Hợp Đồng Tình Nhân 2
Chương 156: Đột Phát Ngoài Ý Muốn
Đi ra khỏi cửa chính một quãng thật dài mà Mộ Sở cũng không có ý địnhdừng lại. Diệu Tinh nhẹ nhàng xoay người sang nhìn anh một cái, "Alex,anh trở về đi thôi, đã đi một quãng thật dài rồi!" Nếu còn tiếp tục đinhư vậy nữa thì thật bất tiện, thật không biết lúc nào mới là điểm cuối."Diệu Tinh, anh đã suy nghĩ muốn lựa chọn sẽ tiếp tục đi cùng với em đếncùng." Mộ Sở nói xong tiến lên cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệu Tinh,nghiêm túc nói.Diệu Tinh có chút mất tự nhiên muốn thu tay lại,tuy nhiên tay của cô lại bị Mộ Sở nắm giữ thậtchặc. "Diệu Tinh, tin tưởng anh, anh mới chính là người có khả năng để bảo vệ cho em! Sự lựa chọn cuối cùng của em vẫn sẽ là anh như trước chứ..."Diệu Tinh nhìn vẻ nghiêm túc trongmắt Alex, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng mà, sự kỳ quái nằm ở chỗ nào,trong lúc nhất thời cô cũng chưa thể nghĩ ra rõ ràng được."Em đi đây!" Diệu Tinh vừa nói xong, còn chưa kịp nhấc chân bước đi, thì đã bị mấy người khác ngăn cản mất đường đi."Cô là tiểu thư Trình Diệu Tinh phải không?" Người dẫn đầu mở miệng hỏi một câu.Trong lòng Diệu Tinh cả kinh, theo bản năng Mộ Sở cũng vươn tay cánh tay rangăn cản cho Diệu Tinh."Các người muốn làm cái gì?" Mộ Sở hỏi."Trình tiểu thư không nên hiểu lầm, chúng ta là người do Thần thiếu phái tớibảo vệ ngài trở về." Người đàn ông nói tay làm ra tư thế xin mời."Bùi Hạo Thần!" Diệu Tinh không hiểu. Anh ấy đang làm cái gì thế nhỉ? Cho dù có phái người tới đón cô, cũng không phải là anh chứ. Diệu Tinh nghingờ nhìn thoáng qua Mộ Sở ở bên cạnh."Diệu Tinh. Không nên đicùng với bọn họ." Mộ Sở vươn cánh tay ra."Rốt cuộc các người là ai vậy?" Anh hỏi. Bùi Hạo Thần chăng? Cho dù tới đón, cũng phải chính là Tiêu Lăng Phong đi chứ!"Trình tiểu thư, Thầnthiếu sợ ngài xảy ra chuyện, cho nên muốn chúng tôi tới đón cô đi gặpTiêu thiếu gia." Người đàn ông gắng sức giữ tính tình nhẫn nại, cắn răng nói."Các anh giúp tôi chuyển lời cám ơn đối với ý định tốt nàycủa Thần thiếu. Tôi sẽ đưa Diệu Tinh trở về nhà. Mời các người trở vềđi!" Mộ Sở nói xong, kéo tay Diệu Tinh, kéo cô ra phía sau."NếuTrình tiểu thư không nghe lời, như vậy chúng ta đành xin đắc tội vớingài!" Người đàn ông nói xong đưa tay tới kéo Diệu Tinh ra."Chạy đi." Mộ Sở nói một câu, tiếp đó lôi kéo tay Diệu Tinh xoay người chạyđi. Trong lúc nhất thời, Diệu Tinh có chútkhông phản ứng kịp, lúc xoay người cô suýt nữa thì ngã trên mặt đất,"Cẩn thận." Mộ Sở duỗi tay giữ chặt lấy cô."Alex..." Vì sợ hãi mà giọng nói của Diệu Tinh có chút run rẩy."Đã có anh ở đây, em đừng sợ!" Mộ Sở nói xong, lôi kéo Diệu Tinh chạy vềphía trước. Nhưng mà không đợi hai người chạy được mấy bước, lập tứcliền có mấy người từ trong xe chui đi ra, đứng ở trước mặt ngăn cảnđường đi."Các người là ai. Muốn làm gì?" Diệu Tinh hỏi."Chúng tôi muốn gan của cô." Người đàn ông cười ha hả, để lộ ra một hàm răng ố vàng, vết sẹo trên mặt càng làm cho nụ cười trở nên khó coi hơn."Anh..." Diệu Tinh giận đến không nói được ra lời. Nghe thấy người đàn ông nóinhư vậy, Mộ Sở nắm quyền thật chặc. Có thể nói, câu nói này nghe vô cùng làm nhục mạ người khác..., làm cho anh hận không thể tự tay đập chếttên súc sinh này."Tiểu tử giữ hắn lại. Chúng tao sẽ để cho mayđi, nếu không..." Hừ..."Ông nội đây cũng vẫn chưa từng được hưởng mùi vị của đàn ông đâu." Người đàn ông vừa dứt lời, toàn bộ những người hầusau lưng cũng liền nở nụ cười theo.Mộ Sở cau mày thật sâu. Không đúng. Những người này hẳn không phải là do Lệ Viêm sắp xếp. Nếu không,coi như có cho đám người kia mượn mấy lá gan, thì bọn chúng cũng khôngcoi như có cho đám người kia mượn mấy lá gan, thì bọn chúng cũng khôngdám nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo như thế! Nhưng mà... Nếu như không phải là là người do Lệ Viêm sắp xếp, còn có ai dám động đến anh đây.Không, người bọn chúng cần là Diệu Tinh, hiển nhiên bọn chúng đã khôngnhận ra anh, bọn chúng đã chỉ rõ muốn Diệu Tinh… Vậy, sẽ là người nàođây, chẳng lẽ là Đường Nhã Đình?"Chúng mày đừng có mơ tưởng động đến được cô ấy." Mộ Sở bảo vệ Diệu Tinh ở trong ngực. Vẻ rét lạnh trong mắt anh làm cho người ta không rét mà run. Mấy người đàn ông kia thậtsự đã bị ánh mắt kia của anh hù dọa, nhưng mà, vì thể diện, ỷ vào nhiều người, bọn chúng làm sao có thể để một "cậu nhóc con" kia ở trong mắtchứ, huống chi, trên người anh còn đang bị thương."Tiểu tử, anhhùng cứu mỹ nhân, cũng cần phải nhìn thời điểm!" Người đàn ông giễu cợt. "Chúng tao thấy cô nàng này không tệ lắm! Mày cứ yên tâm, chờ chúng tao thoải mái xong rồi, báo cáo với cấp trên cho chỉ thị. Chúng tao sẽ trảlại cô gái này cho mày hoặc là... Tất cả chúng ta sẽ cùng nhau… như thếnào.""Mày muốn tìm chết." Nét mặt Mộ Sở tối sầm lại, bước nhanhlên trước một bước, một cước đạp ngã gã đàn ông vừa nói chuyện kia ngãxuống đất: "Không muốn chết, thì hãy cút ngay cho tao, bằng không, taonghĩ mày sẽ phải hối hận vì đã có mặt ở trên đời này." Ánh mắt rét lạnhnhư băng, cùng với từng chữ lạnh buốt đến thấu xương, thật giống như từđịa ngục xông tới vậy. Bọn người kia hoảng sợ, nhưng mà, bọn chúng đượcthuê làm việc trả tiền, huống chi, phía sau lưng vị khách hàng thuê bọnchúng làm việc này, lại còn có tổ chức "Ám Dạ" thần bí hỗ trợ. Vô luậnnhư thế nào cũng khiến cho bọn chúng thực sự không dám đắc tội… Còn nhân vật đang ở trước mắt hiện giờ... thì bọn chúng lại chưa từng nghe nóitới, mặc dù hôm nay đã nghe mấy lời dạy dỗ anh như vậy, nhưng cũng chảlà cái gì.Vèo. Mộ Sở chùng người xuống, anh cũng đúng là một nhân vật hung ác, một cước này, anh thực sự đã dùng lực khá mạnh..."Tiểu tử, mày rượu mời không muốn uống, lại chỉ thích uống rượu phạt. Ông đây hiện tại muốn mày đi, mày phải đi, nếu không...""Nếu không thì như thế nào?" Mộ Sở lạnh giọng hỏi."Ai bảo mày tới." Mộ Sởkéo gã đàn ông kia tới."Thừa dịp tao còn khách khí, cút nhanh lên."."Mấy thằng lợn chúng mày còn đứng đây nhìn cái gì, khẩn trương lên cho tao." Gã đàn ông rống giận một câu.Mấy người kia cũng phục hồi lại tinh thầnlại, rối rít xông lên phía trước.Mộ Sở quay đầu lại liếc mắtnhìn, nhanh chóng đứng dậy, một cước phóng lên phía trước, một phát đávăng mấy tên kia ra xa mấy bước. Nhưng mà dù sao đối phương nhiều ngườihơn, trên cánh tay của anh lại còn đang quấn lớp băng thật dầy, lại cònđeo băng treo lên nữa. Đợi đến lúc cảm giác được phía sau có người đếngần, thì anh đã bị đánh trúng một quyền..."Alex." Thấy Mộ Sở bịđánh lén như vậy, Diệu Tinh kêu một tiếng chạy tới. Nhưng cô còn chưađến gần, thì đã bị níu lại, bị cứng rắn kéo lại về phía sau."Diệu Tinh." Thấy Diệu Tinh bị giữ chặt, Trong lòng Mộ Sở như bị kéo căng rađau nhói. Anh dùng sức kéo lớp băng trên cánh tay ra. Giờ phút này anhđã bất chấp chuyện thân phận của mình liệu có bị hoài nghi hay khôngđã bất chấp chuyện thân phận của mình liệu có bị hoài nghi hay khôngnữa, anh chỉ muốn giải quyết những người kia nhanh lên một chút, sau đómang Diệu Tinh rời khỏi nơi này nhanh lên một chút..."Hãy buôngtôi ra." Diệu Tinh hét lên, giơ chân lên, hung hăng giẫm gót giày nhọnhoắt lên mu bàn chân gã đàn ông. Gót giày cao nhọn hoắt lập tức hunghăng đâm vào mu bàn chân của gã đàn ông…"A." Gã đàn ông kia bị đau phát ra một tiếng kêu thét lên, nhân cơ hội Diệu Tinh liền tránh thoát."Diệu Tinh, đừng tới đây, hãy chạy mau đi!" Thấy Diệu Tinh chạy về phía mình, Mộ Sở nóng nảy cũng kêu toDiệu Tinh tựa như nghe không thấy lời của anh vừa hét lên, vẫn tiếp tục chạy đến bên cạnh Mộ Sở. Lúc này, làm sao cô có thể bỏ Alexở lại đây mộtmình, còn mình thì bỏ chạy mất được.Mộ Sở âm thầm nắm chặt taylại thành quyền! Nếu như Diệu Tinh có thể thuận lợi rời đi, thì việc xửlý mấy người này với anh hoàn toàn cũng không mất bao nhiêu sức lực.Nhưng mà Diệu Tinh ở đây, hết thảy mọi chuyện lập tức không còn giốngnhư vậy nữa. Nghĩ như vậy, nhưng mà Mộ Sở vẫn đưa tay kéo Diệu Tinh lại. Trình Diệu Tinh, tại sao em lại có thể ngu đần đến thành như vậy."Tiểu tử, chúng tao sẽ cho mày một cơ hội cuối cùng. Mày hãy suy nghĩ đi, đểngười phụ nữ này ở lại, mày sẽ đi, hoặc là... Chúng tao mang sẽ ngườiphụ nữ này đi, còn mày sẽ bị chết..." Thấy hai người thủ hạ của mình bịgạt ngã cũng không thể nào bò dậy được nữa, gã đàn ông kia cũng có chútkinh hãi. Nhân vật trước mắt hắn thực sự không phải là một người đơngiản, nhất định phải tốc chiến mới có thể tốc thắng được. Hắn nuốt nướcmiếng.Nghe lời nói kia của gã đàn ông, Mộ Sở cười khanh kháchmấy tiếng. Đó là một loại kiểu cười âm u lạnh lẽo đến cực độ, ngay cảDiệu Tinh, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy anh cười như vậy. Trongấn tượng của cô “Alex” vẫn luôn giống như là một cậu thanh niên mới lớnthuần hậu ôn hòa như ngọc, tinh khiết giống như là cậu thanh niên mớilớn ở nhà bên cạnh vậy. Nhưng mà một màn xảy ra trước mắt đã làm cho côgần như đã bị hù dọa. Cái người này thật sự chính là Alex hay sao. Anhcười, nghe thật là khủng khiếp."Muốn tao thành người chết ấy hả, khôngcần, chẳng qua là... Nhìn xem chúng mày có bản lãnh này hay không." MộSở nói xong nhanh chóng tiến lên. Một phát kéo gã đàn ông dẫn đầu tới,kéo hắn vắt qua cổ anh, dùng sức quật lộn nhào hắn nặng nề ngã xuốngtrên mặt đất. Nghĩ đến vừa rồi hắn còn dám nói năng lỗ mãng đối với Diệu Tinh, anh thật sự chỉ muốn vặn gãy cổ của hắn. Nghiêng mặt liếc mắtnhìn qua Diệu Tinh lúc này đang bị dọa cho sợ, đến mức khuôn mặt nhỏnhắn của cô trắng bệch ra, anh vẫn cố nhịn lại. Hôm nay để lại cho màymột lần thứ nhất, nhưng mà... dám chọc tới tao, Mộ Sở này, mày nhất định phải chết...Gã đàn ông kia toàn thân đau đớn."TMD (con mẹ nó),một lần thứ nhất, nhưng mà... dám chọc tới tao, Mộ Sở này, mày nhất định phải chết...Gã đàn ông kia toàn thân đau đớn."TMD (con mẹ nó),nhìn cái gì vậy, hãy dạy dỗ hắn cho tao." Lại một lần nữa bị bêu xấu, gã đàn ông có chút tức giận đến khó thở, trong lòng nảy ra chủ ý xấu. Bấtluận như thế nào hôm nay cũng phải làm cho hắn xả được cơn tức giận này.Nghe lão đại ra lệnh, mấy người còn lại liếc nhìn nhau, sau đó cùng nhau vọt tới. Cũng có người xông về Diệu Tinh. Mộ Sở bị tiếng kêu của Diệu Tinhlàm cho phân tán tư tưởng, trong lúc nhất thời không kịp để ý. Từ phíasau lưng anh, một cây gậy gỗ lớn bằng cổ tay, đã hung hăng đánh trúngngười anh. Một hồi đau đớn ập tới khiến cho chân mày Mộ Sở phải nhíuchặt."Alex, anh có làm sao không?" Diệu Tinh bị dọa cho sợ đếnkêu to."Thật xin lỗi." Cô khóc."Đều do em đã gây liên lụy đến cho anh.Thật xin lỗi...""Này. Tiểu tử, bây giờ mày hãy nên ngoan ngoãnđừng nghĩ muốn phản kháng lại, bằng không, tao lập tức vặn gãy luôn cáicổ mảnh mai của cô gái này ngay lập tức." Hai gã đàn ông đang kèm haibên Diệu Tinh nói uy hiếp.Một màn này nghe quen thuộc biết bao.Khoảng thời gian trước đây không lâu, vào cái đêm mưa gió sấm chớp ấy,Tiêu Lăng Phong cũng đã bị uy hiếp như vậy. Diệu Tinh cắn môi thật chặc, tại sao mỗi khi cô có quan hệ với một người nào đó, là mọi người lại bị gặp xui xẻo như vậy chứ! Trình Diệu Tinh, mày đúng là đồ sao chổi mà.Mộ Sở nắm quyền thật chặc, người nào vặn gảy người nào cổ vẫn còn chưa thể khẳng định được. Nhưng mà, sự uy hiếp đối với anh mà nói, anh không thể không để ý tới, càng không thể muốn sẽ có một chút nguy hiểm nào xảy ra với Diệu Tinh."Chúng mày muốn thế nào?" Mộ Sở cắn răng hỏi. Nhớ đến anh đường đường là Thiếu chủ Ám Dạ, vậy mà hôm nay lại bị một đámlưu manh uy hiếp. bắt nạt. Lệ Viêm, cái tên đầu heo kia, đã chết ở nơinào rồi."Tiểu tử, mày có mấy cái mạng chứ!" Gã đàn ông cầm đầunổi cơn tức giận."Mày hãy ngoan ngoãn để cho chúng tao dạy dỗ một trận,hôm nay tao sẽ tha chết cho chúng mày.""Tao đã từng nghe một câu nói như vậy, "Vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ những lời nói của kẻ lưu manh là thật lòng!" Mộ Sở ngẩng đầu lên. Đáng chết, cần phải mang điện thoại di động ra ngoài mới đúng! Lệ Viêm, cậu đó, cái tên ngu ngốc này, tốtnhất cậu hãy cầu nguyện để cho tôi và Diệu Tinh không bị xảy ra chuyệngì, nếu không, cậu cứ chờ đó mà đến Châu Phi sống nốt nửa đời sau đi."Này, như vậy có nghĩa là mày không đồng ý rồi, phải không hả?" Gã đàn ôngnhíu mi lại. Lời nói của Mộ Sở cũng nằm ngoài dự liệu của hắn."Chẳng qua là đáng tiếc... Hôm nay mặc dù mày cái gì cũng hiểu, hôm nay ông nộimày đây cũng muốn phải giáo huấn mày một chút." Gã đàn ông hung hăngnghiến răng nói. Mấy tên kia cũng rối rít tiến lên vây quanh."Mày đã nghĩ xong chưa, chỉ cần tao ra lệnh một tiếng, cổ người phụ nữ kiasẽ gãy luôn!" Gã đàn ông cười vẻ đắc ý, nâng lên đầu gối, dùng sức thúcvào trên bụng Mộ Sở.Mộ Sở rên lên một tiếng đau đớn."Các người đừng đánh nữa." Diệu Tinh khóc lớn, "Cầu xin các người, đừng đánh nữa.""Sớm biết lo lắng người khác, thì hãy quản hành vi của mình cho tốt!" Gã đàn ông sờ sờ cằm, đánh hắn cho tao, hãy dạy dỗ hắn một trận ác liệt vào."Gã đàn ông nói câu ra lệnh độc ác.Ngay sau đó. Một loạt các cúđấm và gậy gỗ cùng rơi xuống trên người Mộ Sở như mưa. Thậm chí có câygậy gỗ bị gãy làm đôi chỉ bởi vì đã dùng sức quá độ. Mộ Sở từ từ ngồichồm hổm xuống. Bởi vì tức giận mà con ngươi của anh trở nên đỏ kè, kinh người...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
