Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 41: Khởi Công Xây Dựng Lại
Chuyện xây dựng lại trường trung học xã Xuân Trúc được khắp nơi quan tâm và ủng hộ chính thức khởi công. Đứng trước ngôi trường, trong lòng Diệp Trạch Đào có rất nhiều cảm xúc. Tất cả đều là kết quả công sức của mình! Nghĩ đến vì việc xây dựng lại trường mà bản thân gặp biết bao nhiêu chuyện, Diệp Trạch Đào có chút bùi ngùi đối với chốn quan trường hiện nay. Cho dù nói thế nào thì tiền đã đặt đúng chỗ rồi, lập tức triển khai xây dựng. Điều đó mới là chuyện lớn. Diệp Trạch Đào nhanh chóng cảm thấy thoải mái trong lòng. Lần này được khắp nơi quan tâm, công ty Phương Thảo Địa xuất chi hai triệu, Đoàn thanh niên Tỉnh ủy chuyển khoản hai trăm ngàn, một vài ông chủ quyên góp ba trăm ngàn. Thành phố ba trăm ngàn, cuối cùng là huyện chi ba trăm ngàn. Tổng cộng là ba triệu một trăm nghìn chuyên dùng cho dự án xây dựng lại này. Nghĩ đến số tiền lớn như vậy dùng cho việc xây dựng lại nơi này, Diệp Trạch Đào phát hiện ra rằng mọi chuyện trên đời này chỉ cần muốn là chắc chắn có thể thực hiện. Trường học hôm nay rất náo nhiệt, Đoàn thanh niên Tỉnh ủy, lãnh đạo ba cấp từ thành phố, huyện, xã đều đến tham gia lễ khởi công. Phóng viên đến đây cũng rất nhiều. Bởi vì đến tham dự lần này có rất nhiều các vị lãnh đạo, Diệp Trạch Đào mới là người thực sự chịu trách nhiệm chính công việc lại trở thành nhân vật không quan trọng. Sau khi lễ khởi công kết thúc, mọi người cùng các vị lãnh đạo lên thị trấn.Vì đang triển khai xây dựng ở đây, Diệp Trạch Đào không hề muốn lên huyện cùng mọi người ăn uống. Nhưng lần này lãnh đạo Đoàn thanh niên Tỉnh ủy đặc biệt điểm tên hắn, hắn không thể không đi xã giao. Phải đợi xe của xã một lúc mới đi được, Diệp Trạch Đào có một số chuyện muốn trao đổi. Sau khi tiến hành một vài hội đàm thi công liền đứng lại nơi này. Trước mặt là bản vẽ phối cảnh rất lớn. Đứng ở đó quan sát rất nhiều học sinh. Khuôn mặt các em đều hiện rõ nụ cười hạnh phúc. Hôm nay rõ ràng là ngày hội của học sinh ngôi trường này. Từng tiếng từng tiếng khâm phục cứ truyền đến. Ngắm nhìn bản vẽ phối cảnh xây dựng trường rất đẹp, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy rất tự hào. Đây là thành quả nỗ lực của bản thân hắn. Có một ngôi trường như vậy, lũ nhỏ có thể ngồi học trong căn phòng rộng rãi sáng sủa đó rồi! - Thầy Diệp, thật sự có thể xây dựng một ngôi trường đẹp như vậy sao? Một cậu bé hỏi. Thấy xung quanh mình đã tụ tập một đám học sinh từ lúc nào, trên mặt mỗi em đều hiện ra một thứ khát vọng. Diệp Trạch Đào mỉm cười nói: - Nơi này rất nhanh sẽ xuất hiện một ngôi trường cực kỳ xinh đẹp. Tới lúc đó, các em sẽ ngồi nghe giảng trong lớp học rộng rãi, không cần phải lo lắng lớp bị dột khi trời mưa nữa. Các em cũng có sẽ sống trong căn phòng xinh xắn, không cần phải lo căn phòng ấy sẽ bị sập nữa. - Thật ạ? Một nữ sinh nhìn về phía trước với ánh mắt tràn đầy sự mơ mộng. Ngắm nhìn bản vẽ phối cảnh, trong mắt lũ nhỏ tràn ngập những vì sao nhỏ lấp lánh. Diệp Trạch Đào mỉm cười nói: - Thầy Diệp của các em từ trước đến giờ đã từng lừa các em bao giờ chưa. Thôi Nguyệt Lan nói: - Chúng em tin tưởng thầy Diệp! - Chúng em tin tưởng thầy Diệp! - Ừ, chúng em tin tưởng thầy Diệp! Bây giờ lũ học sinh thật sự rất khâm phục thầy Diệp. Từ khi thầy Diệp đến nơi này, mang đến rất nhiều đồ vật mới lạ. Diệp Trạch Đào đã mở rộng tầm mắt của lũ trẻ nhỏ nơi đây. Xung quanh toàn là những em học sinh trên người mặc những bộ quần áo đã cũ rách. Nhìn hoàn cảnh của lũ nhỏ, Diệp Trạch Đào nghĩ đến khoảng thời gian này các em vẫn phải chen chúc trong phòng học, lại nghĩ đến lúc thời tiết chuyển lạnh, liền nhớ tới chuyện Giang Triều Vĩ đang kêu gọi quyên góp quần áo. Nhìn Thôi Nguyệt Lan, Diệp Trạch Đào nói: - Thế nào? Gia đình có ý kiến gì về việc em đi học không? Gia đình Thôi Nguyệt Lan cũng rất khó khăn, cắn môi, giọng chùng xuống, em nói: - Thầy Diệp, mặc dù bố em đồng ý cho em đi học, nhưng gia đình hiện tại không có điều kiện. Thôi Nguyệt Lan là một đứa trẻ rất hiểu chuyện. Diệp Trạch Đào có thể thấy được trong mắt cô bé lộ rõ sự bất an. Nghĩ đến hoàn cảnh nghèo khó của các gia đình vùi núi, Diệp Trạch Đào tin hoàn cảnh gia đình Thôi Nguyệt Lan so với Dương Ngọc Tiên cũng không khá hơn bao nhiêu, liền gật nhẹ đầu, nói: - Em về báo tin cho bố em, nói ông ấy đến gặp tôi. Tôi sẽ giới thiệu cho ông ấy một công việc. Nếu như ông ấy có thể kiếm thêm chút tiền, có lẽ có thể cho em đi học rồi. - Thầy Diệp! Thôi Nguyệt Lan không biết phải nói thế nào, cảm thấy cứ như có một dòng nước ấm đang chảy qua tim. Từ lúc lên cấp 3, thỉnh thoảng được học tiết Diệp Trạch Đào dạy về tình hình ở thành phố lớn, trong lòng mấy em học sinh như Thôi Nguyệt Lan đã sớm có một ước mơ rất lớn. Nhưng bởi vì hoàn cảnh gia đình có thể phải dừng lại ước mơ ấy. Điều này làm cho chúng cảm thấy thất vọng sâu sắc. Bây giờ Diệp Trạch Đào ra tay giúp đỡ. Ân tình này còn lớn hơn cả trời ấy! Nhìn ánh mắt tràn đầy khát vọng của mấy đứa trẻ khác, Diệp Trạch Đào chợt nhớ lại lúc đầu Dương Ngọc Tiên đến tìm mình cũng có vẻ mặt bất lực đó, trong lòng trào dâng cảm giác xót xa. Do hoàn cảnh gia đình nghèo khó mà mấy đứa nhỏ này phải dùng đôi vai yếu ớt đó gánh vác gia đình. Bất luận thế nào hắn cũng không muốn nhìn chuyện như vậy xảy ra. Trong lòng Diệp Trạch Đào lúc này có ý thức trách nhiệm rất lớn. Hắn cảm thấy mình cần phải giúp đỡ họ mới là điều đúng đắn. - Chỉ cần các em thật sự muốn đi học. Bất luận thế nào thầy Diệp nhất định sẽ không để các em trở thành người thất học! Diệp Trạch Đào nhìn lũ trẻ đang đứng cạnh mình, nói rõ từng chữ từng câu một. Nghe được lời này của Diệp Trạch Đào, mũi lũ nhỏ bắt đầu sụt sịt. Nước mắt chực trào ra. Chuyện Dương Ngọc Tiên nhờ có sự giúp đỡ của Diệp Trạch Đào mà không bị thất học rất nhiều người đều biết. Họ chỉ biết Thầy Diệp tự bỏ tiền của mình cho Dương Ngọc Tiên đi học. Trong suy nghĩ của họ, chỉ cần mình gặp khó khăn, thầy Diệp nhất định sẽ giúp đỡ. Bây giờ nghe Diệp Trạch Đào hứa hẹn như vậy, điều này đối với chúng giống như trời có sập xuống cũng có một người chống đỡ cho. Trong lòng chúng trong phút chốc dường như không còn áp lực gì. Trên mặt lũ trẻ lộ rõ vẻ hưng phấn khó nói thành lời. Cảm nhận được sự thay đổi trong tình cảm của lũ nhỏ, Diệp Trạch Đào cảm giác như sắp khóc. Yêu cầu của lũ nhỏ không hề lớn, chỉ muốn được đi học thôi! Cảm nhận được sự thay đổi trong tình cảm của lũ nhỏ, Diệp Trạch Đào cảm giác như sắp khóc. Yêu cầu của lũ nhỏ không hề lớn, chỉ muốn được đi học thôi! Diệp Trạch Đào hít một hơi sâu, ổn định lại tâm tình trong lòng, chỉ ra xa nói: - Các em à, tất cả khó khăn, tất cả cửa ải kia chỉ là tạm thời. Tin tưởng vào chính phủ, tin tưởng vào thầy giáo của các em. Tôi tin hoàn cảnh của các em sẽ có rất nhiều người quan tâm. Nhìn thì không thấy, nhưng những người trong giới hảo tâm đã quyên rất nhiều tiên để xây dựng trường. Đây là một ân tình rất lớn. Thầy hi vọng các em có thể mãi mãi khắc ghi ân tình đó trong lòng. Mỗi người cần phải có tấm lòng biết ơn, phải có tấm lòng biết ơn đó, mới có thể có nhiều người đến giúp đỡ chúng ta hơn. Thầy cũng hi vọng khi các em đủ lông đủ cánh, trở thành người có năng lực rồi sẽ dùng trái tim biết ơn đó quay lại báo đáp xã hội. Diệp Trạch Đào làm những việc này chính là muốn trong trái tim lũ nhỏ gieo trồng hạt mầm lương thiện. Thôi Nguyệt Lan thật lòng, nói: - Thầy Diệp, chúng em sẽ mãi mãi ghi nhớ lời thầy dạy. Diệp Trạch Đào gật đầu nói: - Bây giờ các em đừng nghĩ ngợi gì, việc duy nhất phải làm chính là nắm được tri thức trong tay. Có tri thức rồi, các em mới có thể bước đi xa hơn. - Đi nào! Tập trung vào học nào! Diệp Trạch Đào vẫy tay về phía lũ trẻ. Nhìn bọn trẻ rời đi, Diệp Trạch Đào đứng đó nghĩ một hồi. Sự phát triển của xã Xuân Trúc thật sự cấp bách. Lúc quay về kí túc xá, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy Dương Ngọc Tiên đang đứng ở cửa kí túc xá. Thấy Diệp Trạch Đào đi đến, vẻ mặt Dương Ngọc Tiên lộ rõ sự vui sướng, khẽ nói: - Thầy Diệp! - Ngọc Tiên à, sao chưa đi học đi? Diệp Trạch Đào hỏi. Khẽ cười, Dương Ngọc Tiên nói: - Hôm nay được nghỉ học, thầy không biết ạ? Diệp Trạch Đào lúc này mới nhớ ra. Bởi vì phải tổ chức cái hội nghị long trọng kia, sau khi tổ chức xong, toàn bộ giáo viên và học sinh đều được cho nghỉ. Mở cửa phòng xong, Dương Ngọc Tiên bước theo Diệp Trạch Đào vào phòng. Dương Ngọc Tiên này cũng rất có ý tứ. Vừa bước vào phòng liền nhanh chóng lấy ít nước vào chậu, dừng khăn lông ướt giúp Diệp Trạch Đào lau sạch bụi trên bàn. Nhìn Dương Ngọc Tiên lẳng lặng làm việc này, Diệp Trạch Đào nói: - Không cần phải làm đâu. Thầy sẽ tự làm. Nghe lời này, Dương Ngọc Tiên đứng đó, mắt ngấn nước, cắn môi, nói: - Thầy Diệp, thầy không thích em à? - Thầy Diệp, thầy không thích em à? Diệp Trạch Đào nhìn dáng vẻ cô bé như thế, lập tức cảm thấy đau đầu, đành mỉm cười nói: - Em phải lấy học tập làm trọng. Đừng vì chuyện khác mà phân tâm. - Thầy Diệp, thầy yên tâm. Hiện trong lớp em đứng thứ nhất đấy. Cả năm thứ nhất đều đứng nhất. Sẽ không ảnh hưởng gì đâu. Diệp Trạch Đào thật không biết phải làm thế nào mới được. Dương Ngọc Tiên là người có lòng tự trọng rất cao. Nếu như bị đả kích, có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của cô sau này. Kệ cô bé, muốn làm gì thì làm vậy! Diệp Trạch Đào cũng không đôi co chuyện này nữa. Dương Ngọc Tiên làm việc rất nhanh nhẹn. Mới có một lúc đã làm căn phòng trở lên cực kỳ sạch sẽ. Thấy Diệp Trạch Đào ngồi đó hút thuốc, Dương Ngọc Tiên đi đến đứng cạnh Diệp Trạch Đào, khẽ nói: - Thầy Diệp, thầy cho em một cái chìa khóa phòng kí túc của thấy nhé. Thầy thường xuyên không ở đây. Căn phòng sắp mốc meo hết rồi. Ngày nào em cũng sẽ đến đây giúp thầy mở cửa sổ, dọn dẹp chỗ này. Cái này… Diệp Trạch Đào có chút khó xử. - Thầy Diệp, trong trường có không ít bạn có chìa khóa phòng thầy cô giáo. Dương Ngọc Tiên không ngừng xoa tay vào quần áo của mình. Trên mặt cũng dần hồng ửng lên. Chuyện này Diệp Trạch Đào cũng biết rồi. Có một vài học sinh là con em của giáo viên hoặc là người cùng thôn. Họ có được chìa khóa phòng của một vài giáo viên, thỉnh thoảng còn cùng ăn cơm với nhau. Lúc ngẩng đầu nhìn Dương Ngọc Tiên, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ chuyện này cũng không phải chuyện gì to tát. Có người giúp dọn dẹp lại phòng cũng tốt. Hắn liền mở ngăn kéo lấy ra một cái chìa đưa cho Dương Ngọc Tiên. Nhận được chiếc chìa khóa đó, khuôn mặt Dương Ngọc Tiên lập tức xuất hiện vẻ mặt hạnh phúc. Nắm chặt chiếc chìa khóa, dường như được Diệp Trạch Đào cho phép làm cái gì đó vậy. Đến thở cũng có vẻ gấp gáp hơn. Bộ ngực đó cứ ươn ưỡn ra. Một lúc sau, Dương Ngọc Tiên mới lấy cái chậu đựng đầy quần áo bẩn của Diệp Trạch Đào, nói: - Thầy Diệp, em giúp thầy đem quần áo bẩn đi giặt. Nói xong, Dương Ngọc Tiên đỏ mặt nhanh chóng đi ra. Nhìn dáng người sắp sửa trưởng thành của Dương Ngọc Tiên, Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu, thầm rủa Dương Căn Dân. Thằng chó Dương Căn Dân rốt cục đã nói gì với Dương Ngọc Tiên đấy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương