[HP][DraHar] Tình Yêu Bắt Đầu Từ Sự Cố Độc Dược
Chương 7: Quidditch
(Truyện được edit và đăng duy nhất tạiwattpadVivianLight2904, hãy đọc truyện tạiwattpadchínhchủ để ủng hộ cho mình nhé!)
Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới thời gian dùng bữa trưa, đủ để phơi mình trong nắng trên bãi cỏ ven hồ. Draco không có lớp học nào vào buổi chiều, nhưng hắn có một trận đấu Quidditch với đội Hufflepuff – ban đầu, đó vốn là một trận đấu giữa Slytherin và Gryffindor, nhưng phải thay đổi trình tự giữa chừng do tình trạng hiện nay của Harry, mà cậu lại vốn là một Tầm thủ quan trọng của nhà Gryffindor. Có lẽ phải giao Harry cho Blaise, Draco thầm nghĩ, nhưng đó chỉ là trong trường hợp cậu ta có thể đảm bảo sẽ không để cho tên Gryffindor thô tục kia đến gần hơn với đứa trẻ thuần khiết trong vòng tay của mình.
Mải mê suy nghĩ về kế hoạch của mình, Draco chợt nhận ra vạt áo trước ngực mình đang bị túm chặt. Là Harry đang túm lấy vạt áo chùng trước ngực hắn, và điều đó dường như đã diễn ra trong suốt quá trình hắn bế cậu đi đến bên hồ.
"Làm sao vậy, chú sư tử bé bỏng của tôi?"
Harry nghiêng đầu nhìn gương mặt Draco và chớp chớp mắt, vẻ mặt có chút băn khoăn. Rèm mi đen khẽ lay động, và trong đôi đồng tử màu lục bảo chỉ phản chiếu duy nhất dáng vẻ thanh tú của Slytherin trước mặt cậu. Draco có thể thấy rõ ảnh ngược của mình trong mắt Harry, và ánh nắng đang chiếu những bóng sáng thần thánh lên mái tóc bạch kim tuyệt đẹp của hắn.
Hắn không thể và không muốn kiểm soát biểu cảm của mình vào lúc này. Hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt xanh lục bảo đang mỉm cười, rèm mi hơi rũ xuống và ánh mắt khẽ lay động, khóe miệng nhếch lên thành một vòng cung ấm áp. Không phải Draco quá tự ái khi nói rằng, hắn có vốn để trở thành một thiên thần, đặc biệt là khi dáng vẻ của hắn được phản chiếu trong đôi mắt lục bảo này.
"Draco," Harry lại chớp mắt, ánh sáng mặt trời vỡ tan thành những chấm sáng nhỏ lọt vào sâu trong con ngươi của cậu bởi hành động này, "Em tưởng rằng anh đang tức giận."
"Không, tôi không có." Nhìn thấy cậu bé trước mặt mình, Draco nhướng một bên lông mày, giọng nói dịu dàng "Hmm, chà, tôi thực sự đã vô cùng tức giận." giọng hắn lại dịu hơn nữa "Nhưng chưa bao giờ là với em."
"Anh không giận em thật chứ?"
"Tất nhiên rồi. Tại sao tôi lại phải giận em?"
Nỗi lo lắng bị cuốn đi. Cậu bé vàng Gryffindor nhướng một bên lông mày và mỉm cười, đó là một nụ cười tinh nghịch, lém lỉnh, hoạt bát giống y như một Slytherin – hay nói đúng hơn, là một nụ cười giống Malfoy.
Rõ ràng cậu bé đang nghĩ đến cái cảnh tượng cuối cùng khi mình nhìn thấy Ron.
"Vậy thì may quá rồi ~"
"Này, cậu bé xấu xa. Tại sao trước đây tôi lại không biết em có tố chất của một Slytherin thế nhỉ?"
Cậu bé ôm chặt lấy cổ Draco vì nghĩ hắn tức giận.
"Em không phải là một kẻ xấu xa." Cậu thì thầm phản đối, kéo theo một tràng cười không thể kiểm soát của Draco.
"Không, chính là em," Hắn nói khi vừa dứt tiếng cười cuối cùng, cố gắng hết sức để lờ đi vật đang cộm lên giữa hai người bọn họ - thứ đang nằm trong túi của Harry, chiếc kính mà Hermione đưa cho cậu. Việc cố lơ đi cái kính đó có nghĩa là hắn không muốn nghĩ về, ví dụ như Harry Potter, người sẽ cần cặp kính này, và đôi mắt xanh lục bảo với sự chán ghét và khinh bỉ mà hắn luốn nhìn thấy qua đối mắt sau cặp kính ấy "Em là tên xấu xa nhỏ bé duy nhất của tôi, Harry."
Cậu bé ậm ừ trong hõm cổ của hắn, như để thể hiện một sự không hài lòng nho nhỏ của mình, nhưng trong giọng mũi mơ hồ ấy lại không giấu được niềm vui.
Draco tìm một bóng râm và ngồi xuống, đưa tay ra và vuốt ve đầu cậu bé, mái tóc đen của cậu hắt lên chút sắc màu trên những đầu ngón tay nhợt nhạt của hắn.
Vì Granger cẩn thận thậm chí còn nhớ nhặt lại cặp kính của Harry, nên chắc chắn cô ta sẽ không bỏ sót đũa phép của cậu. Đáng lẽ bọn họ sẽ cùng tới gặp Dumbledore, cho nên mới đụng phải nhau ở chỗ tượng sư tử đã trước văn phòng hiệu trưởng, chưa kể đến việc cô ta còn biết mật khẩu lối vào.
Thực sự khá dễ dàng để kết nối mọi chuyện với nhau. Có bao nhiêu người đủ khả năng và kĩ thuật cần thiết để thực hiện một thần chú không đũa phép, thứ mà cần một sức mạnh phép thuật cao cấp mới làm chủ được? Vì vậy, có một phỏng đoán hợp lí hơn là một bùa chú không tiếng động đã được ai đó thực hiện.
Đó là lý do tại sao cây đũa phép của Harry cần được gửi đến chỗ cụ Dumbledore để kiểm tra. Và người giao nó có lẽ là Granger, người mà trong sự bối rối của chính mình, đã không quên cất đi những thứ mà Harry đã để lại - bao gồm cả cặp kính và đũa phép của cậu ta.
Và mục đích của tất cả những điều này là để tìm ra, để đưa mọi chuyện trở lại như cũ, Draco siết chặt vòng tay của mình. Không có suy đoán nào mãi mãi chỉ là một suy đoán cả, và đứa bé ngoan ngoãn đang nằm trong vòng tay hắn là sự thật của mọi thứ. "Ôi, thứ này thật là khó chịu," cậu bé khẽ ngọ nguậy trong vòng tay Draco và lấy ra cặp kính từ trong túi mình "Em có thể ném nó vào trong hồ không, Draco?"
"Tôi e là không, Harry." Đôi mắt xanh xám của Slytherin trẻ tuổi hơi lóe lên. Hắn thở dài "Có lẽ chúng ta sẽ cần đến nó sớm thôi."
.........
Thời tiết ổn và gió phù hợp. Draco cưỡi trên chổi bay, tầm nhìn rộng và thoáng đãng. Hắn hài lòng khi nhìn thấy bóng dáng phấn khích của Harry trên khán đài nhà Slytherin, cậu đang vẫy vẫy chiếc khăn quàng cổ màu xanh bạc và hét lên điều gì đó về phía hắn. Blaise, người ngồi bên cạnh Harry, thì cổ trống không và vẻ mặt bất lực.
"Ôi, Merlin..." Một giọng nói trầm và khó tin vang lên từ phía sau Draco "Đó là... Harry?"
Draco đưa ánh mắt bất mãn nhìn Hufflepuff cách đó không xa. Mái tóc ngắn đen dày của Cedric Diggory khẽ bay trong gió, che đi vầng trán mịn màng của anh. Slytherin tóc bạch kim điều khiển cán chổi di chuyển để chặn tầm nhìn của đối phương.
"Này, Malfoy, cậu có ý gì?" Draco nheo mắt, sau đó nhướng mày và nhìn Tầm thủ đối địch với vẻ mặt khinh bỉ thách thức. Hắn không trả lời – thực tế, chẳng có gì để nói cả, hắn chỉ là không hài lòng với cách gọi "Harry" của đối phương. Tất cả mọi người đều có thể thân thiết với Thánh Potter, ngoại trừ Slytherin. Nhưng cậu bé Harry chỉ thuộc về riêng hắn, Draco Malfoy, và không ai có quyền gọi cậu bằng cái tên đó nếu không có sự cho phép của hắn. Và tất nhiên là hắn không cần cho tên Hufflepuff ngu ngốc trước mặt biết rõ những chuyện này.
Cedric cũng di chuyển vị trí của mình, và Draco theo ngay lập tức mà không do dự.
Mặc dù Hufflepuff có đặc điểm là thân thiện và thật thà, nhưng điều này không làm giảm đi sự thật rằng anh chàng cao ráo và đẹp trai này đồng thời cũng rất thông minh và sắc sảo. Anh nhăn chặt hai hàng lông mày đen rậm của mình.
"Draco Malfoy, đồ cơ hội đáng khinh." Chàng trai ngồi thẳng lưng trên cán chổi của mình, đồng phục Quidditch mang màu sắc nhà Hufflepuff tung bay trong gió, làm cho anh có dáng vẻ hòa hoa phong nhã nhưng cũng không kém phần uy nghiêm như một pho tượng thần Hy Lạp, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ uy nghiêm, giọng điệu ngạo nghễ như đang phán xét.
Draco sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng giật giật hiểu ra. Với mái tóc bạch kim, đôi mắt xanh ánh bạc, khuôn mặt thanh tú như thiên thần, và từ đôi môi đỏ mọng như anh túc lại phun ra chất độc không thương tiếc "Cedric Diggory, một kẻ đạo đức giả không dám thừa nhận thất bại của mình."
Không ai là kẻ ngốc cả.
Hai Tầm thủ chỉ nhìn chằm chằm vào nhau giữa không trung cho đến khi chàng trai nhà Hufflepuff quay đi chỗ khác trước.
Draco khịt mũi lạnh lùng quay lại tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé trên khán đài. Harry đang ngồi quỳ trên bậc thềm, nghiêm túc trò chuyện với Blaise. Trước khi hắn có thể bày tỏ sự không hài lòng của mình về điều này hay điều gì đó khác, một tia sáng vàng lóe lên bên rìa tầm nhìn của hắn – trái Snitch vàng!
Chiến thắng chỉ trong tích tắc.
Các học sinh nhà Slytherin gào lên cổ vũ cho chiến thăng của họ, và nhà Hufflepuff thở dài vì thất bại. Cedric, người chậm một bước vì mất tập trung, chỉ nhìn Draco bay thẳng về phía khán đài với trái Snitch vàng, và đặt nó vào trong tay cậu bé Gryffindor.
Harry cẩn thận mở hai bàn tay đang nắm chặt ra, trái Snitch vàng dang rộng đôi cánh của nó trên lòng bàn tay cậu và vẫy cánh như một bông hoa, rồi bay lên trời trong nụ cười hạnh phúc rực rỡ của cậu bé. Cedric nhìn thấy những Slytherin xung quanh cậu đang nhìn chằm chằm vào trái Snitch nhỏ xíu ở tận chân trời với ánh mắt sùng kính.
Cedric đưa mắt đi chỗ khác và đáp xuống đất.
Quay lại đi Harry. Trở lại là Harry Potter. Em chưa bao giờ thuộc về Slytherin.
Cedric không nhìn thấy Snape đang tiến đến gần nhóm nhỏ, và khuôn mặt của Slytherin tóc bạch kim tối sầm lại.
.........
Bấm vào ngôi sao nhỏ ⭐ để vote cho mình nhé. Yêu ❤.
30/01/2022
Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới thời gian dùng bữa trưa, đủ để phơi mình trong nắng trên bãi cỏ ven hồ. Draco không có lớp học nào vào buổi chiều, nhưng hắn có một trận đấu Quidditch với đội Hufflepuff – ban đầu, đó vốn là một trận đấu giữa Slytherin và Gryffindor, nhưng phải thay đổi trình tự giữa chừng do tình trạng hiện nay của Harry, mà cậu lại vốn là một Tầm thủ quan trọng của nhà Gryffindor. Có lẽ phải giao Harry cho Blaise, Draco thầm nghĩ, nhưng đó chỉ là trong trường hợp cậu ta có thể đảm bảo sẽ không để cho tên Gryffindor thô tục kia đến gần hơn với đứa trẻ thuần khiết trong vòng tay của mình.
Mải mê suy nghĩ về kế hoạch của mình, Draco chợt nhận ra vạt áo trước ngực mình đang bị túm chặt. Là Harry đang túm lấy vạt áo chùng trước ngực hắn, và điều đó dường như đã diễn ra trong suốt quá trình hắn bế cậu đi đến bên hồ.
"Làm sao vậy, chú sư tử bé bỏng của tôi?"
Harry nghiêng đầu nhìn gương mặt Draco và chớp chớp mắt, vẻ mặt có chút băn khoăn. Rèm mi đen khẽ lay động, và trong đôi đồng tử màu lục bảo chỉ phản chiếu duy nhất dáng vẻ thanh tú của Slytherin trước mặt cậu. Draco có thể thấy rõ ảnh ngược của mình trong mắt Harry, và ánh nắng đang chiếu những bóng sáng thần thánh lên mái tóc bạch kim tuyệt đẹp của hắn.
Hắn không thể và không muốn kiểm soát biểu cảm của mình vào lúc này. Hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt xanh lục bảo đang mỉm cười, rèm mi hơi rũ xuống và ánh mắt khẽ lay động, khóe miệng nhếch lên thành một vòng cung ấm áp. Không phải Draco quá tự ái khi nói rằng, hắn có vốn để trở thành một thiên thần, đặc biệt là khi dáng vẻ của hắn được phản chiếu trong đôi mắt lục bảo này.
"Draco," Harry lại chớp mắt, ánh sáng mặt trời vỡ tan thành những chấm sáng nhỏ lọt vào sâu trong con ngươi của cậu bởi hành động này, "Em tưởng rằng anh đang tức giận."
"Không, tôi không có." Nhìn thấy cậu bé trước mặt mình, Draco nhướng một bên lông mày, giọng nói dịu dàng "Hmm, chà, tôi thực sự đã vô cùng tức giận." giọng hắn lại dịu hơn nữa "Nhưng chưa bao giờ là với em."
"Anh không giận em thật chứ?"
"Tất nhiên rồi. Tại sao tôi lại phải giận em?"
Nỗi lo lắng bị cuốn đi. Cậu bé vàng Gryffindor nhướng một bên lông mày và mỉm cười, đó là một nụ cười tinh nghịch, lém lỉnh, hoạt bát giống y như một Slytherin – hay nói đúng hơn, là một nụ cười giống Malfoy.
Rõ ràng cậu bé đang nghĩ đến cái cảnh tượng cuối cùng khi mình nhìn thấy Ron.
"Vậy thì may quá rồi ~"
"Này, cậu bé xấu xa. Tại sao trước đây tôi lại không biết em có tố chất của một Slytherin thế nhỉ?"
Cậu bé ôm chặt lấy cổ Draco vì nghĩ hắn tức giận.
"Em không phải là một kẻ xấu xa." Cậu thì thầm phản đối, kéo theo một tràng cười không thể kiểm soát của Draco.
"Không, chính là em," Hắn nói khi vừa dứt tiếng cười cuối cùng, cố gắng hết sức để lờ đi vật đang cộm lên giữa hai người bọn họ - thứ đang nằm trong túi của Harry, chiếc kính mà Hermione đưa cho cậu. Việc cố lơ đi cái kính đó có nghĩa là hắn không muốn nghĩ về, ví dụ như Harry Potter, người sẽ cần cặp kính này, và đôi mắt xanh lục bảo với sự chán ghét và khinh bỉ mà hắn luốn nhìn thấy qua đối mắt sau cặp kính ấy "Em là tên xấu xa nhỏ bé duy nhất của tôi, Harry."
Cậu bé ậm ừ trong hõm cổ của hắn, như để thể hiện một sự không hài lòng nho nhỏ của mình, nhưng trong giọng mũi mơ hồ ấy lại không giấu được niềm vui.
Draco tìm một bóng râm và ngồi xuống, đưa tay ra và vuốt ve đầu cậu bé, mái tóc đen của cậu hắt lên chút sắc màu trên những đầu ngón tay nhợt nhạt của hắn.
Vì Granger cẩn thận thậm chí còn nhớ nhặt lại cặp kính của Harry, nên chắc chắn cô ta sẽ không bỏ sót đũa phép của cậu. Đáng lẽ bọn họ sẽ cùng tới gặp Dumbledore, cho nên mới đụng phải nhau ở chỗ tượng sư tử đã trước văn phòng hiệu trưởng, chưa kể đến việc cô ta còn biết mật khẩu lối vào.
Thực sự khá dễ dàng để kết nối mọi chuyện với nhau. Có bao nhiêu người đủ khả năng và kĩ thuật cần thiết để thực hiện một thần chú không đũa phép, thứ mà cần một sức mạnh phép thuật cao cấp mới làm chủ được? Vì vậy, có một phỏng đoán hợp lí hơn là một bùa chú không tiếng động đã được ai đó thực hiện.
Đó là lý do tại sao cây đũa phép của Harry cần được gửi đến chỗ cụ Dumbledore để kiểm tra. Và người giao nó có lẽ là Granger, người mà trong sự bối rối của chính mình, đã không quên cất đi những thứ mà Harry đã để lại - bao gồm cả cặp kính và đũa phép của cậu ta.
Và mục đích của tất cả những điều này là để tìm ra, để đưa mọi chuyện trở lại như cũ, Draco siết chặt vòng tay của mình. Không có suy đoán nào mãi mãi chỉ là một suy đoán cả, và đứa bé ngoan ngoãn đang nằm trong vòng tay hắn là sự thật của mọi thứ. "Ôi, thứ này thật là khó chịu," cậu bé khẽ ngọ nguậy trong vòng tay Draco và lấy ra cặp kính từ trong túi mình "Em có thể ném nó vào trong hồ không, Draco?"
"Tôi e là không, Harry." Đôi mắt xanh xám của Slytherin trẻ tuổi hơi lóe lên. Hắn thở dài "Có lẽ chúng ta sẽ cần đến nó sớm thôi."
.........
Thời tiết ổn và gió phù hợp. Draco cưỡi trên chổi bay, tầm nhìn rộng và thoáng đãng. Hắn hài lòng khi nhìn thấy bóng dáng phấn khích của Harry trên khán đài nhà Slytherin, cậu đang vẫy vẫy chiếc khăn quàng cổ màu xanh bạc và hét lên điều gì đó về phía hắn. Blaise, người ngồi bên cạnh Harry, thì cổ trống không và vẻ mặt bất lực.
"Ôi, Merlin..." Một giọng nói trầm và khó tin vang lên từ phía sau Draco "Đó là... Harry?"
Draco đưa ánh mắt bất mãn nhìn Hufflepuff cách đó không xa. Mái tóc ngắn đen dày của Cedric Diggory khẽ bay trong gió, che đi vầng trán mịn màng của anh. Slytherin tóc bạch kim điều khiển cán chổi di chuyển để chặn tầm nhìn của đối phương.
"Này, Malfoy, cậu có ý gì?" Draco nheo mắt, sau đó nhướng mày và nhìn Tầm thủ đối địch với vẻ mặt khinh bỉ thách thức. Hắn không trả lời – thực tế, chẳng có gì để nói cả, hắn chỉ là không hài lòng với cách gọi "Harry" của đối phương. Tất cả mọi người đều có thể thân thiết với Thánh Potter, ngoại trừ Slytherin. Nhưng cậu bé Harry chỉ thuộc về riêng hắn, Draco Malfoy, và không ai có quyền gọi cậu bằng cái tên đó nếu không có sự cho phép của hắn. Và tất nhiên là hắn không cần cho tên Hufflepuff ngu ngốc trước mặt biết rõ những chuyện này.
Cedric cũng di chuyển vị trí của mình, và Draco theo ngay lập tức mà không do dự.
Mặc dù Hufflepuff có đặc điểm là thân thiện và thật thà, nhưng điều này không làm giảm đi sự thật rằng anh chàng cao ráo và đẹp trai này đồng thời cũng rất thông minh và sắc sảo. Anh nhăn chặt hai hàng lông mày đen rậm của mình.
"Draco Malfoy, đồ cơ hội đáng khinh." Chàng trai ngồi thẳng lưng trên cán chổi của mình, đồng phục Quidditch mang màu sắc nhà Hufflepuff tung bay trong gió, làm cho anh có dáng vẻ hòa hoa phong nhã nhưng cũng không kém phần uy nghiêm như một pho tượng thần Hy Lạp, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ uy nghiêm, giọng điệu ngạo nghễ như đang phán xét.
Draco sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng giật giật hiểu ra. Với mái tóc bạch kim, đôi mắt xanh ánh bạc, khuôn mặt thanh tú như thiên thần, và từ đôi môi đỏ mọng như anh túc lại phun ra chất độc không thương tiếc "Cedric Diggory, một kẻ đạo đức giả không dám thừa nhận thất bại của mình."
Không ai là kẻ ngốc cả.
Hai Tầm thủ chỉ nhìn chằm chằm vào nhau giữa không trung cho đến khi chàng trai nhà Hufflepuff quay đi chỗ khác trước.
Draco khịt mũi lạnh lùng quay lại tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé trên khán đài. Harry đang ngồi quỳ trên bậc thềm, nghiêm túc trò chuyện với Blaise. Trước khi hắn có thể bày tỏ sự không hài lòng của mình về điều này hay điều gì đó khác, một tia sáng vàng lóe lên bên rìa tầm nhìn của hắn – trái Snitch vàng!
Chiến thắng chỉ trong tích tắc.
Các học sinh nhà Slytherin gào lên cổ vũ cho chiến thăng của họ, và nhà Hufflepuff thở dài vì thất bại. Cedric, người chậm một bước vì mất tập trung, chỉ nhìn Draco bay thẳng về phía khán đài với trái Snitch vàng, và đặt nó vào trong tay cậu bé Gryffindor.
Harry cẩn thận mở hai bàn tay đang nắm chặt ra, trái Snitch vàng dang rộng đôi cánh của nó trên lòng bàn tay cậu và vẫy cánh như một bông hoa, rồi bay lên trời trong nụ cười hạnh phúc rực rỡ của cậu bé. Cedric nhìn thấy những Slytherin xung quanh cậu đang nhìn chằm chằm vào trái Snitch nhỏ xíu ở tận chân trời với ánh mắt sùng kính.
Cedric đưa mắt đi chỗ khác và đáp xuống đất.
Quay lại đi Harry. Trở lại là Harry Potter. Em chưa bao giờ thuộc về Slytherin.
Cedric không nhìn thấy Snape đang tiến đến gần nhóm nhỏ, và khuôn mặt của Slytherin tóc bạch kim tối sầm lại.
.........
Bấm vào ngôi sao nhỏ ⭐ để vote cho mình nhé. Yêu ❤.
30/01/2022
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương