươi."
"À... Được." Vân Tịch đưa mắt nhìn nàng rời đi, chỉ cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm bắt đầu khởi động, vậy là tháng bảy trên tuyệt đỉnh Tuyết Sơn, sau cùng cũng không còn rét lạnh.
Thương Tuyết Vi đi rồi, Vân Tịch nằm trên giường của lão Giáo vương nghỉ ngơi thêm một canh giờ, sau đó đứng dậy đi vòng vòng trong Thiên Phong Các. Trên mấy giá sách san sát nhau có rất nhiều quyển sách to nặng. Dưới chân mấy tấm ván gỗ cũ kĩ vang lên cót két, bên trong Các yên tĩnh như thế ngoại.
Vân Tịch mường tượng lại cảnh năm đó lão Giáo vương đang minh tư khổ tưởng, dựa bàn viết lách, không màn đến thế sự, hết thảy đều vứt ra sau đầu.
Nàng có chút hăng hái ngồi xuống giở ra một quyển sách cũ, phủi phủi bụi bám dầy trên bìa sách, tên sách liền đập vào mắt, đó là một cuốn sách viết về chủ đề khác của lão Giáo vương, tên là 《Quốc Luận》. Vân Tịch không khỏi nghĩ đến tháng trước Thương Tuyết Vi bắt nàng đọc thuộc lòng 《 Thiên Luận 》, quả thực đem nàng giày vò đến chết đi sống lại. Nhớ tới vướng mắc lúc trước, khóe miệng Vân Tịch câu lên ý cười dịu dàng, hầu hết tất cả các kỉ niệm từ khi đến Côn Luân Sơn nàng chưa từng quên quá, nàng muốn giữ chúng ở mãi trong lòng.
Lần trước Thương Tuyết Vi vì tìm hiểu bí ẩn của hình xăm, đã lợi dụng huyễn thuật làm cho Vân Tịch nhớ lại khoảnh khắc trước khi mẫu thân nàng lâm chung. Đôi môi nương lúc ấy tái nhợt run run, nhưng lại vô cùng bình thản vui vẻ mà thốt lên cái tên xa lạ, rồi mang theo một đoạn bí mật không ai biết qua thế giới bên kia... Vì vậy mà, Vân Tịch mới muốn tìm hiểu về Thương Minh Tu, nam nhân có số mệnh ngắn ngủi nhưng lại rất huy hoàng khi còn sống ở Tây Vực này, đến tột cùng là có quan hệ như thế nào với Sở gia?
Nàng chuyên chú mở ra cuốn 《 Quốc Luận 》, năm đó lão Giáo vương Thương Minh Tu hoành đồ tráng chí bừng bừng liền viết trên giấy: "Lợi tại nhất thân ngộ mưu dã, lợi tại thiên hạ tất mưu chi. Đại trí hưng bang, bất quá tập chúng tư (nhưng thiết nghĩ); đại ngu ngộ quốc, chích vi hảo tự dụng (tốt hơn để tự mình dùng)..." Vân Tịch đọc rất nhanh mới đó đã hết nữa cuốn, chợt cảm thấy khô khan không thú vị, mấy chuyện văn thao vũ lược này nàng thật sự đề không nổi hứng. Hai mắt nàng mơ màng đem 《 Quốc Luận 》nhét trở lại, sau đó lại lục lung tung lấy ra một quyển, giết thời gian.
《 Bí Sử Tây Lương Quốc 》 năm chữ to dùng lối chữ thảo viết thành, đập vào mắt, liền kéo đầu óc mơ màng của Vân Tịch trở lại... Sách cũng không dày, trang sách ố vàng đầy nếp gấp, rõ ràng là đã bị người ta lật qua lật lại không biết bao nhiêu lần...
"Tây Lương Quốc? Đây là nước nào a, sao giống như chưa từng nghe qua..." Vân Tịch thì thào tự nói, đem quyển sách cũ kĩ kỳ lạ này mở ra, giống như mở ra một cái hộp bí mật bị phủ bụi nhiều năm, vô tình, phát hiện một đoạn bí sử diệt tộc bị mai một:
"Đảng Hạng Thác Bạt thị, Bắc triều hậu duệ Tộc Tiên Ti (dân tộc Tiên Bi - dân tộc thiểu số thời cổ, ở vùng Đông Bắc, Nội Mông, Trung Quốc). Độc chiếm cứ điểm quan trọng ở vùng Tây Bắc, sáng lập nên đại nghiệp Tây Lương. Quốc vực ngàn dặm, đông tẫn Hoàng Hà, ngọc môn ở phía Tây, Tiêu Quan ở phía Nam, phía Bắc khống chế đại mạc. Canh tác cùng người Hán. Nhưng mà ở năm thứ mười lăm - Minh Đế Trung Nguyên đã hợp tác với Tây Phạm - Tra Vinh Vương của Hồi Cương, diệt Tây Lương quốc... Hủy hết Cung Thành, giết sạch ba quân... Quân Diệp - Tây Lương vương Thác Bạt phải dựa vào nơi hiểm yếu để cố gắng chống đỡ..."
"Minh đế - năm thứ mười sáu, không thể chống lại kẻ thù, Vương cùng với mười vạn người sống sót trốn tới Côn Luân Tuyết Vực, Hồi Cương không tìm được."
"Minh đế - năm thứ mười bảy, Trung Nguyên xuất binh, Hồi Cương đại bại, thu hết cố thổ Tây Lương làm đất của người Hán..."
"Minh đế - năm thứ mười lăm, cũng chính là, năm mươi năm trước, Tây Lương Quốc bị diệt vong..." Vân Tịch tự nhủ phải sắp xếp lại bí mật mới phát hiện này, "Quân vương Tây Lương dẫn theo mười vạn người sống sót trốn lên Tuyết Vực Côn Luân, Đảng Hạng tộc từ đó sống lưu vong trên cao nguyên của Tuyết Vực Thổ Phiên... Chẳng lẽ Thương Tuyết Vi là..."
Vân Tịch trầm tư, nàng nhanh chóng đem cuốn 《 Bí Sử Tây Lương Quốc 》 khép lại, hít vào thở ra một hơi, tim bổng đập nhanh hơn. Lời Thương Tuyết Vi mới vừa rồi, bỗng nhiên lại quanh quẩn bên tai:
"Nếu không phải ông ấy sinh ra ở thời đại này, dân tộc này, thì cha ta... Nhất định sẽ không dùng cách như vậy để sống qua cả đời!"
Tây Lương Quốc, Tây Lương cung, tẩm cung của Thương Tuyết Vi không phải tên là "Tây Lương" sao, chẳng lẽ chính là vì kỷ niệm cố quốc? Thương gia là cải danh đổi họ, trên thực tế chính là hậu duệ của Hoàng thất Tây Lương Quốc?
Nàng vốn định tra cứu chuyện xưa giữa Thương Minh Tu và mẫu thân, không nghĩ tới lại đánh bậy đánh bạ phát hiện ra bí mật kinh thiên của người kia... Vân Tịch ngồi ở trước thư án thật lâu, mãi đến khi cửa Thiên Phong Các đột ngột bị người đẩy ra, mới lấy lại tinh thần...
Xuyên qua khe cửa mờ tối đi vào, trời đã bất tri bất giác đen tự lúc nào, Thương Tuyết Vi một mình một người lẳng lặng đứng trước cửa, ánh trăng nhàn nhạt màu bạc rọi lên gương mặt nàng, soi rõ ngũ quan thanh lệ tinh xảo mông lung, nàng luôn là người sắc bén nhạy cảm, từ khóe mắt đuôi mày thoáng hiện một tia kinh ngạc, nhưng lại bị ánh trăng che giấu.
"Vân Tịch..." Thương Tuyết Vi dễ dàng nhìn thấu tâm tư của nàng, chậm rãi mở miệng "Ngươi đang xem gì vậy?"
Vân Tịch không trả lời, nàng hít sâu một hơi, Thương Tuyết Vi từ từ bước tới gần, rất nhanh liền chú ý tới cuốn sách cũ vốn dĩ phải nằm trên án thư kia, dưới ánh trăng chiếu rọi tản mát ra hơi thở cổ xưa thần bí...
Mặt Thương Tuyết Vi liền tái đi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào quyển sách nọ, cắn chặt môi.
Vân Tịch nhìn nàng, bình tĩnh mở miệng nói: Hoàng Đế Thác Bạt cuối cùng của Tây Lương Quốc - Quân Diệp, hẳn là tổ phụ của cô!"
Thương Tuyết Vi liền ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như hàn băng: "Ngươi biết nhiều ít rồi?"
"Ta đã xem hết." Vân Tịch không hề giấu giếm, nhợt nhạt cười nói, "Hóa ra, cô còn cất giấu một bí mật thú vị như vậy a!"
Thương Tuyết Vi giận dữ, liền mất đi khống chế rút ra Xích Nguyệt kiếm, nàng vốn là một nữ tử cao ngạo, trong ánh mắt mang theo một cổ quyết tuyệt đáng sợ, còn có cả nỗi thống khổ do bị vạch trần tất cả, mũi kiếm sắc bén run lên, nữ Giáo vương chậm rãi tới gần: "Ngươi đã biết quá nhiều rồi!"
"Ê ê!" Vân Tịch không dự đoán được nữ nhân này lại trở mặt với mình nhanh như vậy, nàng vội vàng lui về phía sau, trong lúc hoảng loạn lại nói bừa: "Cô muốn giết ta diệt khẩu sao? Người ta nói nhất dạ phu thê bách nhật ân nha, cô không thể vô tình vô nghĩa như vậy được!"
"Ai một đêm phu thê với ngươi!" Thương Tuyết Vi bị nàng chọc giận mặt đỏ lên, "Ngươi còn dám nói... Sở Vân Tịch, ngươi có ngon thì đừng chạy!"
Nhất thời trong Thiên Phong Các sát khí nổi lên bốn phía, kiếm quang giao thác, bàn ghế đều bị lật tung. Vân Tịch hoảng hốt chạy bừa lao ra khỏi cửa sổ nhỏ ở thư các nặng nề mà rơi, ngã xuống biển hoa bên dưới làm gãy nát hết một mảnh. Trong lòng Thương Tuyết Vi chợt nhói một cái, cũng nhanh chóng từ cửa sổ nhỏ của thư các bay ra, vọt xuống đuổi theo Vân Tịch, sợ nàng té bị thương. Không ngờ Vân Tịch ở trong bụi hoa lòm còm bò dậy vừa thấy Thương Tuyết Vi đuổi đến, liền nhất chân bỏ chạy...
Thương Tuyết Vi thấy nàng lảo đảo chạy trốn chứ không chịu khuất phục, mày dần dần giãn ra, khóe môi lộ ra ý cười. Nàng chạm nhẹ mũi chân xuống đất, thân thể liền nhẹ nhàng ngự phong mà đi, váy dài màu trắng tung bay hai bên, dưới chân cánh hoa đua nhau rơi rụng, huy kiếm hướng Vân Tịch đuổi theo.
Vân Tịch kinh ngạc nhìn nàng từ trên trời giáng xuống, thân ảnh mềm mại lả lướt không giống kẻ phàm gian. Trong tay Vân Tịch không có kiếm, phải bắt lấy từng kẻ hở trong kiếm thế mà né tránh, qua hơn mười chiêu rốt cục cũng hiểu được, Thương Tuyết Vi là đang mượn cơ hội này dạy nàng tay không phòng ngự.
Bọn thị vệ theo Thương Tuyết Vi chạy đến đều trừng lớn hai mắt, nhìn thân ảnh hai người tỏa sáng bay lượn phía trên biển hoa, giống như bị cuốn vào giấc mộng không bao giờ tỉnh...
"Tổ tông của cô là Tộc người Tiên Ti, thời kì trước khi Cơ thị thống nhất Trung Nguyên, Nam Bắc bị chia cắt... Bắc Ngụy Vương Triều người Tiên Ti, đúng là bá chủ phương Bắc!"
"Câm miệng cho ta!"
Vân Tịch không im, vừa tránh tấn công của nàng, vừa đả kích nói: "Đáng tiếc huyết mạch chảy đến trên Tộc người Đảng Hạng các cô, lại suy vong trăm năm, ngay cả một cái Tây Lương Quốc cũng không thủ được."
"Sở Vân Tịch!" Thương Tuyết Vi quát lên chói tai, bảo kiếm chỉa thẳng đến yết hầu Vân Tịch, lại bị Vân Tịch một tay chặn đứng, nàng nắm chặt mũi kiếm hàn ngọc lạnh như băng, mặt không đổi sắc cười nói: "Cho nên dã tâm của cô ---- chính là phục quốc!"
- --------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương