Hợp Đồng Yêu Đương Cùng Ác Ma
Chương 26: Lòng dạ của anh, tôi đoán được sao
Buổi sáng Bảo Khuyên đã thức giấc trước Ngạn Thanh, cô lo lắng chạy đến xem tình hình của hắn, nếu nói đây là bệnh nghề nghiệp cũng đúng và cô là một y tá có trách nhiệm rất cao, Bảo Khuyên đi ra ngoài đóng khăn dính đầy máu của Ngạn Thanh cô đã nhanh chóng tiêu hủy.
Bảo Khuyên đi xuống thông báo cho bà Hà Lý.
“Tối qua Ngạn Thanh đã quay về rồi đấy mẹ.”
Bà Hà Lý gật đầu nói.
“Cứ để thằng bé ngủ thêm một lúc, chắc nó đã rất mệt.”
Đây có lẽ là việc thường xuyên nên bà đã không quá lo lắng, rốt cuộc hắn vẫn là che giấu mẹ mình quá nhiều thứ, vì Ngạn Thanh không muốn mẹ mình phải lo lắng đối với những nguy hiểm mà hắn đang đối đầu, Bảo Khuyên đi lên phòng xem xét tình hình của Ngạn Thanh, hắn đã thức giấc đang ngồi trên sofa hút thuốc, Bảo Khuyên vừa bước vào đã ho khan vì mùi thuốc lá nghi ngút, cô đi đến giật lấy điếu thuốc trong tay của Ngạn Thanh vùi vào gạt tàn.
“Anh có biết thứ này độc hại lắm không hả.”
Nét mặt của Ngạn Thanh đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng vết thương vẫn còn rất đau.
“Cô đừng đi mách lẻo với mẹ của tôi đấy có biết chưa.”
Bảo Khuyên bĩu môi nói.
“Tôi lỡ nói rồi thì đã làm sao, anh định ăn tươi nuốt sống tôi có đúng không hay là lại giở trò giống lần trước, hay là…”
Ngạn Thanh khó chịu nói.
“Im đi đừng nhiều lời, tóm lại nếu cô nói thì đừng trách tôi.”
Bảo Khuyên cũng nghiêm túc lại vốn dĩ tên đàn ông này chẳng thích đùa, cô lại cứ như một kẻ ngốc trêu hắn để bản thân bị răng đe.
“Được rồi không nói thì không nói tôi cũng chẳng quan tâm đến việc làm của anh.”
“Mấy ngày này mẹ tôi có chịu cùng cô tập luyện đi lại không?” – Ngạn Thanh hỏi sang vấn đề khác.
“Đương nhiên rồi, tôi đang cố gắng giúp mẹ anh mỗi ngày cứ yên tâm đi nhé, tiền lương vẫn như thế gấp đôi.”
Ngạn Thanh nhìn Bảo Khuyên bằng sự nhạt nhẽo.
“Được nếu cô làm tốt thì tôi sẽ không bạc đãi cô đâu.”
“Anh ăn gì không tôi mang lên cho anh.” – Bảo Khuyên lên tiếng đề nghị.
Ngạn Thanh ý cười nói.
“Nhiệt tình thế.”
Bảo Khuyên khom người xuống đối diện với ánh mắt của hắn.
“Cũng chỉ vì tiền mà thôi, anh là ông chủ của tôi mà.”
Cô cười híp mắt đầy tinh nghịch nhưng làm mang một hàm ý sâu xa khó đoán.
…
Điện thoại của Ngạn Thanh vang lên, là Lão Trần.
“Hôm nay đến Hồng Giang đi tôi có một bữa tiệc lớn muốn chiêu đãi cậu.”
(Hồng Giang là một địa điểm lớn để thế lực ngầm cùng ăn chơi và bàn bạc công việc).
Ngạn Thanh thầm nghĩ (ông ta lại muốn gì nữa đây).
“Không được từ chối đâu, cậu đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ còn gì, đưa người phụ nữ của cậu theo giới thiệu với anh em ở đây, đừng lo lắng sẽ không ai làm gì người phụ nữ của cậu đâu đừng lo lắng.”
“Cô ấy sức khỏe yếu ớt không tiện đâu.”
Lão Trần cười lớn nói.
“Làm gì phải giấu kỹ đến như thế, chẳng lẽ cậu sợ rằng tôi cướp đi người phụ nữ của cậu.”
Ngạn Thanh trầm mặc một lúc.
“Được! rồi cảm ơn lòng tốt của ông.”
Hắn tựa lưng vào ghế ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía xa xăm, Bảo Khuyên đi vào nói.
“Tôi mang đồ ăn đến cho anh rồi đây.”
Cô ngồi xuống đối diện với Ngạn Thanh, hắn nhướng mắt nhìn Bảo Khuyên.
“Cô biết gì về tôi, có thể nói cho tôi biết không?”
Bảo Khuyển liền cảnh giác nhìn Ngạn Thanh.
“Anh đang nói gì tôi không hiểu.”
“Tôi muốn biết cô có suy nghĩ gì về tôi, và những điều cô ghét ở tôi vì chúng ta có thể sẽ hợp tác lâu dài nên cần hiểu thêm về đối phương.”
Bảo Khuyên gật gù nói.
“Ra là vậy, tôi sẽ nói thật đấy nhé.”
Ngạn Thanh gật đầu nói.
“Được cứ nói.”
Bảo Khuyên ngồi ngay ngắn lại rồi bắt đầu lên tiếng nói.
“Anh là một kẻ đáng ghét nhất tôi từng thấy, là một con người không có lý lẽ, và là một tên côn đồ trong mắt tôi, nhưng mà anh có giận tôi không?, tôi mới dám nói tiếp.”
Ngạn Thanh không hiểu nói suy nghĩ của Bảo Khuyên, cô đã nói đến mức độ đó còn hỏi là hắn có giận mình không.
“Cứ nói tiếp.”
Bảo Khuyên tiếp tục vạch lá tìm sâu.
“Tôi chỉ quan sát qua ánh nhìn có vẻ anh là một người rất thương yêu mẹ của mình, nhưng cũng không nên nói dối bà ấy, tôi biết không ai kiếm tiền nhiều mà lại có thể sạch sẽ, anh làm việc gì tôi không quan tâm miễn sao anh trả lương cho tôi đầy đủ là được.”
Ngạn Thanh tổng hợp lại suy nghĩ của Bảo Khuyên.
“Cuối cùng cô vẫn sợ tôi ăn quỵt tiền của cô sao?”
Bảo Khuyên gật đầu nói.
“Đúng vậy nhỡ như anh chết thì tôi biết phải làm sao.”
Ngạn Thanh giật giật khóe miệng, ngôn từ bất lực trước con người này.
“Tối nay đi cùng tôi đến một địa điểm.”
Bảo Khuyên tò mò hỏi.
“Đi đâu?”
“Cứ đi rồi sẽ biết.”
Bảo Khuyên liền từ chối.
“Không lỡ như anh muốn giết người diệt khẩu thì tôi chẳng phải là chết oan sao.”
Ngạn Thanh phải chịu thua trước những suy nghĩ táo bạo của Bảo Khuyên.
“Cô xem tôi là con người độc ác như thế sao?”
“Lòng dạ của anh tôi đoán được sao.”
Bảo Khuyên đi xuống thông báo cho bà Hà Lý.
“Tối qua Ngạn Thanh đã quay về rồi đấy mẹ.”
Bà Hà Lý gật đầu nói.
“Cứ để thằng bé ngủ thêm một lúc, chắc nó đã rất mệt.”
Đây có lẽ là việc thường xuyên nên bà đã không quá lo lắng, rốt cuộc hắn vẫn là che giấu mẹ mình quá nhiều thứ, vì Ngạn Thanh không muốn mẹ mình phải lo lắng đối với những nguy hiểm mà hắn đang đối đầu, Bảo Khuyên đi lên phòng xem xét tình hình của Ngạn Thanh, hắn đã thức giấc đang ngồi trên sofa hút thuốc, Bảo Khuyên vừa bước vào đã ho khan vì mùi thuốc lá nghi ngút, cô đi đến giật lấy điếu thuốc trong tay của Ngạn Thanh vùi vào gạt tàn.
“Anh có biết thứ này độc hại lắm không hả.”
Nét mặt của Ngạn Thanh đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng vết thương vẫn còn rất đau.
“Cô đừng đi mách lẻo với mẹ của tôi đấy có biết chưa.”
Bảo Khuyên bĩu môi nói.
“Tôi lỡ nói rồi thì đã làm sao, anh định ăn tươi nuốt sống tôi có đúng không hay là lại giở trò giống lần trước, hay là…”
Ngạn Thanh khó chịu nói.
“Im đi đừng nhiều lời, tóm lại nếu cô nói thì đừng trách tôi.”
Bảo Khuyên cũng nghiêm túc lại vốn dĩ tên đàn ông này chẳng thích đùa, cô lại cứ như một kẻ ngốc trêu hắn để bản thân bị răng đe.
“Được rồi không nói thì không nói tôi cũng chẳng quan tâm đến việc làm của anh.”
“Mấy ngày này mẹ tôi có chịu cùng cô tập luyện đi lại không?” – Ngạn Thanh hỏi sang vấn đề khác.
“Đương nhiên rồi, tôi đang cố gắng giúp mẹ anh mỗi ngày cứ yên tâm đi nhé, tiền lương vẫn như thế gấp đôi.”
Ngạn Thanh nhìn Bảo Khuyên bằng sự nhạt nhẽo.
“Được nếu cô làm tốt thì tôi sẽ không bạc đãi cô đâu.”
“Anh ăn gì không tôi mang lên cho anh.” – Bảo Khuyên lên tiếng đề nghị.
Ngạn Thanh ý cười nói.
“Nhiệt tình thế.”
Bảo Khuyên khom người xuống đối diện với ánh mắt của hắn.
“Cũng chỉ vì tiền mà thôi, anh là ông chủ của tôi mà.”
Cô cười híp mắt đầy tinh nghịch nhưng làm mang một hàm ý sâu xa khó đoán.
…
Điện thoại của Ngạn Thanh vang lên, là Lão Trần.
“Hôm nay đến Hồng Giang đi tôi có một bữa tiệc lớn muốn chiêu đãi cậu.”
(Hồng Giang là một địa điểm lớn để thế lực ngầm cùng ăn chơi và bàn bạc công việc).
Ngạn Thanh thầm nghĩ (ông ta lại muốn gì nữa đây).
“Không được từ chối đâu, cậu đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ còn gì, đưa người phụ nữ của cậu theo giới thiệu với anh em ở đây, đừng lo lắng sẽ không ai làm gì người phụ nữ của cậu đâu đừng lo lắng.”
“Cô ấy sức khỏe yếu ớt không tiện đâu.”
Lão Trần cười lớn nói.
“Làm gì phải giấu kỹ đến như thế, chẳng lẽ cậu sợ rằng tôi cướp đi người phụ nữ của cậu.”
Ngạn Thanh trầm mặc một lúc.
“Được! rồi cảm ơn lòng tốt của ông.”
Hắn tựa lưng vào ghế ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía xa xăm, Bảo Khuyên đi vào nói.
“Tôi mang đồ ăn đến cho anh rồi đây.”
Cô ngồi xuống đối diện với Ngạn Thanh, hắn nhướng mắt nhìn Bảo Khuyên.
“Cô biết gì về tôi, có thể nói cho tôi biết không?”
Bảo Khuyển liền cảnh giác nhìn Ngạn Thanh.
“Anh đang nói gì tôi không hiểu.”
“Tôi muốn biết cô có suy nghĩ gì về tôi, và những điều cô ghét ở tôi vì chúng ta có thể sẽ hợp tác lâu dài nên cần hiểu thêm về đối phương.”
Bảo Khuyên gật gù nói.
“Ra là vậy, tôi sẽ nói thật đấy nhé.”
Ngạn Thanh gật đầu nói.
“Được cứ nói.”
Bảo Khuyên ngồi ngay ngắn lại rồi bắt đầu lên tiếng nói.
“Anh là một kẻ đáng ghét nhất tôi từng thấy, là một con người không có lý lẽ, và là một tên côn đồ trong mắt tôi, nhưng mà anh có giận tôi không?, tôi mới dám nói tiếp.”
Ngạn Thanh không hiểu nói suy nghĩ của Bảo Khuyên, cô đã nói đến mức độ đó còn hỏi là hắn có giận mình không.
“Cứ nói tiếp.”
Bảo Khuyên tiếp tục vạch lá tìm sâu.
“Tôi chỉ quan sát qua ánh nhìn có vẻ anh là một người rất thương yêu mẹ của mình, nhưng cũng không nên nói dối bà ấy, tôi biết không ai kiếm tiền nhiều mà lại có thể sạch sẽ, anh làm việc gì tôi không quan tâm miễn sao anh trả lương cho tôi đầy đủ là được.”
Ngạn Thanh tổng hợp lại suy nghĩ của Bảo Khuyên.
“Cuối cùng cô vẫn sợ tôi ăn quỵt tiền của cô sao?”
Bảo Khuyên gật đầu nói.
“Đúng vậy nhỡ như anh chết thì tôi biết phải làm sao.”
Ngạn Thanh giật giật khóe miệng, ngôn từ bất lực trước con người này.
“Tối nay đi cùng tôi đến một địa điểm.”
Bảo Khuyên tò mò hỏi.
“Đi đâu?”
“Cứ đi rồi sẽ biết.”
Bảo Khuyên liền từ chối.
“Không lỡ như anh muốn giết người diệt khẩu thì tôi chẳng phải là chết oan sao.”
Ngạn Thanh phải chịu thua trước những suy nghĩ táo bạo của Bảo Khuyên.
“Cô xem tôi là con người độc ác như thế sao?”
“Lòng dạ của anh tôi đoán được sao.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương