Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh
Chương 339
Cô biết được những chuyện này liệu còn ở bên cạnh anh không?
Trước đây Thẩm An Nhiên cũng đã nói rồi, cô không phải thánh mẫu, không thể xem như không có chuyện gì xảy ra mà tha thứ cho anh.
Mà đạo lý “sói đến rồi” anh cũng hiểu rõ, một lần còn đỡ, nhưng anh làm tổn thương Thẩm An Nhiên rất nhiều lần, nhiều đến mức bản thân anh còn không đếm được, giả dụ đổi lại là anh, anh cũng không thể nào tha thứ được.
TV trong phòng ngủ vẫn bật, Lệ Đình Phong chìm đắm trong suy nghĩ về các loại chuyện, đến khi khôi phục lại tinh thần thì Thẩm An Nhiên đã dựa vào vai anh ngủ mất rồi.
Anh khẽ động đậy, nhẹ nhàng tắt TV, ôm lấy Thẩm An Nhiên tham lam dựa vào mái tóc mềm mại của cô hít một hơi.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Lệ Đình Phong không phải đi làm nên ôm Thẩm An Nhiên ngủ nướng thêm một lát.
Đồng hồ báo thức reo lên ba lần khác giờ, anh mới thức dậy.
Vì tối hôm trước không thức khuya, cho nên Thẩm An Nhiên cũng dậy sớm, cô xuống lầu ăn cơm cùng với Lệ Đình Phong.
Thẩm An Nhiên muốn tự tay chăm sóc thú cưng, đây là lần đầu tiên cô nuôi mèo, vẫn chưa thành thạo cho lắm, chỉ có thể học từng chút một.
Học cách pha sữa, học tắm cho nó, cho nó ăn, làm một người hốt phân đạt chất lượng.
Mèo con đã tiêm vaccine, cho nên Thẩm An Nhiên có thể yên tâm trêu chọc nó, liên tục gọi: “Niên Quả”
Dường như mèo con rất thích cái tên này, mỗi lần Thẩm An Nhiên gọi nó, đều dùng giọng ngọt ngào ngây thơ để gọi, ngay cả khi híp mắt ngủ mà nghe thấy tiếng Thẩm An Nhiên cũng sẽ vẫy đuôi đáp lại.
“Anh cảm thấy sau khi em có mèo rồi thì em không còn yêu anh nữa rồi” Lệ Đình Phong đứng phía sau Thẩm An Nhiên, hung hăng ghen tỳ.
Thẩm An Nhiên không để ý đến cơn ghen tị của anh: “Sao anh lại ghen với một con mèo chứ?”
“Anh ghen tị đấy” Lúc này Lệ Đình Phong cũng thừa nhận, anh có tính chiếm hữu cao, anh phát hiện ra mình có tình cảm đặc biệt với Thẩm An Nhiên từ lâu rồi.
Lệ Đình Phong đối với mọi chuyện đều có hai cực phân tách rõ ràng, một là không bao giờ để ý đến, hai là có được rồi sẽ không buông tay.
Về Thẩm An Nhiên thì là muốn chiếm giữ cô, không muốn chia sẻ cô với bất kỳ ai, ngay cả quản gia và người giúp việc trong nhà cũng thấy chướng mắt, bây giờ thấy cô bị một con mèo lấy đi hết tất cả sự chú ý, sự tức giận đó vọt thẳng lên đầu.
Lệ Đình Phong chỉ là nghĩ, nếu có một ngày Thẩm An Nhiên rời xa anh và ở bên một người đàn ông khác, trái tim anh liền giống như bị dao đâm.
Vết thương trên người Lệ Đình Phong lành lại rất nhanh, đến ngày thứ ba thì chân đã không còn đau nữa, thế là trong phòng ngủ xuất hiện một cảnh thế này.
Thẩm An Nhiên ôm mèo lười biếng dựa vào ghế sofa, vắt chéo chân, bên cạnh là đủ loại hoa quả và hạt dưa, ánh mắt cô dán vào TY, tay trái vuốt lông mèo, tay phải bóc hạt dưa, rất tự do tự tại.
Cách sofa không xa bên tay phải của cô, Lệ Đình Phong đang quỳ trên bàn điều khiển từ xa, bởi vì phải kiểm soát không bị bấm loạn phím, anh chỉ có thể duy trì đúng một động tác, không dám động đậy, nhưng điều khiển đù sao cũng quá nhỏ, sức lực và thằng bằng đều không dễ kiểm soát, quỳ được một lúc Lệ Đình Phong thì bắt đầu lắc lư.
“Anh kiểm soát sức lực chút đi…”
“Đợi đã, anh ấn đi đâu rồi…”
“Âm lượng to quá rồi…”
“Sao TV lại bị đen màn hình rồi?”
“Sao lại không có tiếng nữa rồi?”
“Lệ Đình Phong…”
Trước đây Thẩm An Nhiên cũng đã nói rồi, cô không phải thánh mẫu, không thể xem như không có chuyện gì xảy ra mà tha thứ cho anh.
Mà đạo lý “sói đến rồi” anh cũng hiểu rõ, một lần còn đỡ, nhưng anh làm tổn thương Thẩm An Nhiên rất nhiều lần, nhiều đến mức bản thân anh còn không đếm được, giả dụ đổi lại là anh, anh cũng không thể nào tha thứ được.
TV trong phòng ngủ vẫn bật, Lệ Đình Phong chìm đắm trong suy nghĩ về các loại chuyện, đến khi khôi phục lại tinh thần thì Thẩm An Nhiên đã dựa vào vai anh ngủ mất rồi.
Anh khẽ động đậy, nhẹ nhàng tắt TV, ôm lấy Thẩm An Nhiên tham lam dựa vào mái tóc mềm mại của cô hít một hơi.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Lệ Đình Phong không phải đi làm nên ôm Thẩm An Nhiên ngủ nướng thêm một lát.
Đồng hồ báo thức reo lên ba lần khác giờ, anh mới thức dậy.
Vì tối hôm trước không thức khuya, cho nên Thẩm An Nhiên cũng dậy sớm, cô xuống lầu ăn cơm cùng với Lệ Đình Phong.
Thẩm An Nhiên muốn tự tay chăm sóc thú cưng, đây là lần đầu tiên cô nuôi mèo, vẫn chưa thành thạo cho lắm, chỉ có thể học từng chút một.
Học cách pha sữa, học tắm cho nó, cho nó ăn, làm một người hốt phân đạt chất lượng.
Mèo con đã tiêm vaccine, cho nên Thẩm An Nhiên có thể yên tâm trêu chọc nó, liên tục gọi: “Niên Quả”
Dường như mèo con rất thích cái tên này, mỗi lần Thẩm An Nhiên gọi nó, đều dùng giọng ngọt ngào ngây thơ để gọi, ngay cả khi híp mắt ngủ mà nghe thấy tiếng Thẩm An Nhiên cũng sẽ vẫy đuôi đáp lại.
“Anh cảm thấy sau khi em có mèo rồi thì em không còn yêu anh nữa rồi” Lệ Đình Phong đứng phía sau Thẩm An Nhiên, hung hăng ghen tỳ.
Thẩm An Nhiên không để ý đến cơn ghen tị của anh: “Sao anh lại ghen với một con mèo chứ?”
“Anh ghen tị đấy” Lúc này Lệ Đình Phong cũng thừa nhận, anh có tính chiếm hữu cao, anh phát hiện ra mình có tình cảm đặc biệt với Thẩm An Nhiên từ lâu rồi.
Lệ Đình Phong đối với mọi chuyện đều có hai cực phân tách rõ ràng, một là không bao giờ để ý đến, hai là có được rồi sẽ không buông tay.
Về Thẩm An Nhiên thì là muốn chiếm giữ cô, không muốn chia sẻ cô với bất kỳ ai, ngay cả quản gia và người giúp việc trong nhà cũng thấy chướng mắt, bây giờ thấy cô bị một con mèo lấy đi hết tất cả sự chú ý, sự tức giận đó vọt thẳng lên đầu.
Lệ Đình Phong chỉ là nghĩ, nếu có một ngày Thẩm An Nhiên rời xa anh và ở bên một người đàn ông khác, trái tim anh liền giống như bị dao đâm.
Vết thương trên người Lệ Đình Phong lành lại rất nhanh, đến ngày thứ ba thì chân đã không còn đau nữa, thế là trong phòng ngủ xuất hiện một cảnh thế này.
Thẩm An Nhiên ôm mèo lười biếng dựa vào ghế sofa, vắt chéo chân, bên cạnh là đủ loại hoa quả và hạt dưa, ánh mắt cô dán vào TY, tay trái vuốt lông mèo, tay phải bóc hạt dưa, rất tự do tự tại.
Cách sofa không xa bên tay phải của cô, Lệ Đình Phong đang quỳ trên bàn điều khiển từ xa, bởi vì phải kiểm soát không bị bấm loạn phím, anh chỉ có thể duy trì đúng một động tác, không dám động đậy, nhưng điều khiển đù sao cũng quá nhỏ, sức lực và thằng bằng đều không dễ kiểm soát, quỳ được một lúc Lệ Đình Phong thì bắt đầu lắc lư.
“Anh kiểm soát sức lực chút đi…”
“Đợi đã, anh ấn đi đâu rồi…”
“Âm lượng to quá rồi…”
“Sao TV lại bị đen màn hình rồi?”
“Sao lại không có tiếng nữa rồi?”
“Lệ Đình Phong…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương