Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên
Chương 35: Đá bay hồ Ly tinh
“Á… là ai đó?”
Giọng nữ ngọt ngào thanh thuý vang lên phá vỡ đi bầu không khí tịch mịch của căn phòng lớn. Lãnh Dật Hiên vô thức nhíu mày, trong phòng này còn có người khác? Hay là ai lại gửi “quà” cho hắn rồi vậy?
Trong bóng tối phủ mờ, ánh đèn vàng leo lắt không đủ làm sáng bừng cả căn phòng, Lãnh Dật Hiên mơ hồ nhìn vào nơi phát ra tiếng nói. Một bóng nữ mảnh khảnh dần dần tiến đến, còn có thể thấy được sự dè chừng.
“Cô sao lại ở đây?”
Lãnh Dật Hiên cất tiếng, nhìn bóng dáng nữ nhân đang dần tiến lại gần rồi đi đến đối diện hắn. Tô Băng Băng một thân váy áo xộc xệch, dây váy sau lưng còn chưa được kéo khoá, tay vô thức nắm giữ lấy phần váy trước ngực, tựa hồ như cố che chắn nhưng căn bản lại không che chắn nổi bầu ngực tròn đầy đang lộ ra.
“Là Lãnh thiếu sao?”
“Là cô à?”
Lãnh Dật Hiên nhận ra được người trước mặt là người vừa nãy va phải hắn, mà váy áo của Tô Băng Băng đang mặc kia lại chính là do người của hắn đưa cho. Hừ, lại còn có thể tính kế dụ dỗ hắn đến tận đây.
Lãnh Dật Hiên tất nhiên nhìn sơ cũng đoán được chuyện từ nãy đến giờ, kể cả chuyện hắn bị nhân viên phục vụ hắt rượu trúng cũng không phải là vô tình. Nhưng Lãnh Dật Hiên hắn lặn lộn thương trường bao lâu nay, lại còn là kẻ tinh ranh bậc nhất, mấy loại kế sách kém cỏi thế này thì nghĩ lừa được hắn? Nhưng Lãnh Dật Hiên vẫn im lặng xem xem cô ta định làm gì.
“Em không nằm mơ chứ, là Lãnh thiếu sao?”
“Vừa nãy cô rõ ràng hoảng sợ vì có người vào phòng mà, sao lại cố tình đến đây?”
“Em… em… tại vì em biết Lãnh thiếu không phải người xấu.”
“Thế sao?”
Lãnh Dật Hiên cố ý nhướn mày nhìn Tô Băng Băng làm Tô Băng Băng nhanh chóng rơi vào lúng túng. Cô ta chỉ là một diễn viên, làm sao có thể ứng xử cho lại với khí chất bức người của Lãnh Dật Hiên được.
“Là sự thật, Lãnh thiếu trong mắt mọi người là người mà ai cũng ngưỡng mộ, nửa phần không phải là người xấu.”
“Vậy ý cô là tôi vào trường hợp này sẽ không làm chuyện xấu?”
Lãnh Dật Hiên cố tình nhấn mạnh càng khiến cho Tô Băng Băng lúng túng. Chết tiệt, người đàn ông trước mặt như biết hết tất cả ý đồ của cô vậy, không hổ danh là Lãnh Dật Hiên, thật khiến Tô Băng Băng càng mở mang tầm mắt nhưng không kém phần mê mẩn.
“Những việc Lãnh thiếu làm không có chuyện nào xấu.”
“Thế sao?”
“Vâng.”
“Vậy nếu tôi giết cô ở tại chỗ này thì cũng không tính là chuyện xấu?”
Đối diện với sự dửng dưng, từng câu từng chữ của Lãnh Dật Hiên buông ra nhẹ bẫng, còn có phần lạnh lùng thách thức khiến Tô Băng Băng bỗng chốc rợn người. Giết sao? Ý của Lãnh Dật Hiên là hắn muốn giết cô vì tội dám mạo phạm hắn? Tô Băng Băng cố gượng cười đáp lại.
“Lãnh thiếu thật khéo đùa rồi.”
“Tôi chả khi nào đùa cả. Người làm ăn như tôi mà đùa giỡn thì khác nào đang đạp lên cái giới thương nghiệp này rồi.”
“Tôi… tôi…”
“Cô muốn gì ở đây?”
Lãnh Dật Hiên nhất quyết ngả bài, nhìn Tô Băng Băng đang run rẩy như cầy sấy thế kia thì đoán là bị hắn doạ cho thần hồn át thần tính rồi.
“Tôi… tôi không hề có ý gì. Lãnh thiếu! Xin lỗi vì đã mạo phạm. Tôi đi đây.”
Tô Băng Băng không đợi Lãnh Dật Hiên nói thêm gì nữa trực tiếp muốn rời khỏi. Cô ta sợ rồi, Lãnh Dật Hiên đúng là kẻ máu lạnh vô tình đúng như lời đồn, bám được vào hắn thì hay đấy, nhưng đem tính mạng ra đùa bỡn thế này thì không hay lắm đâu. Tô Băng Băng coi như được đi dạo một vòng quỷ môn quan rồi, không muốn đi thêm lần nào nữa đâu.
“Khoan đã.”
Lãnh Dật Hiên nhướn mày, đôi mắt âm lãnh nhìn vào cô gái đang cố bỏ đi. Hừ, người muốn tính kế với hắn làm sao có thể thong thả mà bước đi như vậy?
“Lãnh thiếu còn có việc gì sao?”
“Tôi chưa cho cô đi mà, sao lại vội rời đi như thế?”
“Lãnh thiếu muốn tôi ở lại sao?”
Lãnh Dật Hiên lúc xa cách như băng, lúc nhiệt thành như lửa thế này thật khiến Tô Băng Băng không hiểu được. Ấy nhưng nhìn thái độ của Lãnh Dật Hiên như vậy, cô ta như mở cờ trong bụng, thầm nghĩ người cao cao tại thượng như Lãnh Dật Hiên đứng trước nữ nhân sắc vóc tựa hương trời như thế này làm sao mà không có phản ứng.
“Không, bộ váy cô đang mặc đó, tôi đổi ý rồi, cô mặc vào trông chẳng có một chút khí chất nào. Rẻ tiền!”
Tô Băng Băng như bị sét đánh giữa trời quang, nhìn Lãnh Dật Hiên từ từ phun ra những câu chữ như nọc độc khiến cô ta từ trong lòng đều cảm thấy như bị xúc phạm. Cô ta cắn răng bước vào trong phòng cởi bộ váy đó ra, mặc lại chiếc váy dính rượu cũ.
Lãnh Dật Hiên không có ý định mạo phạm thân thể nữ nhân, cũng không muốn mang danh là tên biến thái, hắn cũng hợp tác xoay lưng đi tránh cảnh đấy rơi vào tầm mắt. Sắc vóc nhìn qua ngó lại cũng chẳng bằng nổi bảo bối nhỏ của hắn ở nhà, lại tỏ ý ve vãn mãnh liệt như vậy chẳng khác nào mấy loại con gái rẻ tiền. Thú thực hắn với cái loại này càng ngày càng có cảm giác muốn bài trừ.
“Trả cho anh!”
Tô Băng Băng tức tối đem chiếc váy hàng hiệu nhét lại vào tay của Lãnh Dật Hiên, xốc xếch mà rời khỏi. Lãnh Dật Hiên nhìn chiếc váy trong tay, tiện tay quăng nó ra chiếc ghế bên cạnh.
“Lãnh thiếu! Đồ của ngài đến rồi.”
“Mang vào đây đi.”
Dương Lâm tiến vào đem theo một bộ âu phục khác đưa cho Lãnh Dật Hiên, lại nhìn chiếc váy vừa rồi hắn chuẩn bị đã đưa cho cô gái kia nằm trên ghế. Lẽ nào Lãnh Dật Hiên với cô gái kia…?
“Không cần đoán già đoán non. Cô ta không trèo nổi lên giường tôi đâu. Chiếc váy đó đem đi quăng hay đem đốt đi, bẩn thỉu rồi.”
“Vâng thưa Lãnh thiếu.”
Lãnh Dật Hiên thay xong âu phục, tâm trạng cũng chẳng còn mấy hứng thú với tiệc tùng. Hắn xuống sảnh, lại cố gắng nâng ly trò chuyện cùng mấy vị khách nữa rồi khách sáo mà cáo từ. Tô Băng Băng đứng từ xa nhìn Lãnh Dật Hiên ung dung ngạo nghễ rời khỏi mà tức giận muốn giậm chân, khuôn mặt méo xệch.
“Tiểu Vân!”
An Dụ Vân đang nằm trên giường nghịch điện thoại thì Lãnh Dật Hiên quay về, trên người còn vương chút mùi rượu, không nói không rằng liền bổ lấy về phía cô. An Dụ Vân với chuyện này cũng lấy làm quen, không bất ngờ gì lắm.
“Anh đi uống rượu sao?”
“Hôm nay có tiệc rượu của mấy doanh nghiệp mở.”
“Đi tiệc rượu thì sao lại về sớm như vậy?”
“Chán quá! Về với em vui hơn nhiều.”
“Hả?”
An Dụ Vân ngây thơ vội đẩy đầu Lãnh Dật Hiên ra khỏi hõm vai mình, vô tình bị hơi thở toàn mùi men của hắn vây lấy làm cô khó chịu. Lãnh Dật Hiên uống không nhiều, nhưng toàn là rượu nặng nên hơi thở cũng không tránh khỏi ám mùi.
“Đi ra kia đi! Mùi rượu nặng quá!”
“Em quát tôi sao?”
“Anh đi uống rượu về không nghỉ ngơi đi còn qua đây làm khùng làm điên cái gì?”
“Làm khùng làm điên cái gì? Tôi giờ chỉ muốn làm em.”
Lãnh Dật Hiên không hiểu sao, giữa oanh oanh yến yến bằng mọi thủ đoạn, cách thức một mực phải trèo lên giường của hắn thì hắn chỉ thích miêu nữ này. Người khác sẵn sàng dâng đến miệng hắn, An Dụ Vân thì tìm mọi cách đẩy hắn ra. Nhưng hắn chỉ thích An Dụ Vân thì phải làm sao?
Lãnh Dật Hiên không hiểu nổi mình nữa, nhưng hắn thay đổi thật rồi, ấy vậy mà lại vì một cô nhóc này làm cho thay đổi.
“Anh buông ra… mau!”
“Không! Không buông… Tiểu Vân, tôi muốn em. Em phải là của tôi.”
Chuyện sau đó chính là loại chuyện mà ai cũng biết, An Dụ Vân có né tránh thế nào cũng không thoát khỏi được nanh vuốt của tên đàn ông này nên cũng từ từ mà thỏa thiệp. Lãnh Dật Hiên mê luyến thân thể này, chỉ một mình thân thể này, cũng chỉ mê luyến cô gái này mà thôi.
Giọng nữ ngọt ngào thanh thuý vang lên phá vỡ đi bầu không khí tịch mịch của căn phòng lớn. Lãnh Dật Hiên vô thức nhíu mày, trong phòng này còn có người khác? Hay là ai lại gửi “quà” cho hắn rồi vậy?
Trong bóng tối phủ mờ, ánh đèn vàng leo lắt không đủ làm sáng bừng cả căn phòng, Lãnh Dật Hiên mơ hồ nhìn vào nơi phát ra tiếng nói. Một bóng nữ mảnh khảnh dần dần tiến đến, còn có thể thấy được sự dè chừng.
“Cô sao lại ở đây?”
Lãnh Dật Hiên cất tiếng, nhìn bóng dáng nữ nhân đang dần tiến lại gần rồi đi đến đối diện hắn. Tô Băng Băng một thân váy áo xộc xệch, dây váy sau lưng còn chưa được kéo khoá, tay vô thức nắm giữ lấy phần váy trước ngực, tựa hồ như cố che chắn nhưng căn bản lại không che chắn nổi bầu ngực tròn đầy đang lộ ra.
“Là Lãnh thiếu sao?”
“Là cô à?”
Lãnh Dật Hiên nhận ra được người trước mặt là người vừa nãy va phải hắn, mà váy áo của Tô Băng Băng đang mặc kia lại chính là do người của hắn đưa cho. Hừ, lại còn có thể tính kế dụ dỗ hắn đến tận đây.
Lãnh Dật Hiên tất nhiên nhìn sơ cũng đoán được chuyện từ nãy đến giờ, kể cả chuyện hắn bị nhân viên phục vụ hắt rượu trúng cũng không phải là vô tình. Nhưng Lãnh Dật Hiên hắn lặn lộn thương trường bao lâu nay, lại còn là kẻ tinh ranh bậc nhất, mấy loại kế sách kém cỏi thế này thì nghĩ lừa được hắn? Nhưng Lãnh Dật Hiên vẫn im lặng xem xem cô ta định làm gì.
“Em không nằm mơ chứ, là Lãnh thiếu sao?”
“Vừa nãy cô rõ ràng hoảng sợ vì có người vào phòng mà, sao lại cố tình đến đây?”
“Em… em… tại vì em biết Lãnh thiếu không phải người xấu.”
“Thế sao?”
Lãnh Dật Hiên cố ý nhướn mày nhìn Tô Băng Băng làm Tô Băng Băng nhanh chóng rơi vào lúng túng. Cô ta chỉ là một diễn viên, làm sao có thể ứng xử cho lại với khí chất bức người của Lãnh Dật Hiên được.
“Là sự thật, Lãnh thiếu trong mắt mọi người là người mà ai cũng ngưỡng mộ, nửa phần không phải là người xấu.”
“Vậy ý cô là tôi vào trường hợp này sẽ không làm chuyện xấu?”
Lãnh Dật Hiên cố tình nhấn mạnh càng khiến cho Tô Băng Băng lúng túng. Chết tiệt, người đàn ông trước mặt như biết hết tất cả ý đồ của cô vậy, không hổ danh là Lãnh Dật Hiên, thật khiến Tô Băng Băng càng mở mang tầm mắt nhưng không kém phần mê mẩn.
“Những việc Lãnh thiếu làm không có chuyện nào xấu.”
“Thế sao?”
“Vâng.”
“Vậy nếu tôi giết cô ở tại chỗ này thì cũng không tính là chuyện xấu?”
Đối diện với sự dửng dưng, từng câu từng chữ của Lãnh Dật Hiên buông ra nhẹ bẫng, còn có phần lạnh lùng thách thức khiến Tô Băng Băng bỗng chốc rợn người. Giết sao? Ý của Lãnh Dật Hiên là hắn muốn giết cô vì tội dám mạo phạm hắn? Tô Băng Băng cố gượng cười đáp lại.
“Lãnh thiếu thật khéo đùa rồi.”
“Tôi chả khi nào đùa cả. Người làm ăn như tôi mà đùa giỡn thì khác nào đang đạp lên cái giới thương nghiệp này rồi.”
“Tôi… tôi…”
“Cô muốn gì ở đây?”
Lãnh Dật Hiên nhất quyết ngả bài, nhìn Tô Băng Băng đang run rẩy như cầy sấy thế kia thì đoán là bị hắn doạ cho thần hồn át thần tính rồi.
“Tôi… tôi không hề có ý gì. Lãnh thiếu! Xin lỗi vì đã mạo phạm. Tôi đi đây.”
Tô Băng Băng không đợi Lãnh Dật Hiên nói thêm gì nữa trực tiếp muốn rời khỏi. Cô ta sợ rồi, Lãnh Dật Hiên đúng là kẻ máu lạnh vô tình đúng như lời đồn, bám được vào hắn thì hay đấy, nhưng đem tính mạng ra đùa bỡn thế này thì không hay lắm đâu. Tô Băng Băng coi như được đi dạo một vòng quỷ môn quan rồi, không muốn đi thêm lần nào nữa đâu.
“Khoan đã.”
Lãnh Dật Hiên nhướn mày, đôi mắt âm lãnh nhìn vào cô gái đang cố bỏ đi. Hừ, người muốn tính kế với hắn làm sao có thể thong thả mà bước đi như vậy?
“Lãnh thiếu còn có việc gì sao?”
“Tôi chưa cho cô đi mà, sao lại vội rời đi như thế?”
“Lãnh thiếu muốn tôi ở lại sao?”
Lãnh Dật Hiên lúc xa cách như băng, lúc nhiệt thành như lửa thế này thật khiến Tô Băng Băng không hiểu được. Ấy nhưng nhìn thái độ của Lãnh Dật Hiên như vậy, cô ta như mở cờ trong bụng, thầm nghĩ người cao cao tại thượng như Lãnh Dật Hiên đứng trước nữ nhân sắc vóc tựa hương trời như thế này làm sao mà không có phản ứng.
“Không, bộ váy cô đang mặc đó, tôi đổi ý rồi, cô mặc vào trông chẳng có một chút khí chất nào. Rẻ tiền!”
Tô Băng Băng như bị sét đánh giữa trời quang, nhìn Lãnh Dật Hiên từ từ phun ra những câu chữ như nọc độc khiến cô ta từ trong lòng đều cảm thấy như bị xúc phạm. Cô ta cắn răng bước vào trong phòng cởi bộ váy đó ra, mặc lại chiếc váy dính rượu cũ.
Lãnh Dật Hiên không có ý định mạo phạm thân thể nữ nhân, cũng không muốn mang danh là tên biến thái, hắn cũng hợp tác xoay lưng đi tránh cảnh đấy rơi vào tầm mắt. Sắc vóc nhìn qua ngó lại cũng chẳng bằng nổi bảo bối nhỏ của hắn ở nhà, lại tỏ ý ve vãn mãnh liệt như vậy chẳng khác nào mấy loại con gái rẻ tiền. Thú thực hắn với cái loại này càng ngày càng có cảm giác muốn bài trừ.
“Trả cho anh!”
Tô Băng Băng tức tối đem chiếc váy hàng hiệu nhét lại vào tay của Lãnh Dật Hiên, xốc xếch mà rời khỏi. Lãnh Dật Hiên nhìn chiếc váy trong tay, tiện tay quăng nó ra chiếc ghế bên cạnh.
“Lãnh thiếu! Đồ của ngài đến rồi.”
“Mang vào đây đi.”
Dương Lâm tiến vào đem theo một bộ âu phục khác đưa cho Lãnh Dật Hiên, lại nhìn chiếc váy vừa rồi hắn chuẩn bị đã đưa cho cô gái kia nằm trên ghế. Lẽ nào Lãnh Dật Hiên với cô gái kia…?
“Không cần đoán già đoán non. Cô ta không trèo nổi lên giường tôi đâu. Chiếc váy đó đem đi quăng hay đem đốt đi, bẩn thỉu rồi.”
“Vâng thưa Lãnh thiếu.”
Lãnh Dật Hiên thay xong âu phục, tâm trạng cũng chẳng còn mấy hứng thú với tiệc tùng. Hắn xuống sảnh, lại cố gắng nâng ly trò chuyện cùng mấy vị khách nữa rồi khách sáo mà cáo từ. Tô Băng Băng đứng từ xa nhìn Lãnh Dật Hiên ung dung ngạo nghễ rời khỏi mà tức giận muốn giậm chân, khuôn mặt méo xệch.
“Tiểu Vân!”
An Dụ Vân đang nằm trên giường nghịch điện thoại thì Lãnh Dật Hiên quay về, trên người còn vương chút mùi rượu, không nói không rằng liền bổ lấy về phía cô. An Dụ Vân với chuyện này cũng lấy làm quen, không bất ngờ gì lắm.
“Anh đi uống rượu sao?”
“Hôm nay có tiệc rượu của mấy doanh nghiệp mở.”
“Đi tiệc rượu thì sao lại về sớm như vậy?”
“Chán quá! Về với em vui hơn nhiều.”
“Hả?”
An Dụ Vân ngây thơ vội đẩy đầu Lãnh Dật Hiên ra khỏi hõm vai mình, vô tình bị hơi thở toàn mùi men của hắn vây lấy làm cô khó chịu. Lãnh Dật Hiên uống không nhiều, nhưng toàn là rượu nặng nên hơi thở cũng không tránh khỏi ám mùi.
“Đi ra kia đi! Mùi rượu nặng quá!”
“Em quát tôi sao?”
“Anh đi uống rượu về không nghỉ ngơi đi còn qua đây làm khùng làm điên cái gì?”
“Làm khùng làm điên cái gì? Tôi giờ chỉ muốn làm em.”
Lãnh Dật Hiên không hiểu sao, giữa oanh oanh yến yến bằng mọi thủ đoạn, cách thức một mực phải trèo lên giường của hắn thì hắn chỉ thích miêu nữ này. Người khác sẵn sàng dâng đến miệng hắn, An Dụ Vân thì tìm mọi cách đẩy hắn ra. Nhưng hắn chỉ thích An Dụ Vân thì phải làm sao?
Lãnh Dật Hiên không hiểu nổi mình nữa, nhưng hắn thay đổi thật rồi, ấy vậy mà lại vì một cô nhóc này làm cho thay đổi.
“Anh buông ra… mau!”
“Không! Không buông… Tiểu Vân, tôi muốn em. Em phải là của tôi.”
Chuyện sau đó chính là loại chuyện mà ai cũng biết, An Dụ Vân có né tránh thế nào cũng không thoát khỏi được nanh vuốt của tên đàn ông này nên cũng từ từ mà thỏa thiệp. Lãnh Dật Hiên mê luyến thân thể này, chỉ một mình thân thể này, cũng chỉ mê luyến cô gái này mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương