Hồng Sắc Sĩ Đồ
Chương 45: Lâm Dân Thư Bực Bội Đến Mức Khó Chịu
Quách Hồng Lệ nói như vậy, ánh mắt của Lâm Dân Thư liền nhìn chăm chú về phía Quách Hồng Lệ. Trong khoảng thời gian này y tốn tâm sức ở trên người Quách Hồng Lệ, mục đích chính là muốn để Quách Hồng Lệ theo sát sau mình, nhưng mà, trong thời điểm quan trọng này, người phụ nữ xấu xa này lại hủy đi đài của mình, lời này hoàn toàn muốn mở rộng quyền hạn của Diệp Trạch Đào một chút! Lúc này Ôn Phương mỉm cười gật đầu nói - Tôi thấy ý kiến của Hồng Lệ rất quan trọng. Cùng với sự phát triển của xã Xuân Trúc, đích thực cần tăng cường lực lượng ở mặt này, tuy đồng chí Diệp Trạch Đào là chủ nhiệm văn phòng chính Đảng, tôi cho rằng anh ấy có thể có thể phụ trách một chút công việc về phương diện kinh tế. Sắc mặt Lâm Dân Thư càng khó coi, nhìn thoáng qua Ôn Phương, trong lòng thầm nghĩ, cô ả này chẳng nhẽ sau khi mất đi người đứng sau, muốn đầu quân cho bên Cao Chấn Sơn? Cao Chấn Sơn sẽ tiếp nhận cô ấy không? Nhìn thấy vóc dáng vô cùng có hình của Ôn Phương, ngọn lửa trong lòng Lâm Dân Thư liền nóng lên, cô ả này đúng là báu vật có một, có lẽ Cao Chấn Sơn có thể sẽ chú ý đến cô ấy. Lúc nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Lâm Dân Thư lại nảy sinh nghi ngờ, có lẽ người phụ nữ này đã ngủ cùng Diệp Trạch Đào từ lâu rồi cũng khó nói, nếu không thì vì sao từ trước đến nay cô ta làm cái gì đều ra sức ủng hộ Diệp Trạch Đào. Nghĩ đến càng ngày càng nhiều. Bây giờ Hàn Bộ Tùng là người hưng phấn nhất, nhìn thấy uy tín của Lâm Dân Thư bị tước bỏ, y cảm thấy mình là Phó bí thư kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật có triển vọng ở xã Xuân Trúc. Cười ha hả, Hàn Bộ Tùng nói - Đồng chí Diệp Trạch Đào vốn dĩ là chủ nhiệm văn phòng, cần gì phân biệt rõ ràng như vậy, chỉ cần là công việc của xã, tôi thấy anh ấy đều nên tham gia mới phải Nói xong những lời này y còn mỉm cười nhìn thoáng qua Lâm Dân Thư. Phó chủ tịch xã Ngụy Hùng Hải vẫn đang quan sát sự phát triển của tình hình, nhìn thấy bộ dạng của Lâm Dân Thư lúc này, y cũng giật mình. Lúc nhìn về phía Diệp Trạch Đào, trong lòng Ngụy Hùng Hải liền nghĩ, nếu như Diệp Trạch Đào lại có thêm vài chính tích nữa, rất có thể anh ta sẽ thực sự có thể thăng lên chức Phó chủ tịch xã rất nhanh. Có ý nghĩ như vậy, Ngụy Hùng Hải liền có chút không thể bình tĩnh được, tất nhiên ông ta không hy vọng một người như Diệp Trạch Đào đến cướp đoạt vị trí của mình, nếu Diệp Trạch Đào có năng lực lớn như vậy, vậy thì để hắn đến nơi khó khăn nhất bao thôn là được rồi. - Bí thư Lâm, công việc quản lý thôn còn chưa quyết định, có phải trong cuộc họp này cũng nên quyết định không? Ngụy Hùng Hải liền nói một câu như vậy. Trong lòng Lâm Dân Thư đang không thoải mái nhìn thoáng qua Ngụy Hùng Hải, trong lòng sáng ngời, gật đầu nói - Xã chúng ta có mười ba thôn hành chính, bốn mươi thôn tự nhiên, người lãnh đạo của mỗi một xã đều quản lý công việc của từ một đến hai thôn. Trước kia thôn Âm Lương Thiến do đồng chí Phương Quý Tài phụ trách, bây giờ đồng chí Phương Quý Tài đã bị điều đi, đồng chí Ngưu Thường Thắng tiếp nhận công việc của anh ấy. Trước kia đồng chí Ngưu Thường Thắng cũng có nhiệm vụ quản lý thôn, tiểu Diệp còn trẻ, lại có sự nhiệt tình, tôi thấy giao Âm Lương Thiến cho tiểu Diệp phụ trách là tốt nhất. Diệp Trạch Đào vốn dĩ có ý muốn quản lý Âm Lương Thiến, nghe thấy lời này, liền gật đầu nói - Được, tôi phụ trách công việc của Âm Lương Thiến. Mọi người cùng nhau xem, ai cũng nói chuyện, bây giờ Lâm Dân Thư đang tức ngập đầu, ngộ nhỡ nói, rõ ràng Lâm Dân Thư giao Âm Lương Thiến cho mình, vậy thực sự là toi đời. Nhìn thấy mọi người không nói chuyện, Diệp Trạch Đào lại đồng ý chuyện này, sắc mặt của Lâm Dân Thư mới dễ coi nhiều. - Chuyện này quyết định như thế đi, sự phát triển của Âm Lương Thiến giao cho đồng chí Diệp Trạch Đào. Những chuyện khác cậu đừng nhúng tay vào, công việc của phòng Chính đảng là quan trọng. Sauk hi Lâm Dân Thư nói lời này tuyên bố tan họp. Sauk hi Lâm Dân Thư nói lời này tuyên bố tan họp. Thái độ của Lâm Dân Thư có hai khả năng, vừa không đồng ý vừa không phản đối chuyện Diệp Trạch Đào đã nói trong nhà ăn. Họp xong đi ra, Diệp Trạch Đào đi vào phòng làm việc của mình. Lúc này Ngưu Thường Thắng đã chuyển đi, bàn trong phòng làm việc của Diệp Trạch Đào đã chuyển đến vị trí ban đầu của Ngưu Thường Thắng . Cái bàn được thu dọn rất ngay ngắn, trà cũng đã pha xong đang bày ra ở đó, còn còn hơi nóng. Diệp Trạch Đào vừa đi vào trong phòng làm việc, liền nhìn thấy ngoài Phương Di Mai và Khương Quốc Bình ra, còn có một thiếu phụ rất phúc hậu. Diệp Trạch Đào biết, vì Ngưu Thường Thắng rời đi, cô gái tên là Ninh Thu Cúc mới vào phòng Đảng chính. Ninh Thu Cúc vốn là người thân thích của Chủ tịch hội đồng nhân dân Phương Quý Tài, lúc gần đi liền đưa ra yêu cầu điều người phụ nữ này đến phòng Đảng chính. Ở huyện vẫn tôn trọng Phương Quý Tài, cũng chỉ thị điều người phụ nữ này vào phòng Đảng chính ở xã. Cũng không biết phòng làm việc của mình là ai làm tới, Diệp Trạch Đào ngồi xuống. Ba người lén lút nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, dường như muốn nhìn ra nội dung họp hôm nay từ nét mặt của Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào lại không nói về tình hình của cuộc họp. Sau khi rút ra một điếu thuốc châm lửa hút một hơi, nghĩ đến tình hình cuộc họp, hắn rất hiểu, Ôn Phương hẳn là đang có ý thể hiện thiện ý với mình. Người phụ nữ này lúc bắt đầu thì cảm thấy nhược điểm của cô ấy đang bị mình nắm lấy, bây giờ sau khi mất đi chỗ dựa vững chắc, không có chỗ dựa vững chắc, chắc chắn là hy vọng mình vì cô ấy nói vài câu trước mặt Cao Chấn Sơn. Đây tất nhiên là chuyện tốt, có tác dụng tốt đối với công việc bước tiếp theo của mình. Tình hình của Lâm Dân Thư, Diệp Trạch Đào cũng đã tiến hành phân tích. Năng lực của tên Lâm Dân Thư này kém là điều chắc chắn, làm việc lại không đủ, người như thế này sau khi mất đi chỗ dựa vững chắc liền hoang mang, từng chiêu xuất ra đều hồ đồ. Anh ta càng làm như thế này, càng mất đi uy tín ở xã, ngược lại không bằng sự bình tĩnh của Ôn Phương. - Phương Di Mai , cô hết sức thu thập một số tài liệu liên quan đến tình hình của Âm Lương Thiến Nghĩ đến việc hiện tại mình quản lý thôn, chuyện của Âm Lương Thiến phải hiểu được một chút mới được. Trên mặt mang theo nụ cười, Phương Di Mai lấy ra một túi đựng văn kiện từ trong tủ đưa ra trước mặt Diệp Trạch Đào nói - Chủ nhiệm Diệp, đây là thứ anh cần. Diệp Trạch Đào sửng sốt, không ngờ cô Phương Di Mai này là một người rất có tâm. - Chủ nhiệm Diệp, lần trước sau khi anh đến Âm Lương Thiến, tôi liền tiến hành sưu tập lại các mặt của Âm Lương Thiến, đây là một số nội dung mà tôi có thể tìm được. Năng lực mạnh, lại là một người có tâm!. Diệp Trạch Đào có sự nhận xét như thế này đối với Phương Di Mai. - Ừ, tôi xem nào - Ừ, tôi xem nào Diệp Trạch Đào nhận lấy số tài liệu đó, sau khi mở ra liền chăm chú xem. Âm Lương Thiến là thôn hành chính, phía dưới có năm thôn phân tán một cách tự nhiên, lại có mấy tổ nhỏ, nhân viên rất phân tán. Diệp Trạch Đào ngồi ở đó liền chăm chú xem nội dung bên trong tài liệu. Điều mà hắn không biết là ba người trong phòng làm việc đều đang âm thầm quan sát tình hình của hắn. Trong lòng Khương Quốc Bình là người phức tạp nhất, bản thân mình có người thân là Phó trưởng phòng Tài chính, lại không thể vượt qua một người vừa mới đi làm, điều này thật sự làm anh ta khó hiểu. Đối diện với một nhân vật thần bí là Diệp Trạch Đào như thế này, bình thường Khương Quốc Bình rất kiêu ngạo cũng đã thu nén lại nhiều, ngồi ở đó liền có cảm giác áp lực. Phương Di Mai không giống anh ta. Lúc này Phương Di Mai càng nhìn càng cảm thấy dường như mình đã đặt nhầm mục tiêu, luôn cho rằng Phó chủ tịch huyện kia là người có thể giúp mình, bây giờ xem ra, người mà mình trước kia không xem trọng là Diệp Trạch Đào mới thực sự là người có thể là người trợ giúp của mình. Phương Di Mai đã tồn tại một cách nghĩ mới, nếu như có thể thành vợ chồng với Diệp Trạch Đào, có lẽ một phương hướng xúc tiến phát triển. Lén lút nhìn người đang ngồi xem tài liệu là Diệp Trạch Đào, lúc này Diệp Trạch Đào trong lòng của Phương Di Mai đã trở nên đẹp trai hơn vài phần. Diệp Trạch Đào không phát hiện ra tình hình trong phòng làm việc, sau khi xem xong tài liệu, hắn liền nghĩ đến vấn đề tiếp theo mình nên phát triển Âm Lương Thiến như thế nào. Nhìn từ tình hình cuộc họp hôm nay, Lâm Dân Thư không dự tính để mình phụ trách hạng mục trồng trọt của xã, như vậy tuy là không thể lôi kéo sự phát triển của toàn xã, lại có thể để mình tập trung tinh lực làm tốt chuyện của Âm Lương Thiến. Đột nhiên nghĩ đến Dương Quân và cha của Thôi Nguyệt Lan đều muốn đến, cũng không biết đã đến hay chưa. Đứng dậy, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Phương Di Mai nói - Tiểu Phương, tôi ra ngoài một chút, có chuyện gì em xem một chút. Mắt của Phương Di Mai liền sáng lên, vội vàng đáp một tiếng. Đừng thấy câu nói này của Diệp Trạch Đào là một câu nói tùy ý, xem câu nói này của Diệp Trạch Đào, tuy Phương Di Mai không có chức vụ trong người, lại là nhân vật số hai của phòng Đảng chính, trừ Diệp Trạch Đào ra. Trong lòng Phương Di Mai rất vui sướng, điều này nói rõ mình là một nhân vật quan trọng trong mắt Diệp Trạch Đào. Ssau khi Diệp Trạch Đào giao cho Phương Di Mai phụ trách liền đi ra chính quyền xã. Vừa mới đi ra cửa chính quyền xã, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy Dương Quân và một người khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi xổm ở đó. Nhìn thấy người đó, Diệp Trạch Đào đoán đó là cha của Thôi Nguyệt Lan. - Anh Diệp! Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi ra cửa chính quyền xã, có thể Dương Quân liền đứng dậy, vui mừng gọi. Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi ra cửa chính quyền xã, có thể Dương Quân liền đứng dậy, vui mừng gọi. Tuy y lớn hơn Diệp Trạch Đào mấy tuổi, hô lên câu anh Diệp lại vô cùng tự nhiên. Người trung niên kia đứng lên, bộ quần áo trên người ông ta vô cùng cũ nát, đôi mắt đầy nếp nhăn, giầy là một đôi giầy cũ. - Thầy Diệp… Người này cũng nhỏ giọng nói. - Bác là cha của Nguyệt Lan à? Diệp Trạch Đào mỉm cười hỏi. - Vâng, đứa nhỏ Tiểu Lan này nhờ người chuyển lời nói cậu muốn gặp tôi? Diệp Trạch Đào nhìn về phía Dương Quân vẫy tay một cái nói - Đều chưa ăn cơm đúng không, đi, hôm nay tôi mời mọi người đi ăn. Vừa nói vừa kéo hai người đi về phía một quán ăn nhỏ ở gần chính quyền xã. - Thầy Diệp, tôi ăn rồi Cha của Thôi Nguyệt Lan có chút chần chừ nói. Cười, Diệp Trạch Đào nói - Tôi cũng chưa ăn cơm, cùng đi, ăn cùng tôi. Diệp Trạch Đào đã từng hỏi, Thôi Nguyệt Lan, cha của Thôi Nguyệt Lan tên là Thôi Đại Thạch, là một người nông dân, gia cảnh thực sự nghèo khó, không chênh với nhà Dương Ngọc Tiên bao nhiêu. Dương Quân có vẻ vui mừng, chuyện của Diệp Trạch Đào y hiểu không ít, biết Diệp Trạch Đào là một người có bản lĩnh, lần này gọi mình đến, chắc chắn là có chuyện tốt. Trên đường hàn huyên một chút việc nhà, rất nhanh liền ngồi vào quán ăn nhỏ. Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến, người mở tiệm ăn đó liền tỏ vẻ cung kính, nhường phòng riêng duy nhất cho bọn Diệp Trạch Đào. Nhìn dáng vẻ vẫn đang rất bất an của Thôi Đại Thạch, Diệp Trạch Đào đưa cho anh ta một điếu thuốc, để anh ta ngồi xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương