Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thiếu Gia Ma Cà Rồng
Chương 38: Thật giống cô ấy!
"Trần Cảnh Văn, anh nên quan tâm Trình tiểu thư, hai người có hôn ước rồi mà"
Tô Thu Vũ chủ động nhắc nhở Trần Cảnh Văn về việc này. Trần Cảnh Văn mỉm cười bất lực:
"Thu Vũ, em là một nhân viên rất có năng lực,anh rất tiếc nhưng nếu em đã muốn nghỉ anh cũng không thể mặt dày níu giữ"
"Đợi đến khi em khỏe hơn sẽ đến Văn Nhất dọn đồ của em. Cảm ơn anh đã chiếu cố thời gian qua"
Trần Cảnh Văn gượng cười gật đầu, anh nhìn đi nhìn lại cũng không phát hiện ra còn ai khác. Trần Uy Bằng dù không muốn nhưng lại vô tình nghe được hết câu chuyện của hai người, vì ma cà rồng rất thính, âm thanh của chiếc lá rơi cách đó vài mét cũng có thể nghe rõ.
"Thu Vũ, em bị thế này không tiện lắm, hay là anh ở lại chăm sóc cho em" Trần Cảnh Văn đề nghị
"Không cần đâu, anh đừng lo...Chồng em sẽ chăm sóc cho em"
Người ta đã nói vậy Trần Cảnh Văn cũng không còn cách để ở lại, học chấp nhận sự thật thôi, Tô Thu Vũ là vợ của chú anh, chú sẽ chăm sóc cho cô ấy. Nhưng anh biết chú không tốt, những lời Tô Thu Vũ nói là sự thật sao? Trần Uy Bằng sẽ ở lại chăm sóc cho cô. Trần Cảnh Văn bị đuổi về cũng không cách nào ở lại.
Trần Uy Bằng bước ra, cô vậy mà có thể cắt đứt dễ dàng, còn bảo Trần Cảnh Văn quan tâm Trình Nhã Tịnh. Trần Uy Bằng ở lại đúng là làm theo những gì mình nói, tình nguyện chăm sóc vợ. Tô Thu Vũ không cần phải động tay làm gì, đến cả cốc nước cũng do anh lấy giúp.
Đêm đó hai vợ chồng nằm cạnh nhau mà ngủ. Vì là phòng bệnh riêng nên giường cũng lớn hơn chút, đủ cho hai người nằm nhưng vẫn khá chật. Đèn trong phòng vẫn đủ chiếu sáng.
Tô Thu Vũ không ngủ được, không phải vì giường chật, ngủ hai người cô không quen lắm. Dù cô và Trần Uy Bằng cùng nhau làm chuyện đó không ít lần nhưng số đêm hai người nằm bên nhau không nhiều.
"Đừng động nữa, mau ngủ đi" Có vẻ Trần Uy Bằng cũng không ngủ được
Trời bỗng đổ mưa, tiết trời đột nhiên lạnh lẽo. Hơn nữa bầu trời còn lóe sáng bởi những tia sét, từng đợt sấm đánh xuống khiến Tô Thu Vũ co người, từ lúc nhỏ cô vốn sợ tiếng sấm. Cô nhìn Trần Uy Bằng, nhẹ giọng, e dè nói:
"Trần Uy Bằng, anh có thể ôm em ngủ không? Lạnh quá"
Anh không chần chừ mà quay sang ôm lấy cô. Biết cô sợ sấm nhưng giả vờ lạnh, anh nhẹ nhàng vỗ về:
"Ngủ đi"
Cảm nhận được sự ấm áp, Tô Thu Vũ cũng dần chìm vào giấc ngủ, cô không sợ tiếng sấm nữa. Lúc còn nhỏ khi trời mưa mà sấm chớp đùng đoàng bà quản gia ở Tô gia thường ôm cô mà động viên, sau này khi lớn lên cô vẫn không bỏ được, mỗi đêm nghe tiếng sấm chỉ có thể trốn trong chăn. Bây giờ cảm giác ấm áp hồi nhỏ bỗng quay về...
Sáng hôm sau, lúc Tô Thu Vũ tỉnh giấc đã là 7 giờ, vừa mở mắt đã thấy Trần Uy Bằng đã sớm thức dậy còn rảnh rỗi ăn bánh mà ngồi xem tin tức. Lục Thiên biết được cô nằm viện nên rất lo, không cần ai dặn dò tối qua chủ động mang cơm đến, cô vừa vệ sinh cá nhân xong đã thấy Lục Thiên xuất hiện với bữa sáng và đang bày đồ ra bàn. Cô cười nói:
"Tối qua anh cũng mang cơm đến. Thật ra không cần phải rắc rối như thế, tôi có thể mua đồ ăn mà"
"Thiếu phu nhân, đây là những món mà đầu bếp trong biệt thự làm, chỉ mong cô sớm khỏe lại. Cơm ở bệnh viện không đảm bảo"
Lục Thiên rời đi, Tô Thu Vũ nhìn cháo được mang đến, quả nhiên rất thơm, còn ngon nữa. Cháo bên ngoài không thể sánh bằng.
"Lục Thiên thật chu đáo"
Trần Uy Bằng ngồi đó nghe Tô Thu Vũ nói vậy cũng thêm:
"Lục Thiên vốn đã như thế rồi, vừa nhiệt huyết với công việc vừa chu đáo. Dạo trước em gái Lục Thiên sinh nên anh ấy phải xin nghỉ để Lục Trí thay một thời gian. Anh và anh trai đều do một tay Lục Thiên chăm sóc, đến cả Lâm Kiệt cũng là anh ấy chạy ngang chạy dọc, thay tã đút sữa"
Tô Thu Vũ chỉ nghe thôi cũng biết Lục Thiên "đa chức năng" thế nào. Nhưng đúng là thái độ của Trần Uy Bằng với cô đã thay đổi rất nhiều. Lần trước gọi điện nói chuyện cả đêm, hôm qua vừa chăm sóc cô. Nhưng cô còn nhớ lần trước Bạch Hải nói chính Trần Uy Bằng là người gây ra cái chết của anh trai.
Bác sĩ bước vào và hỏi thăm tình hình sức khỏe của Tô Thu Vũ. Cô thấy hôm nay đã đỡ đau hơn, cơ thể muôn phần thoải mái.
"Vậy thì tốt rồi, cô phải uống thuốc đầy đủ. Hôm qua cơ thể cô bị lạnh, lúc đưa đến đã sốt rất cao. Sợ rằng hôm nay cơn sốt sẽ quay lại"
"Cảm ơn bác sĩ" Cô đáp
Anh ta mỉm cười sau đó kiểm tra lại số thuốc đưa đến buổi sáng. Lúc này cô phát hiện ra tay anh bác sĩ bị thương, đang chảy máu.
"Tay anh đang chảy máu kìa"
Cô lại nhìn sang Trần Uy Bằng, lúc này anh vẫn đang chăm chú xem tin tức trên điện thoại, dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh. Không phải lúc thấy máu mắt anh sẽ chuyển đỏ và muốn uống máu sao?
Anh bác sĩ cảm ơn cô, chắc là lúc nãy va chạm ở đâu đó. Xong việc anh nhanh hơn rời khỏi để còn xử lý vết thương trên tay.
"Trần Uy Bằng" Cô gọi
"Sao thế?"
"Em phát hiện ra ở trước máu của người khác anh rất biết kiềm chế, còn lúc em chảy máu anh lại lao vào như con thiêu thân. Những việc anh làm từ trước đến nay đều là vì máu của em?"
Nghe cô hỏi anh cũng không thể phủ nhận, ban đầu mang cô về cũng chỉ là vì máu của cô rất đặc biệt.
"Đúng là vì máu của em, nhưng bây giờ phải khác chứ"
"Khác thế nào?"
"Hiện tại em là bạn giường của anh. Anh phát hiện ra cả máu và cơ thể em đều dùng rất tốt"
"Anh..."
Quả nhiên cô không nên nghĩ tên ma cà rồng này tốt, cô vốn không biết tâm tư của anh. Ít ra hiện tại cô cũng có giá trị với anh. Cô không muốn tiếp tục đôi co vô nghĩa nên đành im lặng dùng bữa sáng. Tô Thu Vũ nghĩ mình không nên tức giận, nhưng cô lại luôn nghĩ về lời nói của anh.
"Đợi hai tháng nữa mọi việc sẽ kết thúc thôi."
Hợp đồng giữa hai người vẫn còn hiệu lực, còn hai tháng nữa là cô có thể quay về cuộc sống bình thường rồi. Trần Uy Bằng đảo mắt qua phía cô, cũng không thể phủ nhận việc này. Chỉ vì một câu nói của Tô Thu Vũ bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường, không ai nói với ai câu nào.
Tô Thu Vũ ăn xong muốn tự mình mang bát đi để, anh bước đến và giành lấy bát trong tay cô, còn mang thuốc và cả cốc nước ấm cho cô:
"Mau uống thuốc đi"
Cô chỉ biết nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc. Còn anh thì dọn bát rồi nhanh chóng quay lại.
Cô ngồi trên giường thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa vẫn lất phất. Đột nhiên Trần Uy Bằng tiến lại gần, chỉ với động tác nhanh gọn đã đè cô ra giường:
"Trần Uy Bằng, anh nổi điên gì thế?"
"Không được sao?"
Biết rõ ý định của Trần Uy Bằng, Tô Thu Vũ liền lắc đầu từ chối.
"Không được, đây là phòng bệnh, lỡ có ai vào..."
"Khóa cửa rồi, giờ này bác sĩ cũng không đi kiểm tra nữa. Anh làm nhanh thôi"
Cô không tin tưởng, tại lần trước anh như con hổ đói, lao vào cô mà cấu xé, mãi không biết mệt. Mặc kệ cô từ chối.
Nhưng đến lúc cởi chiếc áo bệnh nhân của cô ra, thì anh không muốn làm nữa. Cả người cô đều là những vết bầm tím, ai mà nỡ ra tay khi thấy cô như thế. Chắc phải đau lắm.
"Anh đổi ý rồi, đợi hôm khác anh đòi lại em cả vốn lẫn lãi"
"Trần Uy Bằng anh vô sỉ!" Cô vội chỉnh sửa lại quần áo, còn không quên mắng anh
Một lúc sau, Trần Uy Bằng ra ngoài. Vì ở phòng một mình Tô Thu Vũ thấy buồn chán nên đã xuống vườn hoa bệnh viện đi dạo.
Trời mưa khiến nền trơn, cô đi không cẩn thận liền trượt ngã, cũng may một bàn tay đỡ lấy cô kịp lúc:
"Cháu gái, cháu không sao chứ?"
Cô ngước mắt nhìn, thì ra là một chú trẻ tuổi tốt bụng. Chú ấy còn mỉm cười với cô, cô thầm nghĩ người này lúc còn trẻ phải đẹp hơn cả Trần Uy Bằng, không biết làm sao mà trông vẫn trẻ trung mà gọi cô là cháu. Đột nhiên trái tim cô đập nhanh mất kiểm soát, giống như là đã quen chú ấy từ trước, cảm giác thật quen thuộc:
"Cháu không sao ạ, cảm ơn chú"
Nhưng cô không biết đối phương đang nhìn mình dò xét:
"Thật giống cô ấy"
Lúc Tô Thu Vũ định rời đi thì người đó kéo cô lại hỏi:
"Cháu gái, có thể cho chú biết tên không?"
Cô không nghĩ đây là người kì lạ mà cũng thành thật trả lời.
"Cháu tên Tô Thu Vũ"
"Thật trùng hợp, chú cũng họ Tô. Hình như chúng ta đã từng gặp nhau rồi"
"Cháu cũng thấy chú rất quen"
Trần Uy Bằng quay lại đã không thấy Tô Thu Vũ ở trong phòng bệnh nữa.
"Không lẽ vì chuyện lúc nãy mà Tô Thu Vũ tức giận bỏ đi rồi?"
Lúc này cánh cửa phòng mở ra, Tô Thu Vũ bước vào.
"Em đã đi đâu?"
"Em chỉ đi dạo chút thôi"
Nhưng Trần Uy Bằng nhanh chóng ngửi thấy trên người cô còn vương lại mùi của ai khác, thứ mùi này không thể nhầm lẫn được. Anh kéo lấy cổ tay cô:
"Anh lại làm sao nữa?"
"Lúc nãy em đã tiếp xúc với ai? Người đó trông thế nào?"
Nhìn mặt anh có vẻ rất nghiêm trọng, Tô Thu Vũ không biết việc mình tiếp xúc với ai có quan trọng đến mức đó không?
Tô Thu Vũ chủ động nhắc nhở Trần Cảnh Văn về việc này. Trần Cảnh Văn mỉm cười bất lực:
"Thu Vũ, em là một nhân viên rất có năng lực,anh rất tiếc nhưng nếu em đã muốn nghỉ anh cũng không thể mặt dày níu giữ"
"Đợi đến khi em khỏe hơn sẽ đến Văn Nhất dọn đồ của em. Cảm ơn anh đã chiếu cố thời gian qua"
Trần Cảnh Văn gượng cười gật đầu, anh nhìn đi nhìn lại cũng không phát hiện ra còn ai khác. Trần Uy Bằng dù không muốn nhưng lại vô tình nghe được hết câu chuyện của hai người, vì ma cà rồng rất thính, âm thanh của chiếc lá rơi cách đó vài mét cũng có thể nghe rõ.
"Thu Vũ, em bị thế này không tiện lắm, hay là anh ở lại chăm sóc cho em" Trần Cảnh Văn đề nghị
"Không cần đâu, anh đừng lo...Chồng em sẽ chăm sóc cho em"
Người ta đã nói vậy Trần Cảnh Văn cũng không còn cách để ở lại, học chấp nhận sự thật thôi, Tô Thu Vũ là vợ của chú anh, chú sẽ chăm sóc cho cô ấy. Nhưng anh biết chú không tốt, những lời Tô Thu Vũ nói là sự thật sao? Trần Uy Bằng sẽ ở lại chăm sóc cho cô. Trần Cảnh Văn bị đuổi về cũng không cách nào ở lại.
Trần Uy Bằng bước ra, cô vậy mà có thể cắt đứt dễ dàng, còn bảo Trần Cảnh Văn quan tâm Trình Nhã Tịnh. Trần Uy Bằng ở lại đúng là làm theo những gì mình nói, tình nguyện chăm sóc vợ. Tô Thu Vũ không cần phải động tay làm gì, đến cả cốc nước cũng do anh lấy giúp.
Đêm đó hai vợ chồng nằm cạnh nhau mà ngủ. Vì là phòng bệnh riêng nên giường cũng lớn hơn chút, đủ cho hai người nằm nhưng vẫn khá chật. Đèn trong phòng vẫn đủ chiếu sáng.
Tô Thu Vũ không ngủ được, không phải vì giường chật, ngủ hai người cô không quen lắm. Dù cô và Trần Uy Bằng cùng nhau làm chuyện đó không ít lần nhưng số đêm hai người nằm bên nhau không nhiều.
"Đừng động nữa, mau ngủ đi" Có vẻ Trần Uy Bằng cũng không ngủ được
Trời bỗng đổ mưa, tiết trời đột nhiên lạnh lẽo. Hơn nữa bầu trời còn lóe sáng bởi những tia sét, từng đợt sấm đánh xuống khiến Tô Thu Vũ co người, từ lúc nhỏ cô vốn sợ tiếng sấm. Cô nhìn Trần Uy Bằng, nhẹ giọng, e dè nói:
"Trần Uy Bằng, anh có thể ôm em ngủ không? Lạnh quá"
Anh không chần chừ mà quay sang ôm lấy cô. Biết cô sợ sấm nhưng giả vờ lạnh, anh nhẹ nhàng vỗ về:
"Ngủ đi"
Cảm nhận được sự ấm áp, Tô Thu Vũ cũng dần chìm vào giấc ngủ, cô không sợ tiếng sấm nữa. Lúc còn nhỏ khi trời mưa mà sấm chớp đùng đoàng bà quản gia ở Tô gia thường ôm cô mà động viên, sau này khi lớn lên cô vẫn không bỏ được, mỗi đêm nghe tiếng sấm chỉ có thể trốn trong chăn. Bây giờ cảm giác ấm áp hồi nhỏ bỗng quay về...
Sáng hôm sau, lúc Tô Thu Vũ tỉnh giấc đã là 7 giờ, vừa mở mắt đã thấy Trần Uy Bằng đã sớm thức dậy còn rảnh rỗi ăn bánh mà ngồi xem tin tức. Lục Thiên biết được cô nằm viện nên rất lo, không cần ai dặn dò tối qua chủ động mang cơm đến, cô vừa vệ sinh cá nhân xong đã thấy Lục Thiên xuất hiện với bữa sáng và đang bày đồ ra bàn. Cô cười nói:
"Tối qua anh cũng mang cơm đến. Thật ra không cần phải rắc rối như thế, tôi có thể mua đồ ăn mà"
"Thiếu phu nhân, đây là những món mà đầu bếp trong biệt thự làm, chỉ mong cô sớm khỏe lại. Cơm ở bệnh viện không đảm bảo"
Lục Thiên rời đi, Tô Thu Vũ nhìn cháo được mang đến, quả nhiên rất thơm, còn ngon nữa. Cháo bên ngoài không thể sánh bằng.
"Lục Thiên thật chu đáo"
Trần Uy Bằng ngồi đó nghe Tô Thu Vũ nói vậy cũng thêm:
"Lục Thiên vốn đã như thế rồi, vừa nhiệt huyết với công việc vừa chu đáo. Dạo trước em gái Lục Thiên sinh nên anh ấy phải xin nghỉ để Lục Trí thay một thời gian. Anh và anh trai đều do một tay Lục Thiên chăm sóc, đến cả Lâm Kiệt cũng là anh ấy chạy ngang chạy dọc, thay tã đút sữa"
Tô Thu Vũ chỉ nghe thôi cũng biết Lục Thiên "đa chức năng" thế nào. Nhưng đúng là thái độ của Trần Uy Bằng với cô đã thay đổi rất nhiều. Lần trước gọi điện nói chuyện cả đêm, hôm qua vừa chăm sóc cô. Nhưng cô còn nhớ lần trước Bạch Hải nói chính Trần Uy Bằng là người gây ra cái chết của anh trai.
Bác sĩ bước vào và hỏi thăm tình hình sức khỏe của Tô Thu Vũ. Cô thấy hôm nay đã đỡ đau hơn, cơ thể muôn phần thoải mái.
"Vậy thì tốt rồi, cô phải uống thuốc đầy đủ. Hôm qua cơ thể cô bị lạnh, lúc đưa đến đã sốt rất cao. Sợ rằng hôm nay cơn sốt sẽ quay lại"
"Cảm ơn bác sĩ" Cô đáp
Anh ta mỉm cười sau đó kiểm tra lại số thuốc đưa đến buổi sáng. Lúc này cô phát hiện ra tay anh bác sĩ bị thương, đang chảy máu.
"Tay anh đang chảy máu kìa"
Cô lại nhìn sang Trần Uy Bằng, lúc này anh vẫn đang chăm chú xem tin tức trên điện thoại, dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh. Không phải lúc thấy máu mắt anh sẽ chuyển đỏ và muốn uống máu sao?
Anh bác sĩ cảm ơn cô, chắc là lúc nãy va chạm ở đâu đó. Xong việc anh nhanh hơn rời khỏi để còn xử lý vết thương trên tay.
"Trần Uy Bằng" Cô gọi
"Sao thế?"
"Em phát hiện ra ở trước máu của người khác anh rất biết kiềm chế, còn lúc em chảy máu anh lại lao vào như con thiêu thân. Những việc anh làm từ trước đến nay đều là vì máu của em?"
Nghe cô hỏi anh cũng không thể phủ nhận, ban đầu mang cô về cũng chỉ là vì máu của cô rất đặc biệt.
"Đúng là vì máu của em, nhưng bây giờ phải khác chứ"
"Khác thế nào?"
"Hiện tại em là bạn giường của anh. Anh phát hiện ra cả máu và cơ thể em đều dùng rất tốt"
"Anh..."
Quả nhiên cô không nên nghĩ tên ma cà rồng này tốt, cô vốn không biết tâm tư của anh. Ít ra hiện tại cô cũng có giá trị với anh. Cô không muốn tiếp tục đôi co vô nghĩa nên đành im lặng dùng bữa sáng. Tô Thu Vũ nghĩ mình không nên tức giận, nhưng cô lại luôn nghĩ về lời nói của anh.
"Đợi hai tháng nữa mọi việc sẽ kết thúc thôi."
Hợp đồng giữa hai người vẫn còn hiệu lực, còn hai tháng nữa là cô có thể quay về cuộc sống bình thường rồi. Trần Uy Bằng đảo mắt qua phía cô, cũng không thể phủ nhận việc này. Chỉ vì một câu nói của Tô Thu Vũ bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường, không ai nói với ai câu nào.
Tô Thu Vũ ăn xong muốn tự mình mang bát đi để, anh bước đến và giành lấy bát trong tay cô, còn mang thuốc và cả cốc nước ấm cho cô:
"Mau uống thuốc đi"
Cô chỉ biết nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc. Còn anh thì dọn bát rồi nhanh chóng quay lại.
Cô ngồi trên giường thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa vẫn lất phất. Đột nhiên Trần Uy Bằng tiến lại gần, chỉ với động tác nhanh gọn đã đè cô ra giường:
"Trần Uy Bằng, anh nổi điên gì thế?"
"Không được sao?"
Biết rõ ý định của Trần Uy Bằng, Tô Thu Vũ liền lắc đầu từ chối.
"Không được, đây là phòng bệnh, lỡ có ai vào..."
"Khóa cửa rồi, giờ này bác sĩ cũng không đi kiểm tra nữa. Anh làm nhanh thôi"
Cô không tin tưởng, tại lần trước anh như con hổ đói, lao vào cô mà cấu xé, mãi không biết mệt. Mặc kệ cô từ chối.
Nhưng đến lúc cởi chiếc áo bệnh nhân của cô ra, thì anh không muốn làm nữa. Cả người cô đều là những vết bầm tím, ai mà nỡ ra tay khi thấy cô như thế. Chắc phải đau lắm.
"Anh đổi ý rồi, đợi hôm khác anh đòi lại em cả vốn lẫn lãi"
"Trần Uy Bằng anh vô sỉ!" Cô vội chỉnh sửa lại quần áo, còn không quên mắng anh
Một lúc sau, Trần Uy Bằng ra ngoài. Vì ở phòng một mình Tô Thu Vũ thấy buồn chán nên đã xuống vườn hoa bệnh viện đi dạo.
Trời mưa khiến nền trơn, cô đi không cẩn thận liền trượt ngã, cũng may một bàn tay đỡ lấy cô kịp lúc:
"Cháu gái, cháu không sao chứ?"
Cô ngước mắt nhìn, thì ra là một chú trẻ tuổi tốt bụng. Chú ấy còn mỉm cười với cô, cô thầm nghĩ người này lúc còn trẻ phải đẹp hơn cả Trần Uy Bằng, không biết làm sao mà trông vẫn trẻ trung mà gọi cô là cháu. Đột nhiên trái tim cô đập nhanh mất kiểm soát, giống như là đã quen chú ấy từ trước, cảm giác thật quen thuộc:
"Cháu không sao ạ, cảm ơn chú"
Nhưng cô không biết đối phương đang nhìn mình dò xét:
"Thật giống cô ấy"
Lúc Tô Thu Vũ định rời đi thì người đó kéo cô lại hỏi:
"Cháu gái, có thể cho chú biết tên không?"
Cô không nghĩ đây là người kì lạ mà cũng thành thật trả lời.
"Cháu tên Tô Thu Vũ"
"Thật trùng hợp, chú cũng họ Tô. Hình như chúng ta đã từng gặp nhau rồi"
"Cháu cũng thấy chú rất quen"
Trần Uy Bằng quay lại đã không thấy Tô Thu Vũ ở trong phòng bệnh nữa.
"Không lẽ vì chuyện lúc nãy mà Tô Thu Vũ tức giận bỏ đi rồi?"
Lúc này cánh cửa phòng mở ra, Tô Thu Vũ bước vào.
"Em đã đi đâu?"
"Em chỉ đi dạo chút thôi"
Nhưng Trần Uy Bằng nhanh chóng ngửi thấy trên người cô còn vương lại mùi của ai khác, thứ mùi này không thể nhầm lẫn được. Anh kéo lấy cổ tay cô:
"Anh lại làm sao nữa?"
"Lúc nãy em đã tiếp xúc với ai? Người đó trông thế nào?"
Nhìn mặt anh có vẻ rất nghiêm trọng, Tô Thu Vũ không biết việc mình tiếp xúc với ai có quan trọng đến mức đó không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương