Hồng Tuyến Ký

Chương 23: Mồm mép hủ nữ



“Tiểu Hạo, thế nào?” Phượng Tê vẻ mặt bát quái chờ đợi tin tức mới nhất từ tiểu thần báo của mình.

“Hai sứ giả Khiết Đan đều ngất xỉu rồi, quan truyền tin báo lại, hai người đang chờ vào vị trí Khiết Đan vương tương lai đã bí mật đến kinh thành.”

“Trình độ hỏi thăm của ngươi càng ngày càng lợi hại, bí mật như vậy mà cũng có thể biết?”

“…” Lúc này hẳn là nên khoe khoang trình độ nghiệp vụ của mình hay cần phải trình bày là do quan truyền lời của Khiết Đan tố chất tiêu chuẩn quá kém đây? Điều này, là một vấn đề.

May mắn Phượng Tê cũng không truy cứu nhiều, chẳng qua…

“Tiểu Hạo, nghĩ nghĩ biện pháp a, một màn Hỏa Tinh va chạm Địa Cầu này chúng ta sao có thể bỏ qua được!”

“Nương nương, Hỏa Tinh là cái gì?”

“Nương nương, Địa Cầu là cái gì?”

“Nói nhầm, là Lâm thượng thư đụng độ Trình thủ phủ (nhà giàu nhất nước).”

“Nga ~” Cái đôi oan gia này còn lừng danh hơn cả Hỏa Tinh với Địa Cầu, đam mỹ tiểu báo đã không chỉ một lần YY bọn họ, nghe nói Lâm thượng thư đã đọc nhiều đến nỗi bình tĩnh luôn, Trình thủ phủ tính tình tương đối táo bạo thì còn chưa bình tĩnh lại được, vì thế…Lâm thượng thư đi trước thời đại mua luôn người chấp bút, sau này có văn chương gì dù có tức nổ huyết áp của hắn cũng phải viết ra, ít nhất cũng phải đè nặng được đồ hỗn đản đầy người hơi tiền nhà bên cạnh.

Theo nội tuyến báo lại, lúc Lâm thượng thư vô cùng đắc ý tuyên cáo chuyện này với phu nhân của mình, ngay cả Lâm phu nhân luôn luôn phản ứng chậm chạp có chút thoát tuyến cũng đầy mặt đồng tình nhìn lão gia nhà mình.

“Nương nương, thân phận của người thật sự không thích hợp tiếp kiến…” Hậu cung kiêng kị nhất chính là tham gia vào chính sự, mà vương tử ngoại quốc đến chơi, nói thế nào cũng không tính là nội chính…

“Nghĩa là không có biện pháp nào sao?”

“Chuyện này…”

“Ca ca tẩu tẩu cùng nhau đại hôn chính là nguyện vọng của ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho kẻ nào phá hủy nó!” Không có nàng ở, đám người kia làm sao mà đè trận được.

“Vậy phải nghĩ biện pháp vây Thập Tam điện hạ ở phủ thừa tướng, chỉ có nơi đó người mới có thể tự do ra vào.”

“Cứ làm như thế đi, ta quay về phủ thừa tướng, A Hư gửi tin cho ca ca ta, để cho hắn đừng mang người đi lại lung tung.”

Phủ thừa tướng.

“Tam ca tứ ca rất yêu thương ta, bọn họ sẽ nghe ý kiến của ta.” Phồn Đạt đối với chuyện mấy người này giam giữ hắn rất là bất mãn, ở trong này ăn no ngủ, ngủ no lại ăn…no cơm ấm…khụ khụ, dù sao chính là hắn gần đây mông rất đau.

[Chính vì biết bọn họ cưng chiều ngươi cho nên mới có vấn đề a…] Phượng Tê cười trấn an Phồn Đạt, vừa bày ra tư thế đoan trang của hoàng hậu, vừa nói lời thấm thía làm bộ ưu quốc ưu dân: “Bọn họ xem ngươi như thân đệ đệ, xem ngươi như bảo bối quan trọng nhất, sao có thể cam tâm gả ngươi đến Cẩm quốc xa xôi? Lại còn gả cho một tướng quân trước nay luôn đối đầu với Khiết Đan nữa.”

“Nhưng mà…nhưng mà A Mộ nói gạo nấu thành cơm rồi thì không có vấn đề gì.”

“Nữ nhân thất tiết tái giá còn được, huống chi là nam nhân.” Sau khi nói xong nàng mới sửng sốt, cúi đầu về phía đại tẩu như xin lỗi, đại tẩu hiểu ý tỏ vẻ không ngại.

“Vậy…làm sao bây giờ?” Hắn cũng thực sự tôn trọng hai ca ca của mình.

“Cho nên mới để ngươi ở lại nơi này, nắm quyền chủ động a.”

“Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, vô luận các ca ca của ngươi nói cái gì, ngươi chỉ cần kiên định đứng bên cạnh ca ca ta là được.”

“Hiểu rồi!”

Quốc Tân Lâu.

“Miễn lễ, chúng ta tự đến đây, vẫn là đừng quá phô trương.” Lão Tam.

“…” Trát Khắc Trát Lang biết rõ im lặng là mỹ đức.

“Nói đi, vì sao lại kéo lâu như vậy?”

“Lúc chúng ta vừa đến là thừa tướng của Cẩm quốc tiếp kiến, nói là vừa lúc đến tiết tuyết rơi, đây là quốc gia đại sự của Cẩm quốc, mọi người đều rất bận rộn, hơn nữa trong lúc tiến hành tiết tuyết rơi hoàng đế không làm công, mời chúng ta nhẫn nại chờ vài ngày, Thập Tam điện hạ không bị nhốt, hắn ở phủ thừa tướng làm khách, hết thảy bình an.”

“Vậy sao ngươi không thông tri cho chúng ta một tiếng! Nghĩ chúng ta rảnh lắm a!” Lão Tứ.

“…”

Chiếu lộ trình của các ngươi mà xem xét, chúng ta vừa đến Cẩm quốc các ngươi hẳn đã không đợi kịp nữa xuất phát luôn rồi, cho dù không có chuyện tiết tuyết rơi thì ta gửi văn kiện gì về các ngươi cũng không xem được.

Trát Khắc Trát Lang nội tâm phun tào mặt ngoài tiếp tục im lặng là vàng.

“Hiện tại thì sao? Cái tiết gì gì đó đã xong rồi đi? Người đâu?” Lão Tứ.

“Không đúng a, ta trước kia sao chưa nghe nói qua tiết tuyết rơi là cái gì quốc gia đại sự?” Lão Tam.

Hội xem mắt biến tướng của cao tầng Cẩm quốc thì có thể là cái gì quốc gia đại sự chứ…

“Ngươi bác học, ngươi thấy nhiều biết rộng, ngươi thì giỏi rồi.” Tứ vương tử không nóng không lạnh hừ hừ nói tiếp: “Hiện tại quan trọng nhất không phải nghiên cứu tiết của Cẩm quốc lớn hay nhỏ, mà là Đạt Nhi!” Trừng Trát Khắc Trát Lang: “Nói! Người đâu?”

Trát Khắc Trát Lang nhìn nhìn nhau, đang lo lắng nên dùng phương thức hòa ái nhất uyển chuyển nhất không tổn thương người nhất như thế nào để chậm rãi từng chút một nói cho hai vị một ôn hòa phúc hắc một hỏa bạo cay độc sắp sửa trở thành chủ tử cao nhất trước mặt mình lúc này.

“Các ngươi…đây là muốn phạm thượng?” Tam vương tử nhẹ nhàng cười, Tứ vương tử ở bên cạnh bất mãn hừ một cái, hai người phía dưới lập tức rất không cốt khí toàn bộ đều khai, làm sao còn trông nom cái gì hòa ái uyển chuyển không tổn thương người, hai vương tử cộng lại lực sát thương chính là tăng gấp bội rồi lại gấp bội a.

“Phồn Đạt vương tử không nguyện ý trở về.”

“Hắn thích một người.”

“Nam nhân.”

“Chính là tướng quân Cẩm quốc, Lý Mộ!”

“Cái gì!” Tứ vương tử nhảy dựng lên.

“Chuyện này là không có khả năng!” Lão Tam cũng duy trì không được vẻ ngoài ôn hòa trước đó nữa.

“Thiên chân vạn xác, là vương tử Phồn Đạt chính miệng nói ra.”

“Lui xuống.”

“Cút!”

“Lý Mộ…”

“Đây rốt cuộc là sao thế này? Đạt Nhi bị bắt đi mới bao lâu! Hắn sao có thể thích…một nam nhân!”

“Lại còn là tướng quân của địch quốc!”

“Chết tiệt! Nếu sớm biết hắn có thể chấp nhận nam nhân, ta còn nhẫn nhịn khổ cực như vậy để làm cái gì!”

“Đi thôi…”

“Làm gì?”

“Chẳng lẽ ở nơi này nổi giận thì có tác dụng? Đến phủ thừa tướng! Ta muốn nghe Tiểu Thập Tam tự mình thừa nhận!”

“Tam ca tứ ca!” Phồn Đạt cao hứng chạy sang, bị Lý Mộ một phen giữ chặt cổ áo.

“Mộ! Buông ta ra, ta không phải con mèo ~”

Tức giận quay đầu lại trừng người kia, làm cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là Lý Mộ bình thường đều sẽ buông hắn xuống lúc này lại một phen kéo hắn vào trong ngực, không cho hắn di chuyển, lại càng không cho hắn quay đầu lại.

[Cảnh này tính là tình huống nào? Hắn đối địch thành thói quen rồi? Cũng phải, tỷ lệ tứ ca ra chiến trường đúng là có chút lớn.]

Phồn Đạt không dám nghĩ đến phương diện ăn dấm chua.

“Lý Mộ, buông đệ đệ ta ra!”

“Hai vị điện hạ, xin an tâm một chút chớ vội nóng nảy.”

Giọng của Phượng Tê làm cho mấy người sửng sốt một chút, bọn họ tốt xấu cũng là những vương tử có thế lực nhất, đương nhiên là có hiểu biết một ít quy củ của Cẩm quốc, bọn họ cũng từng đến nơi này, đích xác chưa từng gặp qua nữ tử quý tộc nào. Phục trang hoa lệ của Phượng Tê biểu hiện ra thân phận của nàng không thấp, cho nên mới kinh ngạc như vậy.

“Bản cung Phượng Tê.”

“Cái vị hoàng hậu điêu ngoa kia?” Phượng Tê, ngươi thanh danh thực vang.

“Ha ha ha ~” Phượng Tê cầm quạt tròn che nửa khuôn mặt cười đến vô cùng thục nữ, giọng nói thì tột độ âm trầm: “Hai vị điện hạ giờ hẳn đã biết cái gì gọi là đồn đại sai lầm đi?”

“Ờ…phải…phải…” Hiện tại đã có thể xác nhận lời đồn đều là thật.

“Nói vậy hai vị đều là vì Phồn Đạt điện hạ mà đến, vừa ngồi vừa trò chuyện đi…Người đâu, dâng trà.”

“Chúng ta sẽ không để Phồn Đạt gả cho tướng quân địch quốc!”

“Điện hạ nói đùa.” Phượng Tê trấn an Phồn Đạt cùng đại ca nhà mình: “Cái gọi là địch quốc…nếu Khiết Đan thật sự đối địch với Cẩm quốc, bây giờ còn có Khiết Đan sao?”

Binh mã của Khiết Đan hoàn toàn không thể so sánh với Cẩm quốc, bọn họ kỳ thật càng giống như một nước phụ thuộc, có những dân tộc du mục này ở đó, bên kia biên giới Cẩm quốc quả thực như có công cụ cảnh báo tự nhiên. Chẳng qua Khiết Đan nội loạn thường xuyên lại vật tư thiếu thốn, cho nên mới cứ mãi quấy rầy biên cảnh Cẩm quốc. Diệt luôn? Không đành lòng. Không diệt? Thì cứ làm cho bọn họ càng cướp càng lên mặt, làm cho Cẩm quốc mất thể diện. Hoà đàm sao…Thật có lỗi, văn hóa khác biệt, người ta cho là tự mình tranh đoạt được mới là trời ban.

Khiết Đan cũng chỉ có những lúc khẩn cấp mới đệ văn thư ngưng chiến, tỏ vẻ gần đây chúng ta bận lắm, có khó khăn, các ngươi đừng có đánh tới nữa.

Hai bên trên cơ bản chính là…phúc hắc công cùng ngạo kiều thụ. Khiết Đan là một tồn tại nhờ vòng dưỡng mà ra.

“Hoàng hậu nương nương nói rất đúng, Khiết Đan cùng Cẩm quốc mặc dù không thể nói là quan hệ thân thiết, nhưng cũng không phải đối địch.” Lão Tam thoạt nhìn so với lão Tứ biết ăn nói hơn một chút: “Nhưng là, Khiết Đan tốt xấu cũng có tín ngưỡng cùng tôn nghiêm của mình, vương tử của chúng ta không thể gả cho một nam tử.”

“Trên thế gian này không có gì là không thể, quốc phong của Cẩm quốc so với Khiết Đan nghiêm cẩn hơn nhiều mà Vương gia của chúng ta còn có thể gả cho người ta, trên đời còn có cái gì là không có khả năng?”

“…” Hai vương tử tin tức mất linh thông dại ra ~

“Là thật đó, tam ca tứ ca.” Lúc ấy hắn nghe được cũng cảm thấy thực sự ngạc nhiên, cho nên mới đặc biệt thoải mái. Đương nhiên cũng là do người này hợp khẩu vị, nếu không ai thèm để ý đến hắn.

“Hai vị vương tử, Phượng Tê còn muốn hỏi một câu, các ngươi tương lai ai là Khiết Đan vương?”

“??!!”

“Các ngươi trở về tất phải có một lần tranh đấu, vô luận ai thắng ai thua, với sự sủng ái của các ngươi đối với Phồn Đạt, hắn về sau nhất định là dưới một người trên vạn người. Nhưng mà…” Phượng Tê ý vị thâm trường nở nụ cười, kháo ~ Phượng Tê nguyên bản không am hiểu chính trị, nàng là phiên bản hiện đại thế kỷ mới, kịch truyền hình xem nhiều như vậy, không biết cốt tủy thì tối thiểu cũng có thể hiểu chút da lông…

“Về sau, vô luận là địch nhân hay là bằng hữu của các ngươi, vô luận là muốn nịnh bợ hay muốn lợi dụng các ngươi, Phồn Đạt không phải cái đinh trong mắt cái gai trong thịt thì chính là cái bánh bao siêu cấp thơm phức, ai cũng mong chờ cắn một ngụm, đạp một cước, các ngươi bảo hộ cho dù tốt đến mấy, môi trường này vẫn có thể hại Phồn Đạt, huống chi hắn vừa trở về đã trước phải mắc kẹt trong trận tranh đấu giữa hai người các ngươi…”

“Vì Phồn Đạt, chúng ta có thể không cần vương vị!” Lời này vừa ra ngay cả vô tâm vô phế nhất như Phồn Đạt cũng ngây ngẩn cả người, đây cũng quá…quá…rõ ràng đi ~

“Ca ~” Phượng Tê một ánh mắt, Lý Mộ lập tức không nói hai lời xách Phồn Đạt đi ra ngoài, mặc kệ người kia giãy giụa, nói giỡn sao, hắn cũng không muốn để ‘lão bà’ của mình ngồi nghe hai tiểu cữu tử tỏ tình.

“Câu nói đáng sợ nhất trên thế giới chính là ‘Ta yêu ngươi như vậy, ngươi sao có thể không thương ta’. Một câu đáng sợ khác chính là ‘Ta đây đều là vì yêu ngươi’ a ~” Phượng Tê nhìn nhìn mọi người thấy sắc mặt đều không được tốt cho lắm: “Vào đúng lúc gặp sai người là bi ai của các ngươi. Phồn Đạt là đệ đệ của các ngươi, ràng buộc huyết thống từ lúc sinh ra đã trói lấy tơ hồng tình cảm, nếu thật sự yêu hắn thì buông tay đi. Các ngươi nhìn không ra sao? Hắn yêu ca ca ta.”

“Lý Mộ…sẽ đối tốt với hắn sao?”

“Lão Tam! Ngươi sao có thể như vậy?”

“Ngươi không nhìn thấy sắc mặt của Đạt Nhi khi nghe câu ‘không cần vương vị’ của chúng ta vừa rồi sao? Hắn chỉ xem chúng ta là ca ca!”

“…” Sao lại như vậy, chỉ bởi vì là đệ đệ, cho nên ngay từ đầu đã không thể có được hắn sao?

[Thực sự là có lỗi, nếu không phải đệ đệ các ngươi coi trọng chính là ca ca ta, ta tuyệt đối sẽ thúc đẩy các ngươi 3P, ta vẫn là thực sự manh huynh đệ.] Phượng Tê ngoài mặt biểu tình đoan trang, nội tâm lại đang vô hạn thống khổ rơi lệ, [3P của ta a ~ huynh đệ của ta a ~ tổng thụ của ta a ~]

“Ta không phục!” Lão Tứ cuối cùng vẫn nổi khùng: “Ta không phục! Dựa vào cái gì bảo bối chúng ta cưng chiều từ nhỏ đến lớn cứ như vậy tiện nghi tên tiểu tử Lý Mộ kia!”

Lão Tứ đây là đã chuyển sang tâm tình ba ba gả nữ nhi rồi sao?

[Hắn thật là yêu Phồn Đạt vương tử?] Tiểu Ny đã thăng lên một đẳng cấp mới.

“Cũng phải ~” Lão Tam khoan thai nhìn về phía Phượng Tê.

“Khụ khụ…Phồn Đạt bây giờ vẫn còn là tù binh, danh không chính ngôn không thuận, cho dù là nhà dân thường, cưới gả cũng phải có chương trình, Phồn Đạt các ngươi có thể mang đi.”

“Nga?”

“Ta tin tưởng năng lực của ca ta. Nếu ngay cả người cũng không cưới về được, hắn cũng không xứng với Phồn Đạt không phải sao? Bất quá các ngươi phải cam đoan, chỉ cần hắn gặp được người thì không được cản trở ngăn chặn nữa.”

“Thành giao!” Hai người không nói hai lời lập tức đi tìm đệ đệ.

“Phượng Tê!” Lý Diệp mắt thấy nhi tức phụ lại bị thông gia mang đi, cảm thấy bất mãn.

“Cha, Phồn Đạt bây giờ vẫn đang là thân phận tù binh, hơn nữa còn là do khẩu tử nhà Bát công chúa cướp về, danh không chính ngôn không thuận.”

Phượng Tê nhìn thấy mỹ nam phụ thân gật đầu rồi mới xoay người nói với Tiểu Hạo: “Đi, đi tắt, từ cửa sổ phòng ta leo ra, nói cho ca ta biết, lần tiểu biệt thắng tân hôn này tranh tranh nháo nháo vẫn là rất thú vị, lần này tự đi tranh đoạt, đoạt được thì chính là của hắn!”

“Dạ!” Tiểu hài tử động tác chính là lưu loát.

“Tiểu Ny, truyền lời ra cho ta, ta muốn trong vòng ba ngày, toàn bộ kinh đô không ai không hiểu, trong vòng một tháng, Khiết Đan cũng phải chịu ảnh hưởng.”

“Nương nương muốn truyền lời gì?”

“Nga ha ha ha ~” Phượng Tê cười đến là gian trá: “Có một tập tục dân gian tên gọi…thưởng hôn!
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...