Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên
Chương 42: Người phụ nữ của Lãnh Dật Hiên
Đêm qua rốt cuộc có bao nhiêu mãnh liệt không một ai biết rõ, chỉ có người trong cuộc mới biết. Tô Băng Băng cắp túi xách đến xem kịch vui, nào ngờ đứng đợi mãi trước cửa phòng An Dụ Vân mà chẳng thấy bóng nhà báo nào cả.
“Quái lạ! Đã dặn sáng nay 6 giờ rồi mà, sao đến giờ chả thấy một ai.”
Tô Băng Băng vừa nhìn đồng hồ vừa sốt ruột, cái tên giám đốc kia cũng chưa gọi cho cô ta, ăn được đồ ngon nên quên đi người cũ rồi ha? Cô ta mất bình tĩnh nhấn chuông.
Từng hồi chuông dài gấp gáp như muốn đòi mạng người khiến Lãnh Dật Hiên đang ngủ cũng phải phát cáu lên mà thức dậy.
“Lãnh… Lãnh thiếu…”
Lãnh Dật Hiên uể oải, trên người khoác bộ áo choàng ngủ, khuôn mặt có phần khó chịu vì bị làm phiền. Bộ dạng lười biếng như thế này của Lãnh Dật Hiên không phải là ai cũng có thể thấy được, Tô Băng Băng đứng sững người nhìn hắn rất lâu, tim cũng như ngừng đập.
“Cô bị điên à? Sáng sớm đến đây bấm chuông inh ỏi như vậy có biết là làm phiền người khác không?”
“Anh… anh… sao anh lại… lại ở đây?”
“Chứ tôi không được ở đây?”
“Ý tôi là… người đàn ông… người đàn ông tối qua ở đây đâu?”
“Phòng này lầu dưới, xuống đó mà tìm.”
Lãnh Dật Hiên không nói nhiều lời trực tiếp đóng cửa. Lâu lắm hắn mới để cho bản thân lười biếng một hôm, nào ngờ mới sáng sớm đã có người làm phiền, thật mất hứng. Hắn nhìn An Dụ Vân cũng bị làm phiền, cả người ngái ngủ nằm trên giường.
“Ai vậy?”
“Nhầm phòng. Ngủ tiếp đi nào.”
Tô Băng Băng nhìn cánh cửa đóng sầm lại trước mặt, nhất thời tiêu hoá không kịp. Cô ta nhầm sao? Sao có thể nhầm, nhất định là căn phòng này, số phòng này, không thể nào nhầm được. Lãnh Dật Hiên nói lầu dưới? Cô ta cũng hớt hải đi xuống đó xem sao.
Cánh nhà báo ào ào như vỡ trận, trên tay ai cũng đang cầm máy ảnh, giấy bút, máy quay với đủ thứ thiết bị chuyên dụng, xôn xao hẳn một tầng khách sạn. Tô Băng Băng giả vờ là người đi ngang, che chắn mặt mũi, nghe ngóng tình hình.
“Có người nói An Dụ Vân lên giường với kim chủ ở đây, cũng khiếp thật, tối qua vốn biết chúng ta sẽ tới nên cô ta đổi phòng xuống đây, nào ngờ cũng không tránh khỏi được.”
“Hừ! Kể ra cũng ghê gớm thật, vừa tối qua tổ chức họp báo xong quay đi quay lại đã bò lên giường người khác, thật ra dáng hồ ly tinh.”
“Lâu vậy! Hay là chúng ta xông vào đi, chứ không cô ta sống chết trốn trong đó đó.”
Một tràng tiếng đập cửa, không một ai bước ra mở cửa, hình như là đang cố thủ trong phòng. Tô Băng Băng đứng ở một góc nhân lúc không ai chú ý để xem kịch hay. Một tên nhà báo vì hám tin nên đạp cả cánh cửa khách sạn ra, một trận nháo nhào điên cuồng lao vào trong phòng.
“Làm quái gì có An Dụ Vân ở đây?” Một nhà báo la lên.
Tô Băng Băng cau mày, đang định từ từ tiến lại gần, nhưng nào ngờ An Dụ Vân chẳng thấy đâu, người ta liền săn được tin cùng với ảnh nóng bỏng tay tận giường của Mạc Kỳ Kỳ và kim chủ.
Trên giường, Mạc Kỳ Kỳ trên ngườikhông một mảnh vải nằm bên cạnh một người đàn ông to béo, người ta nhận ra người đàn ông này là một tổng giám đốc cũng rất có tiếng tăm trong thương nghiệp. Đôi nam nữ vì nhìn thấy cánh báo giới vội vàng co rúm người lại, cầm chăn lên mà che chắn thân thể.
“Tin nóng của An Dụ Vân không có thì tin nóng của Mạc Kỳ Kỳ cũng được nhỉ?”
Cánh nhà báo ùn ùn lấy tin, họ chụp ảnh, quay phim, cả căn phòng rơi vào hỗn loạn, ồn ào. Mạc Kỳ Kỳ vừa khóc lóc vừa van xin vừa nói rằng mình bị hại. Tô Băng Băng đứng ở cửa đã vội chuồn đi từ lâu. Rốt cuộc là kế hoạch bị sai chỗ nào? Sao lại bị thành ra như thế này? Tô Băng Băng cắn môi, hình ảnh trong đầu xuất hiện ra người đàn ông điển trai mặc áo choàng ngủ xuất hiện ngoài ý muốn lúc nãy.
“Vừa nãy ai tìm vậy?”
“Em đoán xem.”
Lãnh Dật Hiên uể oải lật người, đem cả người An Dụ Vân ôm dán vào lồng ngực. Haiz thật muốn như thế này cả ngày, ở cạnh An Dụ Vân thật khiến hắn thoải mái, tâm trạng tựa hồ tốt hơn rất nhiều.
“Tôi làm sao biết được mà đoán.”
“Em lên mạng xem thử đi là rõ.”
An Dụ Vân bán tín bán nghi với lấy điện thoại trên bàn để lên mạng. Không ngoài dự đoán, tin tức Mạc Kỳ Kỳ bị bao nuôi nổ đầy trên đấy, còn có cả hình ảnh và clip, tất nhiên thì đều đã bị làm mờ. An Dụ Vân cảm thấy thật sự là toang hết cả sự nghiệp của cô ta rồi, thật sự sợ hãi.
“Đáng sợ thật đấy. Nhưng người tìm anh lúc sáng là ai? Liên quan gì tới chuyện này?”
Lãnh Dật Hiên nhéo mũi An Dụ Vân một cái, cảm thấy buổi sáng ngủ dậy trông cô nhóc này chẳng khác gì một nàng mèo trắng lười biếng, thật muốn yêu thương.
“Tô Băng Băng.”
“Hử? Tô Băng Băng?”
“Ừ. Cô ta chắc là đến tìm người đàn ông kia xem ông ta đã đạt được mục đích hay chưa. Em cũng biết là Tô Băng Băng và Mạc Kỳ Kỳ thông đồng để chơi em mà.”
An Dụ Vân không rét mà run, đúng là hung thủ sẽ còn lui tới hiện trường, Tô Băng Băng lộ liễu như vậy chắc chắn là không đợi được lúc An Dụ Vân cô ngã xuống. Ngẫm lại thấy nếu người gặp nạn thực sự là cô, như vậy thì vết nhơ này có chết mới có thể khiến người ta ngừng rủa xả.
“Nhưng anh biết Tô Băng Băng sao? Sao ngày trước anh bảo không biết cô ta?”
“Em để ý chuyện này lắm sao?”
“Không có.”
Hừ! Không để ý mới là lạ, tin đồn của Tô Băng Băng với Lãnh Dật Hiên ở giới giải trí này nhiều như lá mùa thu, cũng nhờ cái danh đó cô ta mới lên được tới cái đỉnh cao danh vọng như hiện tại chứ có phải nỗ lực cá nhân gì cho cam.
Nhìn An Dụ Vân không vui, Lãnh Dật Hiên cảm thấy An Dụ Vân chính là vì chuyện này của hắn làm cho ảnh hưởng rồi, tâm trạng hắn ngược lại vui lên vài phần. Cô nhóc này trong lòng cuối cùng cũng có chỗ đứng cho hắn rồi.
“Ngày trước ở một tiệc rượu cô ta tính kế tôi, định dùng mỹ nhân kế, nhưng tôi hoàn toàn không bị dính bẫy, ngược lại còn làm cô ta bẽ mặt. Tôi không biết cô ta là ai đâu, nhưng quản lý của em nói với Dương Lâm rằng cô ta có liên quan đến việc của em hôm qua nên tôi cũng tìm hiểu qua thôi.”
“Lãnh Dật Hiên, anh mà cũng bị tính kế sao?”
“Tất nhiên là có, phụ nữ muốn lên giường của tôi nhiều không xuể.”
“Hừ! Anh thì hay rồi.”
“Nhưng từ ngày có em lại chỉ lên giường với em, Tiểu Vân, đây có được xem là chung thuỷ không?”
Chung thuỷ cái đầu anh! An Dụ Vân thầm mắng hắn, trong lòng cũng vì câu nói này của hắn mà ấm áp như dương quang chiếu rọi. An Dụ Vân thấy mình không xong rồi, lại vì cái bẫy ngọt ngào chết người này của Lãnh Dật Hiên lừa cho cảm động mất. Không được! Phải thanh tỉnh lại thôi, cô và hắn chỉ là tình nhân - kim chủ, giữa bọn họ không thể tồn tại tình cảm nam nữ.
An Dụ Vân lướt đọc báo thêm một chút, giới giải trí sáng nay đúng là được một hôm ăn dưa sớm ngoài giờ hành chính, lại còn là dưa khá bổ khá ngon nữa chứ. Hình ảnh Mạc Kỳ Kỳ nổi đầy các mặt báo, lấn át luôn cả tin tức về bộ phim tối qua.
“Nhưng làm như vậy rồi bộ phim của đạo diễn Phùng sẽ làm sao đây? Đây là bộ phim đầu tay của tôi đó!”
An Dụ Vân cũng bị ảnh hưởng chứ, Mạc Kỳ Kỳ là nữ phụ của bộ phim, bây giờ dính tai tiếng lớn như vậy thì hẳn là bộ phim sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn rồi.
“Không sao, tôi sẽ lo chuyện này, nói với đạo diễn Phùng một tiếng. Nếu ảnh hưởng lớn quá phải đổi vai thì tôi sẵn sàng bỏ thêm vốn vào đầu tư. Dù sao bỏ tiền ra đầu tư cho em thì tôi không tiếc.”
“Mong cho chuyện này không sao, dù sao Mạc Kỳ Kỳ cũng bị tôi bẫy, cũng là nạn nhân, cũng mong không ảnh hưởng gì nhiều đến bộ phim.”
“Sao em thương người quá vậy hửm?”
Lãnh Dật Hiên lại nhéo mũi cô. An Dụ Vân bực bội bắt lấy tay hắn đặt ra chỗ khác. Lãnh Dật Hiên nhìn An Dụ Vân vừa thấy thương vừa thấy cô thật ngốc, cô gái này cái gì cũng tốt chỉ có điều quá là thương người rồi.
“Em nghĩ cho cô ta như vậy cô ta có nghĩ cho em hay không? Bộ phim tổn thất như thế nào tôi đều có thể đền vào cho em, nhưng em không được tổn thất một chút nào cả.”
“Tôi biết rồi.” An Dụ Vân dẩu môi.
“Tôi biết là sẽ rất khó nhưng để tồn tại được trong giới này, đi lên đỉnh cao danh vọng, em buộc phải thật tàn nhẫn, không được thương người quá. Người phụ nữ của Lãnh Dật Hiên tôi phải như tối qua, tính kế người khác được thì phải thật là thoải mái.”
“Ừm. Tôi biết rồi.”
An Dụ Vân lại bị lời của Lãnh Dật Hiên làm cho chấn động, cô biết hắn vì cô làm rất nhiều, ấy nhưng nhiều khi cô lại mơ hồ cảm thấy giữa bọn họ dần xuất phát từ tình cảm nhiều hơn là giao dịch. Cô không dám đoán mò Lãnh Dật Hiên, nhưng thực sự cô bị hắn làm cho lung lay không ít, cái danh “người phụ nữ của Lãnh Dật Hiên” ít nhiều cũng làm cho cô thấy được một chút tư vị tình cảm đặt ở đó hơn là cái danh “tình nhân bí mật”.
“Quái lạ! Đã dặn sáng nay 6 giờ rồi mà, sao đến giờ chả thấy một ai.”
Tô Băng Băng vừa nhìn đồng hồ vừa sốt ruột, cái tên giám đốc kia cũng chưa gọi cho cô ta, ăn được đồ ngon nên quên đi người cũ rồi ha? Cô ta mất bình tĩnh nhấn chuông.
Từng hồi chuông dài gấp gáp như muốn đòi mạng người khiến Lãnh Dật Hiên đang ngủ cũng phải phát cáu lên mà thức dậy.
“Lãnh… Lãnh thiếu…”
Lãnh Dật Hiên uể oải, trên người khoác bộ áo choàng ngủ, khuôn mặt có phần khó chịu vì bị làm phiền. Bộ dạng lười biếng như thế này của Lãnh Dật Hiên không phải là ai cũng có thể thấy được, Tô Băng Băng đứng sững người nhìn hắn rất lâu, tim cũng như ngừng đập.
“Cô bị điên à? Sáng sớm đến đây bấm chuông inh ỏi như vậy có biết là làm phiền người khác không?”
“Anh… anh… sao anh lại… lại ở đây?”
“Chứ tôi không được ở đây?”
“Ý tôi là… người đàn ông… người đàn ông tối qua ở đây đâu?”
“Phòng này lầu dưới, xuống đó mà tìm.”
Lãnh Dật Hiên không nói nhiều lời trực tiếp đóng cửa. Lâu lắm hắn mới để cho bản thân lười biếng một hôm, nào ngờ mới sáng sớm đã có người làm phiền, thật mất hứng. Hắn nhìn An Dụ Vân cũng bị làm phiền, cả người ngái ngủ nằm trên giường.
“Ai vậy?”
“Nhầm phòng. Ngủ tiếp đi nào.”
Tô Băng Băng nhìn cánh cửa đóng sầm lại trước mặt, nhất thời tiêu hoá không kịp. Cô ta nhầm sao? Sao có thể nhầm, nhất định là căn phòng này, số phòng này, không thể nào nhầm được. Lãnh Dật Hiên nói lầu dưới? Cô ta cũng hớt hải đi xuống đó xem sao.
Cánh nhà báo ào ào như vỡ trận, trên tay ai cũng đang cầm máy ảnh, giấy bút, máy quay với đủ thứ thiết bị chuyên dụng, xôn xao hẳn một tầng khách sạn. Tô Băng Băng giả vờ là người đi ngang, che chắn mặt mũi, nghe ngóng tình hình.
“Có người nói An Dụ Vân lên giường với kim chủ ở đây, cũng khiếp thật, tối qua vốn biết chúng ta sẽ tới nên cô ta đổi phòng xuống đây, nào ngờ cũng không tránh khỏi được.”
“Hừ! Kể ra cũng ghê gớm thật, vừa tối qua tổ chức họp báo xong quay đi quay lại đã bò lên giường người khác, thật ra dáng hồ ly tinh.”
“Lâu vậy! Hay là chúng ta xông vào đi, chứ không cô ta sống chết trốn trong đó đó.”
Một tràng tiếng đập cửa, không một ai bước ra mở cửa, hình như là đang cố thủ trong phòng. Tô Băng Băng đứng ở một góc nhân lúc không ai chú ý để xem kịch hay. Một tên nhà báo vì hám tin nên đạp cả cánh cửa khách sạn ra, một trận nháo nhào điên cuồng lao vào trong phòng.
“Làm quái gì có An Dụ Vân ở đây?” Một nhà báo la lên.
Tô Băng Băng cau mày, đang định từ từ tiến lại gần, nhưng nào ngờ An Dụ Vân chẳng thấy đâu, người ta liền săn được tin cùng với ảnh nóng bỏng tay tận giường của Mạc Kỳ Kỳ và kim chủ.
Trên giường, Mạc Kỳ Kỳ trên ngườikhông một mảnh vải nằm bên cạnh một người đàn ông to béo, người ta nhận ra người đàn ông này là một tổng giám đốc cũng rất có tiếng tăm trong thương nghiệp. Đôi nam nữ vì nhìn thấy cánh báo giới vội vàng co rúm người lại, cầm chăn lên mà che chắn thân thể.
“Tin nóng của An Dụ Vân không có thì tin nóng của Mạc Kỳ Kỳ cũng được nhỉ?”
Cánh nhà báo ùn ùn lấy tin, họ chụp ảnh, quay phim, cả căn phòng rơi vào hỗn loạn, ồn ào. Mạc Kỳ Kỳ vừa khóc lóc vừa van xin vừa nói rằng mình bị hại. Tô Băng Băng đứng ở cửa đã vội chuồn đi từ lâu. Rốt cuộc là kế hoạch bị sai chỗ nào? Sao lại bị thành ra như thế này? Tô Băng Băng cắn môi, hình ảnh trong đầu xuất hiện ra người đàn ông điển trai mặc áo choàng ngủ xuất hiện ngoài ý muốn lúc nãy.
“Vừa nãy ai tìm vậy?”
“Em đoán xem.”
Lãnh Dật Hiên uể oải lật người, đem cả người An Dụ Vân ôm dán vào lồng ngực. Haiz thật muốn như thế này cả ngày, ở cạnh An Dụ Vân thật khiến hắn thoải mái, tâm trạng tựa hồ tốt hơn rất nhiều.
“Tôi làm sao biết được mà đoán.”
“Em lên mạng xem thử đi là rõ.”
An Dụ Vân bán tín bán nghi với lấy điện thoại trên bàn để lên mạng. Không ngoài dự đoán, tin tức Mạc Kỳ Kỳ bị bao nuôi nổ đầy trên đấy, còn có cả hình ảnh và clip, tất nhiên thì đều đã bị làm mờ. An Dụ Vân cảm thấy thật sự là toang hết cả sự nghiệp của cô ta rồi, thật sự sợ hãi.
“Đáng sợ thật đấy. Nhưng người tìm anh lúc sáng là ai? Liên quan gì tới chuyện này?”
Lãnh Dật Hiên nhéo mũi An Dụ Vân một cái, cảm thấy buổi sáng ngủ dậy trông cô nhóc này chẳng khác gì một nàng mèo trắng lười biếng, thật muốn yêu thương.
“Tô Băng Băng.”
“Hử? Tô Băng Băng?”
“Ừ. Cô ta chắc là đến tìm người đàn ông kia xem ông ta đã đạt được mục đích hay chưa. Em cũng biết là Tô Băng Băng và Mạc Kỳ Kỳ thông đồng để chơi em mà.”
An Dụ Vân không rét mà run, đúng là hung thủ sẽ còn lui tới hiện trường, Tô Băng Băng lộ liễu như vậy chắc chắn là không đợi được lúc An Dụ Vân cô ngã xuống. Ngẫm lại thấy nếu người gặp nạn thực sự là cô, như vậy thì vết nhơ này có chết mới có thể khiến người ta ngừng rủa xả.
“Nhưng anh biết Tô Băng Băng sao? Sao ngày trước anh bảo không biết cô ta?”
“Em để ý chuyện này lắm sao?”
“Không có.”
Hừ! Không để ý mới là lạ, tin đồn của Tô Băng Băng với Lãnh Dật Hiên ở giới giải trí này nhiều như lá mùa thu, cũng nhờ cái danh đó cô ta mới lên được tới cái đỉnh cao danh vọng như hiện tại chứ có phải nỗ lực cá nhân gì cho cam.
Nhìn An Dụ Vân không vui, Lãnh Dật Hiên cảm thấy An Dụ Vân chính là vì chuyện này của hắn làm cho ảnh hưởng rồi, tâm trạng hắn ngược lại vui lên vài phần. Cô nhóc này trong lòng cuối cùng cũng có chỗ đứng cho hắn rồi.
“Ngày trước ở một tiệc rượu cô ta tính kế tôi, định dùng mỹ nhân kế, nhưng tôi hoàn toàn không bị dính bẫy, ngược lại còn làm cô ta bẽ mặt. Tôi không biết cô ta là ai đâu, nhưng quản lý của em nói với Dương Lâm rằng cô ta có liên quan đến việc của em hôm qua nên tôi cũng tìm hiểu qua thôi.”
“Lãnh Dật Hiên, anh mà cũng bị tính kế sao?”
“Tất nhiên là có, phụ nữ muốn lên giường của tôi nhiều không xuể.”
“Hừ! Anh thì hay rồi.”
“Nhưng từ ngày có em lại chỉ lên giường với em, Tiểu Vân, đây có được xem là chung thuỷ không?”
Chung thuỷ cái đầu anh! An Dụ Vân thầm mắng hắn, trong lòng cũng vì câu nói này của hắn mà ấm áp như dương quang chiếu rọi. An Dụ Vân thấy mình không xong rồi, lại vì cái bẫy ngọt ngào chết người này của Lãnh Dật Hiên lừa cho cảm động mất. Không được! Phải thanh tỉnh lại thôi, cô và hắn chỉ là tình nhân - kim chủ, giữa bọn họ không thể tồn tại tình cảm nam nữ.
An Dụ Vân lướt đọc báo thêm một chút, giới giải trí sáng nay đúng là được một hôm ăn dưa sớm ngoài giờ hành chính, lại còn là dưa khá bổ khá ngon nữa chứ. Hình ảnh Mạc Kỳ Kỳ nổi đầy các mặt báo, lấn át luôn cả tin tức về bộ phim tối qua.
“Nhưng làm như vậy rồi bộ phim của đạo diễn Phùng sẽ làm sao đây? Đây là bộ phim đầu tay của tôi đó!”
An Dụ Vân cũng bị ảnh hưởng chứ, Mạc Kỳ Kỳ là nữ phụ của bộ phim, bây giờ dính tai tiếng lớn như vậy thì hẳn là bộ phim sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn rồi.
“Không sao, tôi sẽ lo chuyện này, nói với đạo diễn Phùng một tiếng. Nếu ảnh hưởng lớn quá phải đổi vai thì tôi sẵn sàng bỏ thêm vốn vào đầu tư. Dù sao bỏ tiền ra đầu tư cho em thì tôi không tiếc.”
“Mong cho chuyện này không sao, dù sao Mạc Kỳ Kỳ cũng bị tôi bẫy, cũng là nạn nhân, cũng mong không ảnh hưởng gì nhiều đến bộ phim.”
“Sao em thương người quá vậy hửm?”
Lãnh Dật Hiên lại nhéo mũi cô. An Dụ Vân bực bội bắt lấy tay hắn đặt ra chỗ khác. Lãnh Dật Hiên nhìn An Dụ Vân vừa thấy thương vừa thấy cô thật ngốc, cô gái này cái gì cũng tốt chỉ có điều quá là thương người rồi.
“Em nghĩ cho cô ta như vậy cô ta có nghĩ cho em hay không? Bộ phim tổn thất như thế nào tôi đều có thể đền vào cho em, nhưng em không được tổn thất một chút nào cả.”
“Tôi biết rồi.” An Dụ Vân dẩu môi.
“Tôi biết là sẽ rất khó nhưng để tồn tại được trong giới này, đi lên đỉnh cao danh vọng, em buộc phải thật tàn nhẫn, không được thương người quá. Người phụ nữ của Lãnh Dật Hiên tôi phải như tối qua, tính kế người khác được thì phải thật là thoải mái.”
“Ừm. Tôi biết rồi.”
An Dụ Vân lại bị lời của Lãnh Dật Hiên làm cho chấn động, cô biết hắn vì cô làm rất nhiều, ấy nhưng nhiều khi cô lại mơ hồ cảm thấy giữa bọn họ dần xuất phát từ tình cảm nhiều hơn là giao dịch. Cô không dám đoán mò Lãnh Dật Hiên, nhưng thực sự cô bị hắn làm cho lung lay không ít, cái danh “người phụ nữ của Lãnh Dật Hiên” ít nhiều cũng làm cho cô thấy được một chút tư vị tình cảm đặt ở đó hơn là cái danh “tình nhân bí mật”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương