Hợp Đồng Hôn Nhân - Coley
Chương 4
Ân Kỳ vừa sắp xếp hành lý vào va li, vừa làu bàu.
- Anh đã nói đám cưới chỉ là một màn kịch thôi, sao nhất thiết chúng ta phải đi hưởng tuần trăng mật? Công ty còn rất nhiều chuyện phải lo, em không có thời gian đi chơi vui vẻ. Anh cũng đang rất bận mà.
Đình Triết vừa xếp nốt mấy cái áo cuối cùng bỏ vào va ly, vừa đáp.
- Em bây giờ là vợ tôi, chỉ việc làm theo ý tôi thôi. Không cần thắc mắc nhiều.
Vừa đúng lúc điện thoại anh reo thu hút sự chú ý của cô.
- Alo.. được.. em ở đó chờ anh, anh tới liền.
Ân Kỳ có thể đoán được là ai đã gọi cho anh. Lòng cô chùng xuống, dẫu biết trước rồi cô cũng không tránh khỏi hụt hẫng. Đình Triết vội rời đi, không kịp nói với cô một lời nào.
Trong căn phòng vip của một bar club, Vũ Hoàng đang say khướt với một hàng vỏ chai rượu trên bàn. Đình Triết khổ sở vò đầu mình, ngồi xuống bên cạnh, giật chai rượu trên tay Vũ Hoàng.
- Em đừng uống nữa.
- Anh chịu tới rồi sao?
- Hoàng à, em biết rất rõ mọi chuyện, sao còn phải?
Vũ Hoàng giật lại chai rượu rót lấy rót để vào miệng mình.
- Nhưng em không biết là anh ở bên cô bé ấy lại rất vui vẻ?
Đình Triết thở hắc ra, với tay lấy chai rươu, uống một hơi dài.
- Vậy em muốn anh làm sao? Trước mặt bao nhiêu khách khứa, nói cho họ biết đám cưới này chỉ là một kế hoạch thôi sao? Em hiểu rõ anh nhất, sao lại muốn làm khó anh? Cả tuần trăng mật, anh cũng cố tình sắp xếp cho em, em còn không tin anh.
Vũ Hoàng buông chai rượu xuống bàn, chòm qua ôm anh.
- Em xin lỗi. Cũng tại vì em không thể chịu nổi khi thấy anh thân mật với một người khác. Tối nay anh đừng về nhà nữa.
Anh gỡ tay Vũ Hoàng ra, uống liền một ngụm rượu rồi nói.
- Anh sẽ ở đây với em một chút. Nhưng phải quay về. Hôm nay là đám cưới của anh, nếu để bọn báo chí bắt gặp anh qua đêm ở bên ngoài thì phiền phức lắm.
Ân Kỳ đi ra đi vào, mắt dán vào cánh cổng, chờ đợi ánh đèn xe anh. Giờ thì cô hiểu rồi cảm giác của những người vợ mong ngóng chồng về. Dù cuộc hôn nhân này với anh và cô chỉ là một màn kịch, nhưng thứ cảm giác đang xâm lấn tâm hồn cô là thật. Hết đi đi lại lại, hết đứng rồi ngồi, đến khi mệt lã, cô ngủ thiếp đi trên chiếc ghế sofa ở phòng khách. Gió từ ngoài ùa vào lạnh buốt, cô nằm co ro, ngủ say sưa đến nỗi Đình Triết về cô cũng không hay. Anh bước vào, cảm giác lần đầu tiên có một người ở nhà đợi mình về khiến anh thấy ấm lòng. Nhiều năm rồi anh sống một mình trong căn nhà này. Thỉnh thoảng Vũ Hoàng có đến nhưng tuyệt nhiên hai người chưa từng sống chung ở đây, quan hệ của bọn anh dù lâu dài nhưng vẫn phải luôn giữ bí mật. Anh quen với việc đi về một mình trong căn nhà trống trải. Anh không nghĩ rằng có một ngày, ai đó sẽ xuất hiện và chờ anh quay về sau một ngày dài. Đình Triết vỗ mạnh vào đầu mình, cố gắng trấn tĩnh, anh say rồi chăng, sao lại có những suy nghĩ vớ vẩn như vậy. Anh đã luôn hận phụ nữ, chán ngán phụ nữ, họ luôn phiền phức và rắc rối. Những năm qua anh ở bên anh Vũ Hoàng, luôn cảm thấy an yên và vui vẻ. Anh nhất định không để cho bất cứ ai làm xáo trộn cuộc sống hiện tại của anh.
Ân Kỳ vừa định ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Đình Triết, liền bị anh ngăn lại.
- Em ngồi trên kia đi, chỗ này không dành cho em.
Cô ngỡ ngàng, anh thật kỳ lạ, hai người đi hưởng tuần trăng mật cùng nhau, sao lại muốn cô ngồi chỗ khác, cô thật sự phiền phức sao. Liền sau đó, cô có ngay câu trả lời, bởi sự xuất hiện của một người đàn ông. Anh ta mặc bộ đồ tông xuyệt tông với Đình Triết, tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đó. Ân Kỳ một phút ngẩng ra rồi lủi thủi đi lên hàng ghế phía trên. Máy bay cất cánh, trong lòng cô trống rỗng, hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ nhìn từng đám mây trôi bồng bềnh, giọt nước mắt rơi nhẹ xuống những ngón tay đang cố bấu víu vào nhau. Cô khẽ cười trong cay đắng, cô phải biết trước cuộc hôn nhân này là như vậy, dựa vào đâu mà cô mơ tưởng một chuyến trăng mật ngọt ngào cho riêng mình. Thì ra, Đình Triết cố tình sắp xếp chuyến du lịch này, để có cơ hội đi chơi với Vũ Hoàng, cô đúng là một bức bình phong không hơn không kém.
Bước xuống máy bay, ở một nơi xa lạ, hai người họ thản nhiên tay trong tay đi phía trước, bỏ cô lủi thủi theo sau một cách đáng thương. Giờ thì cô thấy thấm thía rồi, cái kết đắng cho một đứa yêu đương mù quáng như cô. Nhưng bản chất cô là một người luôn yêu thương bản thân mình, nhất định cô sẽ không để bọn họ gạt cô ra một cách tàn nhẫn như vậy, nhất định không để bản thân bị hai con người kia hành hạ.
- Nè.
Đình Triết quay lại nhìn cô.
- Em gọi tôi?
- Em gọi cả hai người.
Vũ Hoàng cũng quay lại nhìn cô khó hiểu.
- Hai người có phải đàn ông không? Đi với một người phụ nữ, không biết kéo va li hộ sao?
Cả hai ngạc nhiên nhìn cô, Đình Triết ra vẻ khó chịu.
- Em nghĩ em là ai?
Cô bước đến trước mặt anh, nghênh mặt.
- Là vợ anh.
Vũ Hoàng và Đình Triết nhìn nhau phì cười.
- Thật sao? Em là vợ tôi sao?
- Không phải sao? – cũng may là cô luôn có chuẩn bị trước, cô rút trong túi xách ra một tờ giấy rồi phẩy phẩy trước mặt anh – Vậy cái này là cái gì?
Trò trẻ con của cô đủ làm Đình Triết thấy nóng mặt, cô dám mang tờ giấy hôn thú ra để ra uy với anh, dễ dàng vậy sao.
- Chỉ là một tờ giấy thôi. Em không cần đắc ý như vậy.
- Vậy có muốn tôi la lên cho mọi người biết, anh bỏ rơi vợ mình, đi dang díu với người tình không?
- Em.. - Đình Triết thật sự sắp nổi giận rồi. Vũ Hoàng đứng bên cạnh khuyên can.
- Anh đừng nổi nóng. Không cần chấp phụ nữ.
Vũ Hoàng bước tới kéo chiếc vali cho cô. Đình Triết liếc nhìn cô.
- Cô bớt phiền phức lại đi nếu muốn yên thân về nước.
Ân Kỳ thách thức.
- Tôi không tin anh dám làm gì cô vợ trẻ mới cưới của mình. Nếu không muốn người phiền phức là tôi phá không khí riêng tư của hai người, thì nên tử tế với tôi một chút. Dù gì thì.. - Ân Kỳ chỉ tay vào mặt mình nhấn mạnh – Tôi mới là vợ của anh, còn anh ta – Cô lại chỉ tay về phía Vũ Hoàng – chỉ là người tình.
Đình Triết lớn tiếng, giơ bàn tay lên cao.
- Trịnh Ân Kỳ, cô quá đáng rồi đó.
Vũ Hoàng kịp chụp lấy tay anh ngăn lại, rồi quay sang nói với Ân Kỳ.
- Cô có phải chưa từng nhìn thấy anh ấy nóng giận?
Ân Kỳ vẫn đang còn sững sờ với hành động của Đình Triết, không quan tâm cũng không nghe thấy lời Vũ Hoàng bên tai. Cô ném cho anh cái nhìn giận dỗi rồi bỏ đi trước. Trong lòng thầm nhũ, anh ta là ai, đã lớn tiếng với cô còn muốn đánh cô. Anh ta lập ra kế hoạch đi chơi, bắt ép cô đi cùng để nhìn hai người họ ngọt ngào, như vậy còn chưa đủ quá đáng sao. Còn muốn đánh cô? Xưa nay cô biết anh ta là một người lạnh lùng đáng sợ, nhưng chưa từng nghĩ anh ta có thể dùng vũ lực với phụ nữ. Vũ Hoàng kia thật sự quan trọng đến mức nào trong lòng anh ta? Về đến khách sạn, hai người họ chung một phòng, cô riêng một phòng, cô phì cười, đây đúng là chuyến trăng mật có một không hai. Anh đã bơ cô từ lúc đó, không nói chuyện, không nhìn mặt cô lấy một lần. Ân Kỳ là muốn biết, anh ta rốt cuộc sẽ là một người tàn nhẫn đến mức nào khi nóng giận. Cô quyết định ra khỏi phòng, gọi điện cho một vài người bạn. Nơi này vốn chẳng mấy xa lạ với cô. Là nơi cô đã sống bao nhiêu năm du học, bạn bè của cô ở đây cũng không ít. Không cần bọn họ, cô cũng có thể vui vẻ mà tận hương một kỳ nghỉ cho riêng mình.
Về phần Đình Triết, sau khi nguôi ngoai cơn giận, cũng thấy bản thân mình có chút quá đáng. Anh đã cố tình dẫn cô theo chỉ để giúp anh che mắt mọi người, mà quên đi cảm giác của cô. Có thể giữa hai người không là gì của nhau mà cả anh và cô đều hiểu rõ. Nhưng bỏ cô lạc lõng bơ vơ một mình chứng kiến anh và Vũ Hoàng đi cùng nhau, chắc chắn cô phần nào cũng thấy tủi thân. Cô dù gì cũng là một tiểu thư từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa được yêu thương chiều chuộng, có là người hiểu chuyện đến đâu thì ít nhiều cũng có chút ương bướng trong người. Cũng may lúc đó có Vũ Hoàng kịp ngăn anh lại, nếu không, anh thật sự thấy mình có lỗi với cô. Cả ngày anh đã vì tức giận mà không đối hoài đến cô, anh vô tư quên mất sự hiện diện của cô để đi chơi vui vẻ với người tình của mình. Đến tối muộn khi trở về khách sạn mới chợt nghĩ đến cô.
Vũ Hoàng tinh ý nhìn thấy anh đứng nhìn về phía phòng của Ân Kỳ.
- Anh lo cho cô bé sao?
- Hôm nay anh hơi quá đáng. Em vào phòng trước đi, anh đến xem cô ấy thế nào.
Sắc mặt Vũ Hoàng có chút không vui, nhưng không muốn anh nghĩ mình hẹp hòi, nên đành gật đầu vào phòng trước.
Đình Triết bước đến nhấn chuông nhiều lần không thấy cô ra mở cửa, anh lo lắng chạy xuống quầy tiếp tân thì mới biết cô đã ra ngoài từ rất lâu chưa trở về. Nhìn lên đồng hồ khách sạn đã điểm mười hai giờ đêm. Lòng anh bắt đầu thấy bất an, gọi điện mãi cho cô đều là thuê bao ngoài vùng phủ sóng. Trong đầu anh bây giơ lóe lên toàn là những suy nghĩ tiêu cực, một cô gái nhỏ bé một mình có thể đi đâu đến tận giờ này ở một nơi xa lạ. Anh nóng lòng chạy xuống phố tìm cô.
Ân Kỳ lang thang trên đường, bước chân có phần loạng choạng, hôm nay cô đã uống hơi nhiều với các bạn của mình. Bọn họ, người chúc mừng đám cưới của cô, người trách móc cô bỏ rơi Hạo Minh, có người nhìn thấy hình đình Triết trên báo lại khen anh lịch lãm, cô cười trừ, tâm trạng không tốt, chỉ muốn có người uống cùng mình vài ly. Họ nói gì cô đều mặc kệ. Một bàn tay ai đó nắm lấy cánh tay cô.
- Ân Kỳ!
Giọng nói vô cùng quen thuộc, cô quay qua nhìn anh, người con trai lập tức kéo cô lại gần, ôm chặt lấy cô.
- Ân Kỳ, Anh rất nhớ em.
Cô dùng chút sức lực yếu ớt của mình đẩy anh ra.
- Hạo Minh, buông em ra. Tại sao anh lại ở đây?
Hạo Minh dìu cô ngồi xuống băng ghế bên vệ đường, bàn tay anh vẫn luôn dịu dàng mỗi khi ở bên cô.
- Tai sao thời gian qua em không nhận điên thoai của anh hả Ân Kỳ? Em có biết anh muốn phát điên lên không?
- Chúng ta kết thúc rồi Hạo Minh, anh nên quên em đi. Em giờ đã kết hôn..
- Ân Kỳ.. - Ánh mắt Hạo Minh nhìn cô tha thiết – Nói cho anh biết có chuyện gì xảy ra với em, tại sao em lại đột ngột kết hôn?
Ân Kỳ nhìn anh, không biết phải trả lời sao với anh, cô không thể nói hôn nhân này chỉ là một màn kịch, càng không thể nhẫn tâm nói rằng suốt thời gian qua người cô vẫn luôn yêu chính là Đình Triết. Cô thấy mình là một đứa con gái xấu xa trước mặt anh, cô đón lấy tình yêu của anh khi trái tim cô không hề có anh, rồi cô lại bỏ rơi anh, để lại tổn thương và đau khổ trong anh. Vậy mà cho đến lúc này, anh vẫn không nhận ra cô là một kẻ xấu xa như thế nào.
- Hạo Minh, là em có lỗi với anh. Quên em đi, em không xứng đáng để anh dành tình yêu cho em.
Cô đứng dậy quay đi, Hạo Minh đuổi theo nắm lấy tay cô.
- Ân Kỳ, đừng mà Ân Kỳ, em có chuyện gì phải nói cho anh biết, em muốn anh lo lắng đến phát điên lên sao Ân Kỳ.
- Thôi đi mà Hạo Minh, bây giờ em là người đã có chồng, chúng ta không nên..
Tiếng một người đàn ông từ phía xa gọi cô.
- Ân Kỳ.
Là Đình Triết, Ân Kỳ vội rút tay mình ra khỏi bàn tay của Hạo Minh. Cô thấy Đình Triết tiến đến, anh chau mày rồi nhanh chóng giãn ra, khoát tay lên vai cô.
- Em đi đâu cũng không nói với anh một tiếng, anh rất lo lắng có biết không?
Cô nhìn anh ngỡ ngàng, cái thái độ của anh là sao, nhớ đến vẫn còn đứng trước mặt Hạo Minh, cô gượng cười với Đình Triết rồi khẽ đáp.
- Em đi gặp một vài người bạn. À, đây là Hạo Minh, là..
Hạo Minh nhạnh miệng cắt ngang lời cô, đồng thời chìa tay ra bắt với Đình Triết.
- Tôi là bạn học của Ân Kỳ, anh đây là..
- Tôi là chồng của cô ấy- Đình Triết bắt tay đáp lại Hạo Minh rồi quay sang cô dịu dàng nói – Khuya rồi, để anh đưa em về khách sạn, ngoài này gió lạnh.
Ân Kỳ gật đầu.
- Hạo Minh, em đi trước.
- Chào anh, khi nào có dịp về nước, vợ chồng tôi mời anh một bữa cơm nhé.
Hạo Minh gượng gạo gật đầu chào tạm biệt.
Khi nhận ra họ đã khuất bóng Hạo Minh, Ân Kỳ phủi cánh tay Đình Triết xuống.
- Xong rồi, không cần diễn nữa.
- Em uống rượu sao? Với anh ta?
Cô chán nản lắc đầu.
- Với vài người bạn của tôi. Tôi đã sống ở đây nhiều năm.
- À, tôi quên mất, em đã đi du học ở đây mà. Còn anh ta, là bạn trai em sao?
Ân Kỳ quay sang, ném cho anh cái nhìn không mấy thiện cảm.
- Liên quan gì tới anh?
- Sao không? Em đi hẹn hò với người yêu cũ, bị chồng bắt gặp giờ còn dùng thái độ này nói với tôi sao.
Ân Kỳ cười khẩy.
- Chồng? Anh là chồng tôi sao? Anh coi tôi là vợ anh sao?
Nhận thấy thái độ Ân Kỳ căng thẳng, anh dịu giọng, vừa cởi áo khoát của mình khoát lên vai cô vừa nói.
- Xem ra tâm trạng em thật sự không tốt.
- Anh có quan tâm sao?
Ân Kỳ lấy chiếc áo khoát ném lại vào người anh rồi bỏ đi, bước chân loạng choạng rồi té xuống bên đường. Đình Triết chạy vội đến đỡ cô dậy.
- Uống say tới mức đi không nổi mà còn lớn tiếng khó chịu với người khác.
Sau đó, anh để cô lên lưng và cõng cô về. Cô ngoan ngoãn yên vị trên bờ vai rắn chắc của anh, an yên chìm vào giấc mộng đẹp.
- Anh đã nói đám cưới chỉ là một màn kịch thôi, sao nhất thiết chúng ta phải đi hưởng tuần trăng mật? Công ty còn rất nhiều chuyện phải lo, em không có thời gian đi chơi vui vẻ. Anh cũng đang rất bận mà.
Đình Triết vừa xếp nốt mấy cái áo cuối cùng bỏ vào va ly, vừa đáp.
- Em bây giờ là vợ tôi, chỉ việc làm theo ý tôi thôi. Không cần thắc mắc nhiều.
Vừa đúng lúc điện thoại anh reo thu hút sự chú ý của cô.
- Alo.. được.. em ở đó chờ anh, anh tới liền.
Ân Kỳ có thể đoán được là ai đã gọi cho anh. Lòng cô chùng xuống, dẫu biết trước rồi cô cũng không tránh khỏi hụt hẫng. Đình Triết vội rời đi, không kịp nói với cô một lời nào.
Trong căn phòng vip của một bar club, Vũ Hoàng đang say khướt với một hàng vỏ chai rượu trên bàn. Đình Triết khổ sở vò đầu mình, ngồi xuống bên cạnh, giật chai rượu trên tay Vũ Hoàng.
- Em đừng uống nữa.
- Anh chịu tới rồi sao?
- Hoàng à, em biết rất rõ mọi chuyện, sao còn phải?
Vũ Hoàng giật lại chai rượu rót lấy rót để vào miệng mình.
- Nhưng em không biết là anh ở bên cô bé ấy lại rất vui vẻ?
Đình Triết thở hắc ra, với tay lấy chai rươu, uống một hơi dài.
- Vậy em muốn anh làm sao? Trước mặt bao nhiêu khách khứa, nói cho họ biết đám cưới này chỉ là một kế hoạch thôi sao? Em hiểu rõ anh nhất, sao lại muốn làm khó anh? Cả tuần trăng mật, anh cũng cố tình sắp xếp cho em, em còn không tin anh.
Vũ Hoàng buông chai rượu xuống bàn, chòm qua ôm anh.
- Em xin lỗi. Cũng tại vì em không thể chịu nổi khi thấy anh thân mật với một người khác. Tối nay anh đừng về nhà nữa.
Anh gỡ tay Vũ Hoàng ra, uống liền một ngụm rượu rồi nói.
- Anh sẽ ở đây với em một chút. Nhưng phải quay về. Hôm nay là đám cưới của anh, nếu để bọn báo chí bắt gặp anh qua đêm ở bên ngoài thì phiền phức lắm.
Ân Kỳ đi ra đi vào, mắt dán vào cánh cổng, chờ đợi ánh đèn xe anh. Giờ thì cô hiểu rồi cảm giác của những người vợ mong ngóng chồng về. Dù cuộc hôn nhân này với anh và cô chỉ là một màn kịch, nhưng thứ cảm giác đang xâm lấn tâm hồn cô là thật. Hết đi đi lại lại, hết đứng rồi ngồi, đến khi mệt lã, cô ngủ thiếp đi trên chiếc ghế sofa ở phòng khách. Gió từ ngoài ùa vào lạnh buốt, cô nằm co ro, ngủ say sưa đến nỗi Đình Triết về cô cũng không hay. Anh bước vào, cảm giác lần đầu tiên có một người ở nhà đợi mình về khiến anh thấy ấm lòng. Nhiều năm rồi anh sống một mình trong căn nhà này. Thỉnh thoảng Vũ Hoàng có đến nhưng tuyệt nhiên hai người chưa từng sống chung ở đây, quan hệ của bọn anh dù lâu dài nhưng vẫn phải luôn giữ bí mật. Anh quen với việc đi về một mình trong căn nhà trống trải. Anh không nghĩ rằng có một ngày, ai đó sẽ xuất hiện và chờ anh quay về sau một ngày dài. Đình Triết vỗ mạnh vào đầu mình, cố gắng trấn tĩnh, anh say rồi chăng, sao lại có những suy nghĩ vớ vẩn như vậy. Anh đã luôn hận phụ nữ, chán ngán phụ nữ, họ luôn phiền phức và rắc rối. Những năm qua anh ở bên anh Vũ Hoàng, luôn cảm thấy an yên và vui vẻ. Anh nhất định không để cho bất cứ ai làm xáo trộn cuộc sống hiện tại của anh.
Ân Kỳ vừa định ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Đình Triết, liền bị anh ngăn lại.
- Em ngồi trên kia đi, chỗ này không dành cho em.
Cô ngỡ ngàng, anh thật kỳ lạ, hai người đi hưởng tuần trăng mật cùng nhau, sao lại muốn cô ngồi chỗ khác, cô thật sự phiền phức sao. Liền sau đó, cô có ngay câu trả lời, bởi sự xuất hiện của một người đàn ông. Anh ta mặc bộ đồ tông xuyệt tông với Đình Triết, tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đó. Ân Kỳ một phút ngẩng ra rồi lủi thủi đi lên hàng ghế phía trên. Máy bay cất cánh, trong lòng cô trống rỗng, hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ nhìn từng đám mây trôi bồng bềnh, giọt nước mắt rơi nhẹ xuống những ngón tay đang cố bấu víu vào nhau. Cô khẽ cười trong cay đắng, cô phải biết trước cuộc hôn nhân này là như vậy, dựa vào đâu mà cô mơ tưởng một chuyến trăng mật ngọt ngào cho riêng mình. Thì ra, Đình Triết cố tình sắp xếp chuyến du lịch này, để có cơ hội đi chơi với Vũ Hoàng, cô đúng là một bức bình phong không hơn không kém.
Bước xuống máy bay, ở một nơi xa lạ, hai người họ thản nhiên tay trong tay đi phía trước, bỏ cô lủi thủi theo sau một cách đáng thương. Giờ thì cô thấy thấm thía rồi, cái kết đắng cho một đứa yêu đương mù quáng như cô. Nhưng bản chất cô là một người luôn yêu thương bản thân mình, nhất định cô sẽ không để bọn họ gạt cô ra một cách tàn nhẫn như vậy, nhất định không để bản thân bị hai con người kia hành hạ.
- Nè.
Đình Triết quay lại nhìn cô.
- Em gọi tôi?
- Em gọi cả hai người.
Vũ Hoàng cũng quay lại nhìn cô khó hiểu.
- Hai người có phải đàn ông không? Đi với một người phụ nữ, không biết kéo va li hộ sao?
Cả hai ngạc nhiên nhìn cô, Đình Triết ra vẻ khó chịu.
- Em nghĩ em là ai?
Cô bước đến trước mặt anh, nghênh mặt.
- Là vợ anh.
Vũ Hoàng và Đình Triết nhìn nhau phì cười.
- Thật sao? Em là vợ tôi sao?
- Không phải sao? – cũng may là cô luôn có chuẩn bị trước, cô rút trong túi xách ra một tờ giấy rồi phẩy phẩy trước mặt anh – Vậy cái này là cái gì?
Trò trẻ con của cô đủ làm Đình Triết thấy nóng mặt, cô dám mang tờ giấy hôn thú ra để ra uy với anh, dễ dàng vậy sao.
- Chỉ là một tờ giấy thôi. Em không cần đắc ý như vậy.
- Vậy có muốn tôi la lên cho mọi người biết, anh bỏ rơi vợ mình, đi dang díu với người tình không?
- Em.. - Đình Triết thật sự sắp nổi giận rồi. Vũ Hoàng đứng bên cạnh khuyên can.
- Anh đừng nổi nóng. Không cần chấp phụ nữ.
Vũ Hoàng bước tới kéo chiếc vali cho cô. Đình Triết liếc nhìn cô.
- Cô bớt phiền phức lại đi nếu muốn yên thân về nước.
Ân Kỳ thách thức.
- Tôi không tin anh dám làm gì cô vợ trẻ mới cưới của mình. Nếu không muốn người phiền phức là tôi phá không khí riêng tư của hai người, thì nên tử tế với tôi một chút. Dù gì thì.. - Ân Kỳ chỉ tay vào mặt mình nhấn mạnh – Tôi mới là vợ của anh, còn anh ta – Cô lại chỉ tay về phía Vũ Hoàng – chỉ là người tình.
Đình Triết lớn tiếng, giơ bàn tay lên cao.
- Trịnh Ân Kỳ, cô quá đáng rồi đó.
Vũ Hoàng kịp chụp lấy tay anh ngăn lại, rồi quay sang nói với Ân Kỳ.
- Cô có phải chưa từng nhìn thấy anh ấy nóng giận?
Ân Kỳ vẫn đang còn sững sờ với hành động của Đình Triết, không quan tâm cũng không nghe thấy lời Vũ Hoàng bên tai. Cô ném cho anh cái nhìn giận dỗi rồi bỏ đi trước. Trong lòng thầm nhũ, anh ta là ai, đã lớn tiếng với cô còn muốn đánh cô. Anh ta lập ra kế hoạch đi chơi, bắt ép cô đi cùng để nhìn hai người họ ngọt ngào, như vậy còn chưa đủ quá đáng sao. Còn muốn đánh cô? Xưa nay cô biết anh ta là một người lạnh lùng đáng sợ, nhưng chưa từng nghĩ anh ta có thể dùng vũ lực với phụ nữ. Vũ Hoàng kia thật sự quan trọng đến mức nào trong lòng anh ta? Về đến khách sạn, hai người họ chung một phòng, cô riêng một phòng, cô phì cười, đây đúng là chuyến trăng mật có một không hai. Anh đã bơ cô từ lúc đó, không nói chuyện, không nhìn mặt cô lấy một lần. Ân Kỳ là muốn biết, anh ta rốt cuộc sẽ là một người tàn nhẫn đến mức nào khi nóng giận. Cô quyết định ra khỏi phòng, gọi điện cho một vài người bạn. Nơi này vốn chẳng mấy xa lạ với cô. Là nơi cô đã sống bao nhiêu năm du học, bạn bè của cô ở đây cũng không ít. Không cần bọn họ, cô cũng có thể vui vẻ mà tận hương một kỳ nghỉ cho riêng mình.
Về phần Đình Triết, sau khi nguôi ngoai cơn giận, cũng thấy bản thân mình có chút quá đáng. Anh đã cố tình dẫn cô theo chỉ để giúp anh che mắt mọi người, mà quên đi cảm giác của cô. Có thể giữa hai người không là gì của nhau mà cả anh và cô đều hiểu rõ. Nhưng bỏ cô lạc lõng bơ vơ một mình chứng kiến anh và Vũ Hoàng đi cùng nhau, chắc chắn cô phần nào cũng thấy tủi thân. Cô dù gì cũng là một tiểu thư từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa được yêu thương chiều chuộng, có là người hiểu chuyện đến đâu thì ít nhiều cũng có chút ương bướng trong người. Cũng may lúc đó có Vũ Hoàng kịp ngăn anh lại, nếu không, anh thật sự thấy mình có lỗi với cô. Cả ngày anh đã vì tức giận mà không đối hoài đến cô, anh vô tư quên mất sự hiện diện của cô để đi chơi vui vẻ với người tình của mình. Đến tối muộn khi trở về khách sạn mới chợt nghĩ đến cô.
Vũ Hoàng tinh ý nhìn thấy anh đứng nhìn về phía phòng của Ân Kỳ.
- Anh lo cho cô bé sao?
- Hôm nay anh hơi quá đáng. Em vào phòng trước đi, anh đến xem cô ấy thế nào.
Sắc mặt Vũ Hoàng có chút không vui, nhưng không muốn anh nghĩ mình hẹp hòi, nên đành gật đầu vào phòng trước.
Đình Triết bước đến nhấn chuông nhiều lần không thấy cô ra mở cửa, anh lo lắng chạy xuống quầy tiếp tân thì mới biết cô đã ra ngoài từ rất lâu chưa trở về. Nhìn lên đồng hồ khách sạn đã điểm mười hai giờ đêm. Lòng anh bắt đầu thấy bất an, gọi điện mãi cho cô đều là thuê bao ngoài vùng phủ sóng. Trong đầu anh bây giơ lóe lên toàn là những suy nghĩ tiêu cực, một cô gái nhỏ bé một mình có thể đi đâu đến tận giờ này ở một nơi xa lạ. Anh nóng lòng chạy xuống phố tìm cô.
Ân Kỳ lang thang trên đường, bước chân có phần loạng choạng, hôm nay cô đã uống hơi nhiều với các bạn của mình. Bọn họ, người chúc mừng đám cưới của cô, người trách móc cô bỏ rơi Hạo Minh, có người nhìn thấy hình đình Triết trên báo lại khen anh lịch lãm, cô cười trừ, tâm trạng không tốt, chỉ muốn có người uống cùng mình vài ly. Họ nói gì cô đều mặc kệ. Một bàn tay ai đó nắm lấy cánh tay cô.
- Ân Kỳ!
Giọng nói vô cùng quen thuộc, cô quay qua nhìn anh, người con trai lập tức kéo cô lại gần, ôm chặt lấy cô.
- Ân Kỳ, Anh rất nhớ em.
Cô dùng chút sức lực yếu ớt của mình đẩy anh ra.
- Hạo Minh, buông em ra. Tại sao anh lại ở đây?
Hạo Minh dìu cô ngồi xuống băng ghế bên vệ đường, bàn tay anh vẫn luôn dịu dàng mỗi khi ở bên cô.
- Tai sao thời gian qua em không nhận điên thoai của anh hả Ân Kỳ? Em có biết anh muốn phát điên lên không?
- Chúng ta kết thúc rồi Hạo Minh, anh nên quên em đi. Em giờ đã kết hôn..
- Ân Kỳ.. - Ánh mắt Hạo Minh nhìn cô tha thiết – Nói cho anh biết có chuyện gì xảy ra với em, tại sao em lại đột ngột kết hôn?
Ân Kỳ nhìn anh, không biết phải trả lời sao với anh, cô không thể nói hôn nhân này chỉ là một màn kịch, càng không thể nhẫn tâm nói rằng suốt thời gian qua người cô vẫn luôn yêu chính là Đình Triết. Cô thấy mình là một đứa con gái xấu xa trước mặt anh, cô đón lấy tình yêu của anh khi trái tim cô không hề có anh, rồi cô lại bỏ rơi anh, để lại tổn thương và đau khổ trong anh. Vậy mà cho đến lúc này, anh vẫn không nhận ra cô là một kẻ xấu xa như thế nào.
- Hạo Minh, là em có lỗi với anh. Quên em đi, em không xứng đáng để anh dành tình yêu cho em.
Cô đứng dậy quay đi, Hạo Minh đuổi theo nắm lấy tay cô.
- Ân Kỳ, đừng mà Ân Kỳ, em có chuyện gì phải nói cho anh biết, em muốn anh lo lắng đến phát điên lên sao Ân Kỳ.
- Thôi đi mà Hạo Minh, bây giờ em là người đã có chồng, chúng ta không nên..
Tiếng một người đàn ông từ phía xa gọi cô.
- Ân Kỳ.
Là Đình Triết, Ân Kỳ vội rút tay mình ra khỏi bàn tay của Hạo Minh. Cô thấy Đình Triết tiến đến, anh chau mày rồi nhanh chóng giãn ra, khoát tay lên vai cô.
- Em đi đâu cũng không nói với anh một tiếng, anh rất lo lắng có biết không?
Cô nhìn anh ngỡ ngàng, cái thái độ của anh là sao, nhớ đến vẫn còn đứng trước mặt Hạo Minh, cô gượng cười với Đình Triết rồi khẽ đáp.
- Em đi gặp một vài người bạn. À, đây là Hạo Minh, là..
Hạo Minh nhạnh miệng cắt ngang lời cô, đồng thời chìa tay ra bắt với Đình Triết.
- Tôi là bạn học của Ân Kỳ, anh đây là..
- Tôi là chồng của cô ấy- Đình Triết bắt tay đáp lại Hạo Minh rồi quay sang cô dịu dàng nói – Khuya rồi, để anh đưa em về khách sạn, ngoài này gió lạnh.
Ân Kỳ gật đầu.
- Hạo Minh, em đi trước.
- Chào anh, khi nào có dịp về nước, vợ chồng tôi mời anh một bữa cơm nhé.
Hạo Minh gượng gạo gật đầu chào tạm biệt.
Khi nhận ra họ đã khuất bóng Hạo Minh, Ân Kỳ phủi cánh tay Đình Triết xuống.
- Xong rồi, không cần diễn nữa.
- Em uống rượu sao? Với anh ta?
Cô chán nản lắc đầu.
- Với vài người bạn của tôi. Tôi đã sống ở đây nhiều năm.
- À, tôi quên mất, em đã đi du học ở đây mà. Còn anh ta, là bạn trai em sao?
Ân Kỳ quay sang, ném cho anh cái nhìn không mấy thiện cảm.
- Liên quan gì tới anh?
- Sao không? Em đi hẹn hò với người yêu cũ, bị chồng bắt gặp giờ còn dùng thái độ này nói với tôi sao.
Ân Kỳ cười khẩy.
- Chồng? Anh là chồng tôi sao? Anh coi tôi là vợ anh sao?
Nhận thấy thái độ Ân Kỳ căng thẳng, anh dịu giọng, vừa cởi áo khoát của mình khoát lên vai cô vừa nói.
- Xem ra tâm trạng em thật sự không tốt.
- Anh có quan tâm sao?
Ân Kỳ lấy chiếc áo khoát ném lại vào người anh rồi bỏ đi, bước chân loạng choạng rồi té xuống bên đường. Đình Triết chạy vội đến đỡ cô dậy.
- Uống say tới mức đi không nổi mà còn lớn tiếng khó chịu với người khác.
Sau đó, anh để cô lên lưng và cõng cô về. Cô ngoan ngoãn yên vị trên bờ vai rắn chắc của anh, an yên chìm vào giấc mộng đẹp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương