Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 13: Chương 13
10
Ta và Cố Hành Uyên cùng xem hồ sơ suốt một đêm, còn cẩn thận chép lại một bản.
Ta không nhìn ra được bao nhiêu điểm then chốt, nhưng chàng lại khác.
Chàng là người trong quan trường, những điều ẩn giấu sau con chữ, chàng nhìn thấu nhiều hơn ta tưởng.
Chàng như gỡ từng sợi tơ rối rắm, chỉ trong chốc lát đã nắm được đầu mối:
"Trước đây nàng nói phát hiện vài người có liên hệ mật thiết với một kỹ viện, đúng không?
Vậy thì hợp lý rồi."
Chàng chậm rãi nói.
"Chủ kỹ viện đó họ Trang, phía sau còn âm thầm làm ăn với không ít vương công quý tộc.
Mà đường huynh của hắn lại chính là quản sự tâm phúc của quốc cữu Hàn Bách."
"Anh em họ Trang này đều là tay chân của Hàn Bách."
"Cha nàng từng vạch tội Hàn Bách trước triều, người đứng sau ra tay hại ông, đã rõ là ai rồi."
"Hàn Bách… là ca ca ruột của quý phi Hàn thị?"
Tim ta chợt thắt lại.
Cái tên Hàn quý phi, trong kinh ai mà chẳng biết?
Sủng ái ngút trời, có khi còn lấn át cả hoàng hậu.
Mà Hàn Bách—lại là trọng thần một tay che trời, nói một câu có thể định sinh tử kẻ khác.
Ta chưa từng nghĩ rằng, người hãm hại cha ta lại là loại đại nhân vật này.
Chỉ thoáng giây sau, ta đã siết chặt tay:
"Cho dù hắn quyền thế cỡ nào, cha ta bị oan, ta nhất định phải rửa sạch tội cho người!"
"Bình tĩnh, Từ Doanh."
Giọng chàng trầm ổn, có phần nặng nề.
"Hàn Bách thế lực thâm sâu, quyền cao chức trọng, ta và nàng muốn động đến hắn, vô cùng khó khăn.
Cha nàng chẳng lẽ không biết mình bị oan sao? Nhưng vì sao vẫn cúi đầu nhận tội, không hề kêu oan?"
"Bởi vì ông biết, chọc vào Hàn Bách, chỉ có đường c.h.ế.c."
"Cho dù ta và nàng có chứng cứ trong tay, cũng chẳng có ai dám xử lý.
Khắp kinh thành đều là người của hắn, chẳng ai muốn đứng ra chống lại."
Ta lặng im. Những lời chàng nói, từng chữ như đinh đóng xuống lòng.
"Nhưng…"
Chàng dừng lại, ánh mắt nghiêm túc:
"Trên đời này vẫn còn một người có thể làm được."
"Toàn bộ quyền thế và sủng ái mà Hàn Bách có được, đều là do người đó ban cho."
Ta thoáng ngẩn người, rồi phản ứng lại:
"Chàng nói là… hoàng thượng?"
Chàng gật đầu.
"Người đó tự nhận mình thông minh nhất thiên hạ, điều tối kỵ nhất là bị người khác lừa dối.
Hàn Bách là con ch.ó trung thành nhất bên cạnh người ấy, người ấy có thể không quan tâm hắn từng g.i.ế.c người hại mạng, nhưng tuyệt đối không cho phép hắn phản bội."
"Ta từng nghe nói, Hàn Bách sau lưng âm thầm làm không ít chuyện vượt mặt long nhan."
Ta gật đầu:
"Ta hiểu rồi."
Nếu trực tiếp tố cáo Hàn Bách vì hãm hại cha ta, hoàng thượng chưa chắc sẽ đứng về phía ta.
Ngược lại, nếu chọc giận Hàn Bách, hắn có khi sẽ nhân cơ hội mà g.i.ế.c người diệt khẩu.
Nhưng… nếu ta có thể khiến hoàng thượng phát hiện rằng Hàn Bách có hành vi phản bội, giấu giếm, trái với thánh ý…
Thế cục liền thay đổi hoàn toàn.
Muốn cứu cha, việc đầu tiên ta phải làm chính là khiến Hàn Bách mất đi sự sủng tín.
Mà để làm được điều đó… chúng ta cần một thứ: chứng cứ Hàn Bách lừa gạt thiên tử.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương