Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên
Chương 27: Mượn Lãnh Dật Hiên tranh giành kịch bản
Bộ phim đang quay của đạo diễn Phùng dần đi đến phần kết thúc quay để chuyển sang giai đoạn hậu kì. An Dụ Vân cũng quay xong tất cả các cảnh rồi ngồi chơi xơi nước nhìn “mỹ nữ NG” kia vẫn bị hành hạ tơi tả giữa trời nắng. Cô sẽ được nghỉ ngơi trong giai đoạn sản xuất hậu kì rồi sau đó phải bay đi các thành phố khác để quảng bá hình ảnh cho bộ phim. Trong thời gian này, An Dụ Vân cũng bắt đầu chọn kịch bản là được rồi.
“Lãnh Dật Hiên…!”
“Có gì sao?”
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi hiện tại anh có rảnh không?”
An Dụ Vân bây giờ đang bám vào cái đùi lớn nhất thành phố này, không nhờ vả thì đúng là hơi lãng phí.
“Sao? Em hỏi tôi có rảnh hay không, muốn chiếm thời gian của tôi hửm?”
“Không… không dám!”
“Lại đây.”
Lãnh Dật Hiên nắm lấy cánh tay của An Dụ Vân, kéo mạnh cô ngã nhào vào lòng hắn, buộc cô phải ngồi yên trong lòng hắn mới được. An Dụ Vân không xa lạ gì cái cách bàn chuyện cực kì không nghiêm túc này của Lãnh Dật Hiên, nhưng hiện tại cô đang nhờ vả hắn, thực sự không dám nửa lời trái ý.
“Bộ phim của đạo diễn Phùng cũng quay xong rồi, tôi cũng cần chọn kịch bản mới.”
“Em muốn kịch bản nào, tôi đều sẽ cho em.”
“Lãnh Dật Hiên, anh có biết ai tên Tô Băng Băng không?
Ngày trước còn là thiên kim, tài nguyên cứ ào ào chảy vào tay cô không cần tốn sức mà giành lấy. Đến bây giờ thì tài nguyên có muốn cũng chưa chắc giành được, An Dụ Vân lại chưa có tên tuổi trong giới nên được các đạo diễn nhìn trúng thì hơi không khả thi, hơn nữa ở Lạc Cảnh cũng không chỉ có mỗi cô là diễn viên, tài nguyên tất nhiên là chia đều không nhượng ai, có điều bộ phim mà An Dụ Vân thích nhất, cuốn kịch bản mà cô ưng ý từ trước đến giờ bây giờ nghe đâu lại được Tô Băng Băng chọn.
Nói đến Tô Băng Băng, An Dụ Vân âm thầm đỡ trán. Người phụ nữ này không biết từ đâu áo lên mình cái danh xưng “bạn gái của Lãnh Dật Hiên”, ở Lạc Cảnh một tay che trời. Mà Lý Á Đồng, quản lý của cô ta lại là kẻ thù truyền kiếp, phải nói là một chín một mười của Lương Di Tâm. An Dụ Vân thích kịch bản này, nhưng muốn có được nó phải bỏ không ít công sức đây.
Lãnh Dật Hiên ngẫm nghĩ một hồi, buột miệng nói thẳng.
“Không. Sao thế?”
An Dụ Vân cảm thấy rất vui, cảm nhận được con đường phía trước của cô cuối cùng cũng dễ đi hơn một tẹo. So với Tô Băng Băng ngày nào cũng tỏ vẻ thanh cao nhận mình là bạn gái trong truyền thuyết của Lãnh Dật Hiên thì cô hình như có địa vị còn cao hơn cô ta nữa.
“Tôi thích một kịch bản phim, ấy nhưng Tô Băng Băng đó lại cố ý giành trước. Cô ta ở Lạc Cảnh tự xưng là bạn gái của anh, cả công ty đều nhún nhường cô ta. Anh xem…”
“Tiểu Vân, tôi chỉ có em thôi, không có bạn gái. Em muốn kịch bản đó thì tôi sẽ lấy cho em. Còn cô gái kia…”
“Anh đừng vội xử lý cô ta, cứ để như vậy đi, trèo cao tự khắc té đau thôi.”
“Em học ai cái tính cáo già đó thế hả?”
“Không có.”
Lãnh Dật Hiên vui vẻ để An Dụ Vân ngồi trong lòng mình, thật muốn cùng cô ở đây vui đùa một chút nhưng công việc còn hơi nhiều nên quyết định sẽ tạm tha cho cô. Nhưng nhắc đến việc An Dụ Vân sắp tới phải đi quay phim, lại còn không tránh được phải thân mật với bạn diễn nam, Lãnh Dật Hiên lại có chút không vui.
“Em mang kịch bản đó về cho tôi xem nhé.”
“Hả? Anh muốn làm gì?”
“Xem qua thôi, xem xem em có cần phải thân mật với bạn diễn nam nhiều hay không.”
“Anh vô lý, tôi là diễn viên mà.”
“Tôi không lạm quyền mà làm gì đâu, em yên tâm.”
“Hừ. Anh mà làm gì cẩn thận tôi.”
Lãnh Dật Hiên công việc ở Lãnh thị tuy chưa bao giờ ít, ấy nhưng đối với An Dụ Vân vẫn có bảy tám phần dụng tâm vào. Văn kiện trên bàn chất chồnig như núi, hắn vẫn cố ưu ái một quyển kịch bản bìa xanh đặt bên cạnh. Hắn đối với công việc chú tâm không ít, mà đối với An Dụ Vân cũng không thể lơ là.
Nhưng nhiều khi có những kẻ không mời mà đến ít nhiều sẽ gây ảnh hưởng đến tiến độ làm việc của hắn, đơn cử như cái tên Phong Kiện Lôi, về nước đến bây giờ cứ nếu rảnh rỗi sẽ làm phiền hắn. Lãnh Dật Hiên không muốn đuổi thẳng, chứ nói thật sự hắn luôn thấy Phong Kiện Lôi rất phiền. Cậu chủ của Phong thị nhưng lại có sở thích chạy qua bên Lãnh thị ăn uống thư giãn chán chê thì về. Lãnh thị đối với Phong Kiện Lôi đúng chất như một cái chợ, vào ra không bị ai cấm ngăn, kiểm soát.
Hôm nay không ngoại lệ, Phong Kiện Lôi lại đến Lãnh thị, còn mang thêm không ít đồ ăn thức uống, như có ý định mở party ở đây. Lãnh Dật Hiên với việc này không quá xa lạ, cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Này, Lãnh Dật Hiên, tối nay đi uống rượu.”
“Không rảnh.”
“Cậu cứ bận tối mắt tối mũi như vậy, tuổi xuân cũng chẳng còn. Sao không ăn chơi như tôi, tận hưởng tuổi trẻ khi còn có thể?”
“Thế này cũng là một cách tận hưởng mà.”
Nói đến Phong Kiện Lôi, Lãnh Dật Hiên lại dở khóc dở cười. Anh ta là bạn đại học của hắn, nhưng tính tình Phong Kiện Lôi lại quái gở, điên khùng nên sau khi học xong đại học, bố anh ta nhất quyết quăng anh ta sang Mỹ để cai quản công ty con bên đó luôn. Mà sang Mỹ, Phong Kiện Lôi lại càng tăng máu ăn chơi, không một chỗ nào anh ta không biết. Thế là bố của anh ta lại tức tối mang anh ta về nước chấn chỉnh để còn cai quản Phong thị.
Phong Kiện Lôi không phải là kẻ bất tài gì, làm bạn được với Lãnh Dật Hiên thì phải là một đấng anh tài, ấy nhưng anh ta lại không được bình thường cho lắm, lúc nghiêm túc lúc điên khùng, ấy nên mọi người đều nghĩ đời sau của Phong gia đúng là thật bất hạnh. Mà cũng không đâu xa xôi, Phong Kiện Lôi cứ ra ra vào vào Lãnh thị, ăn dầm nằm dề ở văn phòng chủ tịch của Lãnh Dật Hiên mãi như vậy càng không tránh được lời ra tiếng vào.
“Tận hưởng cách của cậu thật khiến người khác mở mang tầm mắt.”
“Thay vì tận hưởng như cậu thì tôi có cách của tôi.”
“Còn cậu cứ chạy sang đây ăn dầm nằm dề, đừng quên năm xưa chúng ta bị đồn là một cặp ồn ào như thế nào? Cậu ở đây mãi chẳng lẽ thực sự thích tôi rồi?”
“Nếu bổn thiếu gia đây thích cậu thì cậu tính làm sao?”
Lãnh Dật Hiên nhất thời á khẩu nhìn Phong Kiện Lôi, anh ta điên rồ thật, năm xưa bị đồn ra cái loại gì đến bây giờ vẫn không bỏ cái thói ngả ngớn đó.
“Tôi giết cậu đó Phong Kiện Lôi.”
“Giết tôi rồi lại không có ai yêu cậu đâu.”
“Ấu trĩ!”
Phong Kiện Lôi bĩu môi, chán chê nhìn Lãnh Dật Hiên, anh ta hết ngồi ăn rồi lại nằm, hết nằm rồi lại bắt đầu phá phách, và rồi xem anh ta tìm được gì đây. Phong Kiện Lôi cầm lên một quyển kịch bản, lật lật vài trang toàn là chữ với chữ.
“Không phải chứ Lãnh Dật Hiên, cậu bây giờ tính hướng chuyển sang cái loại tình cảm sướt mướt thế này rồi sao?”
“Câm miệng!”
Lãnh Dật Hiên mặt đen như đáy nồi, không kịp cất đi quyển kịch bản đã liền bị Phong Kiện Lôi giật lấy.
“Hay là định chuyển hướng sang giới giải trí. Cậu xem, cậu đẹp trai như vậy, đến tôi còn mê thì vào giới giải trí chắc chắn là ăn nên làm ra. Ấy khoan, cậu trước giờ ghét giới giải trí như vậy, sao còn xem kịch bản phim truyền hình ở đây?”
“Không phải chuyện của cậu, im mồm ra đằng kia chơi đi, bằng không tôi ném cậu từ tầng bốn mươi xuống đấy.”
“Thôi được rồi, tôi xin lỗi được chưa? Hừ, mấy cái thứ chán ngắt này cũng đọc được.”
Phong Kiện Lôi không có quá hứng thú với mấy thứ nhiều chữ như thế này, cũng không phát giác ra gì từ Lãnh Dật Hiên. Hắn âm thầm thở phào, nếu mà để Phong Kiện Lôi biết được ắt hẳn sẽ không giữ kín được đâu.
“Lãnh Dật Hiên…!”
“Có gì sao?”
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi hiện tại anh có rảnh không?”
An Dụ Vân bây giờ đang bám vào cái đùi lớn nhất thành phố này, không nhờ vả thì đúng là hơi lãng phí.
“Sao? Em hỏi tôi có rảnh hay không, muốn chiếm thời gian của tôi hửm?”
“Không… không dám!”
“Lại đây.”
Lãnh Dật Hiên nắm lấy cánh tay của An Dụ Vân, kéo mạnh cô ngã nhào vào lòng hắn, buộc cô phải ngồi yên trong lòng hắn mới được. An Dụ Vân không xa lạ gì cái cách bàn chuyện cực kì không nghiêm túc này của Lãnh Dật Hiên, nhưng hiện tại cô đang nhờ vả hắn, thực sự không dám nửa lời trái ý.
“Bộ phim của đạo diễn Phùng cũng quay xong rồi, tôi cũng cần chọn kịch bản mới.”
“Em muốn kịch bản nào, tôi đều sẽ cho em.”
“Lãnh Dật Hiên, anh có biết ai tên Tô Băng Băng không?
Ngày trước còn là thiên kim, tài nguyên cứ ào ào chảy vào tay cô không cần tốn sức mà giành lấy. Đến bây giờ thì tài nguyên có muốn cũng chưa chắc giành được, An Dụ Vân lại chưa có tên tuổi trong giới nên được các đạo diễn nhìn trúng thì hơi không khả thi, hơn nữa ở Lạc Cảnh cũng không chỉ có mỗi cô là diễn viên, tài nguyên tất nhiên là chia đều không nhượng ai, có điều bộ phim mà An Dụ Vân thích nhất, cuốn kịch bản mà cô ưng ý từ trước đến giờ bây giờ nghe đâu lại được Tô Băng Băng chọn.
Nói đến Tô Băng Băng, An Dụ Vân âm thầm đỡ trán. Người phụ nữ này không biết từ đâu áo lên mình cái danh xưng “bạn gái của Lãnh Dật Hiên”, ở Lạc Cảnh một tay che trời. Mà Lý Á Đồng, quản lý của cô ta lại là kẻ thù truyền kiếp, phải nói là một chín một mười của Lương Di Tâm. An Dụ Vân thích kịch bản này, nhưng muốn có được nó phải bỏ không ít công sức đây.
Lãnh Dật Hiên ngẫm nghĩ một hồi, buột miệng nói thẳng.
“Không. Sao thế?”
An Dụ Vân cảm thấy rất vui, cảm nhận được con đường phía trước của cô cuối cùng cũng dễ đi hơn một tẹo. So với Tô Băng Băng ngày nào cũng tỏ vẻ thanh cao nhận mình là bạn gái trong truyền thuyết của Lãnh Dật Hiên thì cô hình như có địa vị còn cao hơn cô ta nữa.
“Tôi thích một kịch bản phim, ấy nhưng Tô Băng Băng đó lại cố ý giành trước. Cô ta ở Lạc Cảnh tự xưng là bạn gái của anh, cả công ty đều nhún nhường cô ta. Anh xem…”
“Tiểu Vân, tôi chỉ có em thôi, không có bạn gái. Em muốn kịch bản đó thì tôi sẽ lấy cho em. Còn cô gái kia…”
“Anh đừng vội xử lý cô ta, cứ để như vậy đi, trèo cao tự khắc té đau thôi.”
“Em học ai cái tính cáo già đó thế hả?”
“Không có.”
Lãnh Dật Hiên vui vẻ để An Dụ Vân ngồi trong lòng mình, thật muốn cùng cô ở đây vui đùa một chút nhưng công việc còn hơi nhiều nên quyết định sẽ tạm tha cho cô. Nhưng nhắc đến việc An Dụ Vân sắp tới phải đi quay phim, lại còn không tránh được phải thân mật với bạn diễn nam, Lãnh Dật Hiên lại có chút không vui.
“Em mang kịch bản đó về cho tôi xem nhé.”
“Hả? Anh muốn làm gì?”
“Xem qua thôi, xem xem em có cần phải thân mật với bạn diễn nam nhiều hay không.”
“Anh vô lý, tôi là diễn viên mà.”
“Tôi không lạm quyền mà làm gì đâu, em yên tâm.”
“Hừ. Anh mà làm gì cẩn thận tôi.”
Lãnh Dật Hiên công việc ở Lãnh thị tuy chưa bao giờ ít, ấy nhưng đối với An Dụ Vân vẫn có bảy tám phần dụng tâm vào. Văn kiện trên bàn chất chồnig như núi, hắn vẫn cố ưu ái một quyển kịch bản bìa xanh đặt bên cạnh. Hắn đối với công việc chú tâm không ít, mà đối với An Dụ Vân cũng không thể lơ là.
Nhưng nhiều khi có những kẻ không mời mà đến ít nhiều sẽ gây ảnh hưởng đến tiến độ làm việc của hắn, đơn cử như cái tên Phong Kiện Lôi, về nước đến bây giờ cứ nếu rảnh rỗi sẽ làm phiền hắn. Lãnh Dật Hiên không muốn đuổi thẳng, chứ nói thật sự hắn luôn thấy Phong Kiện Lôi rất phiền. Cậu chủ của Phong thị nhưng lại có sở thích chạy qua bên Lãnh thị ăn uống thư giãn chán chê thì về. Lãnh thị đối với Phong Kiện Lôi đúng chất như một cái chợ, vào ra không bị ai cấm ngăn, kiểm soát.
Hôm nay không ngoại lệ, Phong Kiện Lôi lại đến Lãnh thị, còn mang thêm không ít đồ ăn thức uống, như có ý định mở party ở đây. Lãnh Dật Hiên với việc này không quá xa lạ, cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Này, Lãnh Dật Hiên, tối nay đi uống rượu.”
“Không rảnh.”
“Cậu cứ bận tối mắt tối mũi như vậy, tuổi xuân cũng chẳng còn. Sao không ăn chơi như tôi, tận hưởng tuổi trẻ khi còn có thể?”
“Thế này cũng là một cách tận hưởng mà.”
Nói đến Phong Kiện Lôi, Lãnh Dật Hiên lại dở khóc dở cười. Anh ta là bạn đại học của hắn, nhưng tính tình Phong Kiện Lôi lại quái gở, điên khùng nên sau khi học xong đại học, bố anh ta nhất quyết quăng anh ta sang Mỹ để cai quản công ty con bên đó luôn. Mà sang Mỹ, Phong Kiện Lôi lại càng tăng máu ăn chơi, không một chỗ nào anh ta không biết. Thế là bố của anh ta lại tức tối mang anh ta về nước chấn chỉnh để còn cai quản Phong thị.
Phong Kiện Lôi không phải là kẻ bất tài gì, làm bạn được với Lãnh Dật Hiên thì phải là một đấng anh tài, ấy nhưng anh ta lại không được bình thường cho lắm, lúc nghiêm túc lúc điên khùng, ấy nên mọi người đều nghĩ đời sau của Phong gia đúng là thật bất hạnh. Mà cũng không đâu xa xôi, Phong Kiện Lôi cứ ra ra vào vào Lãnh thị, ăn dầm nằm dề ở văn phòng chủ tịch của Lãnh Dật Hiên mãi như vậy càng không tránh được lời ra tiếng vào.
“Tận hưởng cách của cậu thật khiến người khác mở mang tầm mắt.”
“Thay vì tận hưởng như cậu thì tôi có cách của tôi.”
“Còn cậu cứ chạy sang đây ăn dầm nằm dề, đừng quên năm xưa chúng ta bị đồn là một cặp ồn ào như thế nào? Cậu ở đây mãi chẳng lẽ thực sự thích tôi rồi?”
“Nếu bổn thiếu gia đây thích cậu thì cậu tính làm sao?”
Lãnh Dật Hiên nhất thời á khẩu nhìn Phong Kiện Lôi, anh ta điên rồ thật, năm xưa bị đồn ra cái loại gì đến bây giờ vẫn không bỏ cái thói ngả ngớn đó.
“Tôi giết cậu đó Phong Kiện Lôi.”
“Giết tôi rồi lại không có ai yêu cậu đâu.”
“Ấu trĩ!”
Phong Kiện Lôi bĩu môi, chán chê nhìn Lãnh Dật Hiên, anh ta hết ngồi ăn rồi lại nằm, hết nằm rồi lại bắt đầu phá phách, và rồi xem anh ta tìm được gì đây. Phong Kiện Lôi cầm lên một quyển kịch bản, lật lật vài trang toàn là chữ với chữ.
“Không phải chứ Lãnh Dật Hiên, cậu bây giờ tính hướng chuyển sang cái loại tình cảm sướt mướt thế này rồi sao?”
“Câm miệng!”
Lãnh Dật Hiên mặt đen như đáy nồi, không kịp cất đi quyển kịch bản đã liền bị Phong Kiện Lôi giật lấy.
“Hay là định chuyển hướng sang giới giải trí. Cậu xem, cậu đẹp trai như vậy, đến tôi còn mê thì vào giới giải trí chắc chắn là ăn nên làm ra. Ấy khoan, cậu trước giờ ghét giới giải trí như vậy, sao còn xem kịch bản phim truyền hình ở đây?”
“Không phải chuyện của cậu, im mồm ra đằng kia chơi đi, bằng không tôi ném cậu từ tầng bốn mươi xuống đấy.”
“Thôi được rồi, tôi xin lỗi được chưa? Hừ, mấy cái thứ chán ngắt này cũng đọc được.”
Phong Kiện Lôi không có quá hứng thú với mấy thứ nhiều chữ như thế này, cũng không phát giác ra gì từ Lãnh Dật Hiên. Hắn âm thầm thở phào, nếu mà để Phong Kiện Lôi biết được ắt hẳn sẽ không giữ kín được đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương