Hot Lemon
Chương 5: Vòng xoáy thứ hai
Reng... reng... reng...
Reng... reng... reng...
Từ trong bóng đêm đen kìn kịt, Marco từ từ tỉnh lại với tiếng chuông điện thoại inh ỏi bên tai.
Mắt vẫn nhắm, anh quờ quạng xuống dưới gối, rồi với tay ra phía cái bàn đầu giường ngủ để tìm điện thoại di động và tắt tiếng. Nhưng anh không thấy gì cả.
Gắng gượng ngóc đầu lên và he hé mắt, Marco bỗng nhận ra tiếng chuông điện thoại đang reo là từ điện thoại để bàn trên đầu giường ngủ chứ không phải điện thoại của mình. Anh mò mẫm cầm lấy ống nghe và trả lời giọng đầy ngái ngủ bằng tiếng Ý theo bản năng. "A lô, tôi là Marco..."
"Vâng, chào anh Marco. Tôi là Sylvia, nhân viên lễ tân khách sạn. Bây giờ là 9h sáng. Theo yêu cầu của anh khi lấy phòng, tôi gọi điện để báo thức đồng thời để thông báo rằng taxi của anh đã được hẹn trước và sẽ có mặt lúc 11h30 để ra sân bay. Chúc anh một ngày mới tốt đẹp." Một giọng nữ lịch sự nói tiếng Anh vang lên trong ống nghe.
"Ok, cám ơn cô, Sylvia. Chúc ngày mới tốt lành!" Rồi anh dập máy sau khi nghe thấy bên kia chỉ còn tiếng tút... tút... tút... vang lên.
Marco dụi mặt vào gối thêm một chốc rồi mới chống tay ngồi dậy. Cái chăn màu trắng của khách sạn tụt khỏi người anh khiến anh sửng sốt khi nhận ra mình đang không mặc áo, chỉ mặc quần. Và sự ngạc nhiên còn tăng lên gấp bội khi anh phát hiện tuy mình đang mặc quần, nhưng không phải quần ngủ hay quần đùi, mà vẫn là chiếc quần âu hôm qua mặc đi làm. Lầu bầu rên rỉ vài tiếng, anh chắc hẳn là do tối qua mình uống trộn mấy loại rượu khác nhau. Chiếc áo sơ mi trắng đang nằm chỏng chơ dưới sàn nhà, một bàn tay vẫn đang bóp nhẹ trán vì nhức đầu, anh dùng tay kia nhặt áo lên và vắt nó lên lưng ghế bành cạnh bàn làm việc.
Bỗng nhiên ánh mắt anh đập vào một mẩu giấy chi chít chữ trên bàn, được chặn dưới một cốc nước. Bằng tiếng Ý.
'Ciao Marco,
Thực sự rất bất ngờ khi gặp lại anh một cách tình cờ chớp nhoáng như thế. Chỉ hơi tiếc là thời gian quá ít, và anh không được tỉnh táo cho lắm😊. Ca trực của tôi còn tiếp tới 8 giờ sáng nên tôi không thể chờ anh tỉnh dậy được. Hi vọng khi thức dậy anh không bị đau đầu. Và hi vọng, biết đâu đấy, một ngày nào đó chúng ta sẽ lại đi lướt qua nhau.
PS: Yên tâm, anh chưa mất gì hết. Mặc dù tôi nghĩ anh nên cẩn thận lần sau khi mang ai đó về phòng trong trạng thái say xỉn như vậy.
Jeanne ♡'
Marco ngẩn ngơ nhìn trái tim sau chữ ký trên tờ giấy. Dần dần những mảnh ký ức rời rạc của đêm qua ùa về.
Hàng loạt những hình ảnh chập chờn hiện ra trước mắt. Bàn tay nóng ấm của cô cầm khăn ướt nhẹ nhàng chùi áo sơ mi cho anh. Hành lang trải thảm với ánh đèn dịu dàng hiu hắt. Tiếng đàn banjo với điệu nhạc quen thuộc. Hơi thở xen lẫn mùi rượu hòa với mùi gừng. Những câu trò chuyện lơ mơ, đứt quãng. Gương mặt bầu bĩnh hình oval. Giọng nói khàn khàn quen thuộc nhưng anh chẳng thể nhớ nổi nội dung. Còn anh đã nói gì nhỉ?
"Xong rồi em lại biến mất đúng không"... Trời đất ơi, thật là mình thốt ra câu này sao? Xong đời tôi rồi!
Khoan đã, vậy cô ấy rời đi lúc mình đã ngủ ư? Mẩu giấy ấy... Chiếc áo sơ mi rơi dưới đất, vòm ngực để trần dưới chăn.
Và rồi anh giật mình.
Tôi chơi vơi say sưa trong tiếng hát của cô ấyMen rượu như làm thời gian trôi vào quên lãngTôi mơ màng tỉnh lại khi cảm thấyMột nụ hôn nhẹ lên vầng trán nóng bỏng
Dường như trong cơn mơ màng đêm qua, anh từng cảm thấy một đôi môi nóng ấm đặt lên trán. Từ trong lòng, một luồng hơi nóng bừng lên cực kỳ đột ngột, anh thảng thốt đưa tay chạm lên trán mình. Làn da dường như nóng rẫy dưới những ngón tay hơi lạnh. Marco cảm thấy mặt mình bừng bừng như đang sốt.
Anh bối rối nhìn quanh và nhận ra nãy giờ căn phòng vẫn đang kéo rèm kín tạo nên cảm giác tối tăm mờ mịt chơi vơi. Vươn tay kéo mạnh tấm rèm dày màu xám sang một bên, Marco bỗng giật mình nheo mắt lại khi một luồng sáng cực mạnh ùa vào xua tan không gian mờ mờ xung quanh. Mặt trời tháng Bảy ở Madrid đủ sức hun nóng bất cứ thứ gì chỉ trong tích tắc, ngay cả cơn đê mê của một kẻ vừa mới tỉnh ngủ sau cơn say rượu nặng nề.
Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, như thể anh vẫn hay làm thế trước những buổi thuyết trình lớn ở công ty. Marco từ từ mở mắt ra khi cảm thấy hơi nóng rừng rực của ánh nắng đang mơn man trên làn da khắp vai, ngực, bụng của mình. Từng thớ cơ bắp như đang tận hưởng sự thư giãn sảng khoái của nắng sớm, chuẩn bị vận sức để bắt đầu một ngày mới.
***
Đồng hồ chỉ 11 giờ. Marco đeo chiếc ba lô đựng máy tính, vắt áo vest trên một cánh tay, tay kia nắm lấy tay kéo của cái va li cỡ nhỏ bạn đồng hành quen thuộc qua vô vàn chuyến đi lâu nay. Anh đưa mắt nhìn căn phòng khách sạn lần cuối, rồi sải bước ra khỏi phòng đầy dứt khoát.
Chuyến bay của anh sẽ cất cánh trong hai tiếng nữa. Chuyến bay sẽ đưa anh rời xa khỏi cuộc gặp gỡ chớp nhoáng kỳ lạ như một giấc mơ đêm qua.
Nhưng chẳng hề gì, lần này anh có mang theo một tờ giấy nho nhỏ, nhét kỹ trong ví hai ngăn. Trên đó có vẽ hình một trái tim.
Jeanne, à un de ces jours... Một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
***
Phía sau bức tường ngăn quán bar với khu bếp, một cô gái có mái tóc nâu ngày thường luôn lòa xòa giờ được buộc gọn và giấu kín dưới chiếc mũ trùm cho phụ bếp đang hí hoáy tráng nước và lau rửa mớ đĩa và cốc và chén đầy vết bẩn từ bữa sáng đầy ngập khách hôm nay. Đôi bàn tay tuy đã đeo găng nhưng vẫn không cách nào tránh nổi nhăn nheo và trầy xước vì tiếp xúc nhiều với xà phòng và nước nóng lạnh luân phiên. Đôi bàn tay mới hôm nào vẫn rất nhàn nhã gảy những nốt nhạc lung linh như tiếng hạt thủy tinh chạm khẽ vào nhau.
Chỉ còn vài chục phút nữa cô sẽ kết thúc ca trực cuối cùng của mình cho kỳ nghỉ làm việc mùa hè lần này. Chuyến bus đêm từ Madrid về Lyon sẽ khởi hành lúc 21h tối nay nên cô sẽ có một khoảng thời gian để rong chơi đâu đó trong vòng chín tiếng ở thủ đô đầy nắng và rộn rã tiếng cười nói này.
Jeanne hơi khựng lại khi sực nhớ đến ca trực đêm qua khi cô trở lại quán bar thay ca cho một người đồng nghiệp có hơi muộn một chút. Mọi người đều nhìn cô vẻ khá kỳ lạ, nửa như trêu chọc nửa như chế giễu. Cô đã chọn cách lờ đi coi như không có và vẫn nói chuyện vui vẻ như ngày thường. Khoảnh khắc bối rối duy nhất là lúc anh chàng ở lễ tân đỏ mặt chỉ tay vào phía eo lưng cô và lắp bắp. "Áo... áo cô bị ướt này..." Khi ấy mọi người bỗng dưng lảng mắt đi chỗ khác và vài tiếng xì xào vang lên. Cô nghe được lõm bõm vài chữ 'bảnh trai', 'lắm tiền', 'ngủ' khiến hai má tự nhiên nóng bừng xấu hổ.
Mà rõ ràng là chẳng có gì xảy ra. Áo ướt là vì cô vào nhà tắm lau chỗ nước trà chanh kèm mật ong bị đổ ra người, chứ có phải là gì đâu kia chứ.
À thực ra thì... Jeanne cũng chẳng hiểu vì sao mình lại cúi xuống đặt một nụ hôn thật khẽ lên trán anh chàng trước khi rời khỏi phòng anh ta. Có lẽ vì cái dáng vẻ dễ thương lúc anh ta nằng nặc kéo cô lên phòng đầy vội vã, để rồi sau đó loạng choạng vào nhà tắm lấy khăn nhúng nước đòi lau áo cho cô. Có lẽ vì sự thản nhiên khi anh ta cởi chiếc áo sơ mi trắng đang mặc đưa cho cô lau giúp, một cơ thể đàn ông đầy quyến rũ, nhưng với một vẻ mặt cực kỳ ngây thơ khiến cô không nhịn được mỉm cười. Có lẽ vì sự tin tưởng (trong trạng thái say rượu?!?) vào một người lạ trong phòng khách sạn của mình tới mức lăn quay ra ngủ trên giường không thèm đắp chăn trong lúc cô vào nhà tắm lau áo bằng nước sạch cho anh.
Nhưng có lẽ, cũng vì khi cô định đặt chiếc áo lên lưng ghế, sau lưng cô bỗng vang lên một giọng nói rầu rĩ "Rồi em sẽ lại biến mất, phải không?" khiến cô giật mình đánh rơi áo sơ mi xuống đất. Jeanne sững sờ nhìn chàng trai đang nằm sấp trên giường, mặt úp xuống dưới gối như đà điểu giấu đầu mình dưới cát.
Như một cơn mộng du, Jeanne lại gần, bước chân thật sẽ sàng. Và như có gì đó xui khiến, cô khẽ nhấc cái gối đang che mặt anh ra, đặt nhẹ đôi môi mình lên đó, rồi lại như đang mộng du, chầm chậm xé một tờ giấy, viết vài dòng chữ hoàn toàn không phù hợp tính cách của bản thân, đặt lên bàn rồi lại chầm chậm bước ra khỏi phòng.
Mãi cho đến khi cô sập cửa phòng sau lưng mình cô mới thảng thốt, mình quên vắt lại áo sơ mi của Marco lên ghế mất rồi, chiếc áo đáng thương vẫn đang ngơ ngác dưới sàn nhà. Cho tới khi chủ nhân của nó thức dậy.
Jeanne bừng tỉnh khỏi chuỗi ký ức trong đầu. Cô khe khẽ lắc lắc mái đầu khiến chiếc mũ phụ bếp đung đưa nhè nhẹ. Cuộc đời vẫn luôn như thế, có những lúc trong vô thức, những số mệnh lang thang chợt chạm khẽ vào nhau để rồi chẳng mấy chốc lại chia xa. Cũng như những cơn mưa sao băng vụt sáng trên bầu trời, ánh sáng vụt lóe khiến ánh mắt ai đó rạng ngời lấp lánh rồi chẳng mấy chốc lại tắt ngóm như chưa từng xuất hiện.
Cô huýt sáo khe khẽ điệu nhạc quen thuộc từ lâu, trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh ông nội mình ngả người tựa vào lưng chiếc ghế bành cổ bọc vải thêu chỉ vàng, tay cầm một tách chanh mật ong gừng tỏa khói nghi ngút.
"Jeanne, vòng xoáy cuộc đời tuy vô tình, khắc nghiệt, nhưng gọi là vòng xoáy, bởi rồi chúng ta đều sẽ tìm lại được nhau. Như ông vẫn tìm lại được bà nội cháu sau hơn mười năm xa cách."
Reng... reng... reng...
Từ trong bóng đêm đen kìn kịt, Marco từ từ tỉnh lại với tiếng chuông điện thoại inh ỏi bên tai.
Mắt vẫn nhắm, anh quờ quạng xuống dưới gối, rồi với tay ra phía cái bàn đầu giường ngủ để tìm điện thoại di động và tắt tiếng. Nhưng anh không thấy gì cả.
Gắng gượng ngóc đầu lên và he hé mắt, Marco bỗng nhận ra tiếng chuông điện thoại đang reo là từ điện thoại để bàn trên đầu giường ngủ chứ không phải điện thoại của mình. Anh mò mẫm cầm lấy ống nghe và trả lời giọng đầy ngái ngủ bằng tiếng Ý theo bản năng. "A lô, tôi là Marco..."
"Vâng, chào anh Marco. Tôi là Sylvia, nhân viên lễ tân khách sạn. Bây giờ là 9h sáng. Theo yêu cầu của anh khi lấy phòng, tôi gọi điện để báo thức đồng thời để thông báo rằng taxi của anh đã được hẹn trước và sẽ có mặt lúc 11h30 để ra sân bay. Chúc anh một ngày mới tốt đẹp." Một giọng nữ lịch sự nói tiếng Anh vang lên trong ống nghe.
"Ok, cám ơn cô, Sylvia. Chúc ngày mới tốt lành!" Rồi anh dập máy sau khi nghe thấy bên kia chỉ còn tiếng tút... tút... tút... vang lên.
Marco dụi mặt vào gối thêm một chốc rồi mới chống tay ngồi dậy. Cái chăn màu trắng của khách sạn tụt khỏi người anh khiến anh sửng sốt khi nhận ra mình đang không mặc áo, chỉ mặc quần. Và sự ngạc nhiên còn tăng lên gấp bội khi anh phát hiện tuy mình đang mặc quần, nhưng không phải quần ngủ hay quần đùi, mà vẫn là chiếc quần âu hôm qua mặc đi làm. Lầu bầu rên rỉ vài tiếng, anh chắc hẳn là do tối qua mình uống trộn mấy loại rượu khác nhau. Chiếc áo sơ mi trắng đang nằm chỏng chơ dưới sàn nhà, một bàn tay vẫn đang bóp nhẹ trán vì nhức đầu, anh dùng tay kia nhặt áo lên và vắt nó lên lưng ghế bành cạnh bàn làm việc.
Bỗng nhiên ánh mắt anh đập vào một mẩu giấy chi chít chữ trên bàn, được chặn dưới một cốc nước. Bằng tiếng Ý.
'Ciao Marco,
Thực sự rất bất ngờ khi gặp lại anh một cách tình cờ chớp nhoáng như thế. Chỉ hơi tiếc là thời gian quá ít, và anh không được tỉnh táo cho lắm😊. Ca trực của tôi còn tiếp tới 8 giờ sáng nên tôi không thể chờ anh tỉnh dậy được. Hi vọng khi thức dậy anh không bị đau đầu. Và hi vọng, biết đâu đấy, một ngày nào đó chúng ta sẽ lại đi lướt qua nhau.
PS: Yên tâm, anh chưa mất gì hết. Mặc dù tôi nghĩ anh nên cẩn thận lần sau khi mang ai đó về phòng trong trạng thái say xỉn như vậy.
Jeanne ♡'
Marco ngẩn ngơ nhìn trái tim sau chữ ký trên tờ giấy. Dần dần những mảnh ký ức rời rạc của đêm qua ùa về.
Hàng loạt những hình ảnh chập chờn hiện ra trước mắt. Bàn tay nóng ấm của cô cầm khăn ướt nhẹ nhàng chùi áo sơ mi cho anh. Hành lang trải thảm với ánh đèn dịu dàng hiu hắt. Tiếng đàn banjo với điệu nhạc quen thuộc. Hơi thở xen lẫn mùi rượu hòa với mùi gừng. Những câu trò chuyện lơ mơ, đứt quãng. Gương mặt bầu bĩnh hình oval. Giọng nói khàn khàn quen thuộc nhưng anh chẳng thể nhớ nổi nội dung. Còn anh đã nói gì nhỉ?
"Xong rồi em lại biến mất đúng không"... Trời đất ơi, thật là mình thốt ra câu này sao? Xong đời tôi rồi!
Khoan đã, vậy cô ấy rời đi lúc mình đã ngủ ư? Mẩu giấy ấy... Chiếc áo sơ mi rơi dưới đất, vòm ngực để trần dưới chăn.
Và rồi anh giật mình.
Tôi chơi vơi say sưa trong tiếng hát của cô ấyMen rượu như làm thời gian trôi vào quên lãngTôi mơ màng tỉnh lại khi cảm thấyMột nụ hôn nhẹ lên vầng trán nóng bỏng
Dường như trong cơn mơ màng đêm qua, anh từng cảm thấy một đôi môi nóng ấm đặt lên trán. Từ trong lòng, một luồng hơi nóng bừng lên cực kỳ đột ngột, anh thảng thốt đưa tay chạm lên trán mình. Làn da dường như nóng rẫy dưới những ngón tay hơi lạnh. Marco cảm thấy mặt mình bừng bừng như đang sốt.
Anh bối rối nhìn quanh và nhận ra nãy giờ căn phòng vẫn đang kéo rèm kín tạo nên cảm giác tối tăm mờ mịt chơi vơi. Vươn tay kéo mạnh tấm rèm dày màu xám sang một bên, Marco bỗng giật mình nheo mắt lại khi một luồng sáng cực mạnh ùa vào xua tan không gian mờ mờ xung quanh. Mặt trời tháng Bảy ở Madrid đủ sức hun nóng bất cứ thứ gì chỉ trong tích tắc, ngay cả cơn đê mê của một kẻ vừa mới tỉnh ngủ sau cơn say rượu nặng nề.
Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, như thể anh vẫn hay làm thế trước những buổi thuyết trình lớn ở công ty. Marco từ từ mở mắt ra khi cảm thấy hơi nóng rừng rực của ánh nắng đang mơn man trên làn da khắp vai, ngực, bụng của mình. Từng thớ cơ bắp như đang tận hưởng sự thư giãn sảng khoái của nắng sớm, chuẩn bị vận sức để bắt đầu một ngày mới.
***
Đồng hồ chỉ 11 giờ. Marco đeo chiếc ba lô đựng máy tính, vắt áo vest trên một cánh tay, tay kia nắm lấy tay kéo của cái va li cỡ nhỏ bạn đồng hành quen thuộc qua vô vàn chuyến đi lâu nay. Anh đưa mắt nhìn căn phòng khách sạn lần cuối, rồi sải bước ra khỏi phòng đầy dứt khoát.
Chuyến bay của anh sẽ cất cánh trong hai tiếng nữa. Chuyến bay sẽ đưa anh rời xa khỏi cuộc gặp gỡ chớp nhoáng kỳ lạ như một giấc mơ đêm qua.
Nhưng chẳng hề gì, lần này anh có mang theo một tờ giấy nho nhỏ, nhét kỹ trong ví hai ngăn. Trên đó có vẽ hình một trái tim.
Jeanne, à un de ces jours... Một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
***
Phía sau bức tường ngăn quán bar với khu bếp, một cô gái có mái tóc nâu ngày thường luôn lòa xòa giờ được buộc gọn và giấu kín dưới chiếc mũ trùm cho phụ bếp đang hí hoáy tráng nước và lau rửa mớ đĩa và cốc và chén đầy vết bẩn từ bữa sáng đầy ngập khách hôm nay. Đôi bàn tay tuy đã đeo găng nhưng vẫn không cách nào tránh nổi nhăn nheo và trầy xước vì tiếp xúc nhiều với xà phòng và nước nóng lạnh luân phiên. Đôi bàn tay mới hôm nào vẫn rất nhàn nhã gảy những nốt nhạc lung linh như tiếng hạt thủy tinh chạm khẽ vào nhau.
Chỉ còn vài chục phút nữa cô sẽ kết thúc ca trực cuối cùng của mình cho kỳ nghỉ làm việc mùa hè lần này. Chuyến bus đêm từ Madrid về Lyon sẽ khởi hành lúc 21h tối nay nên cô sẽ có một khoảng thời gian để rong chơi đâu đó trong vòng chín tiếng ở thủ đô đầy nắng và rộn rã tiếng cười nói này.
Jeanne hơi khựng lại khi sực nhớ đến ca trực đêm qua khi cô trở lại quán bar thay ca cho một người đồng nghiệp có hơi muộn một chút. Mọi người đều nhìn cô vẻ khá kỳ lạ, nửa như trêu chọc nửa như chế giễu. Cô đã chọn cách lờ đi coi như không có và vẫn nói chuyện vui vẻ như ngày thường. Khoảnh khắc bối rối duy nhất là lúc anh chàng ở lễ tân đỏ mặt chỉ tay vào phía eo lưng cô và lắp bắp. "Áo... áo cô bị ướt này..." Khi ấy mọi người bỗng dưng lảng mắt đi chỗ khác và vài tiếng xì xào vang lên. Cô nghe được lõm bõm vài chữ 'bảnh trai', 'lắm tiền', 'ngủ' khiến hai má tự nhiên nóng bừng xấu hổ.
Mà rõ ràng là chẳng có gì xảy ra. Áo ướt là vì cô vào nhà tắm lau chỗ nước trà chanh kèm mật ong bị đổ ra người, chứ có phải là gì đâu kia chứ.
À thực ra thì... Jeanne cũng chẳng hiểu vì sao mình lại cúi xuống đặt một nụ hôn thật khẽ lên trán anh chàng trước khi rời khỏi phòng anh ta. Có lẽ vì cái dáng vẻ dễ thương lúc anh ta nằng nặc kéo cô lên phòng đầy vội vã, để rồi sau đó loạng choạng vào nhà tắm lấy khăn nhúng nước đòi lau áo cho cô. Có lẽ vì sự thản nhiên khi anh ta cởi chiếc áo sơ mi trắng đang mặc đưa cho cô lau giúp, một cơ thể đàn ông đầy quyến rũ, nhưng với một vẻ mặt cực kỳ ngây thơ khiến cô không nhịn được mỉm cười. Có lẽ vì sự tin tưởng (trong trạng thái say rượu?!?) vào một người lạ trong phòng khách sạn của mình tới mức lăn quay ra ngủ trên giường không thèm đắp chăn trong lúc cô vào nhà tắm lau áo bằng nước sạch cho anh.
Nhưng có lẽ, cũng vì khi cô định đặt chiếc áo lên lưng ghế, sau lưng cô bỗng vang lên một giọng nói rầu rĩ "Rồi em sẽ lại biến mất, phải không?" khiến cô giật mình đánh rơi áo sơ mi xuống đất. Jeanne sững sờ nhìn chàng trai đang nằm sấp trên giường, mặt úp xuống dưới gối như đà điểu giấu đầu mình dưới cát.
Như một cơn mộng du, Jeanne lại gần, bước chân thật sẽ sàng. Và như có gì đó xui khiến, cô khẽ nhấc cái gối đang che mặt anh ra, đặt nhẹ đôi môi mình lên đó, rồi lại như đang mộng du, chầm chậm xé một tờ giấy, viết vài dòng chữ hoàn toàn không phù hợp tính cách của bản thân, đặt lên bàn rồi lại chầm chậm bước ra khỏi phòng.
Mãi cho đến khi cô sập cửa phòng sau lưng mình cô mới thảng thốt, mình quên vắt lại áo sơ mi của Marco lên ghế mất rồi, chiếc áo đáng thương vẫn đang ngơ ngác dưới sàn nhà. Cho tới khi chủ nhân của nó thức dậy.
Jeanne bừng tỉnh khỏi chuỗi ký ức trong đầu. Cô khe khẽ lắc lắc mái đầu khiến chiếc mũ phụ bếp đung đưa nhè nhẹ. Cuộc đời vẫn luôn như thế, có những lúc trong vô thức, những số mệnh lang thang chợt chạm khẽ vào nhau để rồi chẳng mấy chốc lại chia xa. Cũng như những cơn mưa sao băng vụt sáng trên bầu trời, ánh sáng vụt lóe khiến ánh mắt ai đó rạng ngời lấp lánh rồi chẳng mấy chốc lại tắt ngóm như chưa từng xuất hiện.
Cô huýt sáo khe khẽ điệu nhạc quen thuộc từ lâu, trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh ông nội mình ngả người tựa vào lưng chiếc ghế bành cổ bọc vải thêu chỉ vàng, tay cầm một tách chanh mật ong gừng tỏa khói nghi ngút.
"Jeanne, vòng xoáy cuộc đời tuy vô tình, khắc nghiệt, nhưng gọi là vòng xoáy, bởi rồi chúng ta đều sẽ tìm lại được nhau. Như ông vẫn tìm lại được bà nội cháu sau hơn mười năm xa cách."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương