Hợp Đồng Hôn Nhân! Mong Ngày Anh Nhận Ra!!
Chương 44
Bạch Hạ Vân gần như muốn khóc cho đủ 4 năm qua, giải quyết hết những uất ức trong lòng từ khi kí vào đơn li hôn rời đi.Hà Chí Nghiêm kéo cô ra khỏi vai mình, anh cúi đầu ngậm lấy môi cô, ngăn chặn âm thanh nức nở uất ức của Bạch Hạ Vân.Chưa đợi cô nói đồng ý anh đã tiếp tục hôn tới tấp. Cả hai ngã xuống giường, Hà Chí Nghiêm đè lên người cô.Nụ hôn dài mang theo ham muốn cùng với da thịt ma sát với nhau khiến cho cả hai đều nóng lên. Anh nhẹ giọng dụ dỗ cô:- Ngoan, mở chân ra cho anh vào nhé...- Ưm... đừng... đừng mà...Toàn thân Bạch Hạ Vân như bị điện giật, đôi chân nhanh chóng khép lại, nhưng còn chưa kịp, ngón tay tà ác của anh đã xông vào. Nhịp tim của cô đập liên hồi, nắm chặt lấy ga trải giường thở gấp, cảm giác kích thích đột ngột này khiến cô vừa cảm thấy ngượng ngùng lại vừa cảm thấy muốn nó nhiều hơn, đôi môi bất ra tiếng rên rỉ phóng túng, cảm giác đôi môi ấm áp của anh hôn vào cổ mình, cô cũng phối hợp ngẩng đầu lên.Một tay của Hà Chí Nghiêm vuốt ve sống lưng cô, môi say mê cắn mút đỉnh mềm mại của cô, một tay lại tách rộng hai đùi của cô ra, chuyên tâm ra vào vùng đất thần bí mềm mại kia.- A... Ưm.... em... Nghiêm hức hức...Bạch Hạ Vân cảm nhận được một trận tê dại mà ngón tay của Hà Chí Nghiêm mang lại. Cánh môi hé mở phát ra từng tiếng kêu ái muội, ánh mắt mông lung không có một tia tiêu điểm.Hà Chí Nghiêm thở hổn hển, phát hiện ra nơi đó của cô đã ẩm ướt, anh nâng hai chân của cô lên, vắt lên trên vai của anh, ánh mắt nóng rực nhìn vào thứ ẩm ướt mềm mại kia.Bạch Hạ Vân cũng cong người lên, một giây sau cô liền hoảng sợ, vội vàng kêu lên.- Chí Nghiêm... Đừng... Đừng chỗ đó... a... ưm...Môi cô bật ra tiếng kêu khó kìm nén, lắc đầu làm mái tóc đen rơi ra loạn xạ, cô thở hỗn hển, đáy mắt ngân ngấn, cảm thấy phía dưới của mình như bị hàng nghìn con kiến ra sức cắn xé.Mà Hà Chí Nghiêm lại làm như không nghe thấy tiếng hét kích động của cô, chuyên tâm vùi đầu vào giữa hai chân cô, cánh môi mỏng hé mở ra sức tàn phá nơi thánh địa kia khiến nó càng ngày càng ẩm ướt.Tiếng hôn hòa lẫn với tiếng rên rỉ kích động tạo nên một khung cảnh hết sức ái muội.Đây cũng là lần đầu tiên anh chăm chút cô đến vậy. 4 năm trước mỗi lần hoan ái đều như cực hình với cô, đêm qua lại quá vội vã. Hà Chí Nghiêm muốn cho cô cảm nhận được sự trân trọng cùng tình yêu anh dành cho cô.Cánh tay Bạch Hạ Vân vô lực luồn vào mái tóc đen của anh, muốn đẩy ra, nhưng cũng muốn được nhiều hơn, miệng nhỏ chỉ có thể hé ra, phát lên những tiếng kêu đã cố gắng kím nén.- Chí Nghiêm... hức... em... ư...- Hửm...sao vậy?Anh ngẩng đầu lên, trên khóe môi lấp lánh ánh nước màu bạc, anh nhếch môi cười, đôi môi mỏng khẽ cong lên, khiến cô không kịp tránh né, lại một lần nữa mãnh liệt áp xuống...- A...aaaCô vô thức cong người, cô căn bản không chịu nổi sự kích thích lớn như vậy.Khoé môi khẽ nhếch lên đầy vẻ thoả mãn,Hà Chí Nghiêm hài lòng nhìn bộ dạng mất hồn của cô gái nhỏ càng thêm cuồng mãnh như muốn hút lấy tất cả hương thơm từ cô, khiến cô không cách nào áp chế sự run rẩy cùng tiếng thở gấp mê người.- ### Huhu... Chí Nghiêm...em... thật sự chịu không nổi... Dừng lại... Đi... Á...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương