Hứa Ngã Nhất Thế Khai Hoa
Chương 21: Giận dữ
* Cô rít một hơi thật dài không trả lời, sau đó kết nối cuộc gọi một cách do dự Lông mày Hà Mạn Mạn rủ xuống, không nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt Hà Mạn Mạn còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nói gấp gáp: “Mạn Mạn, ông ngoại con xảy ra chuyện rồi!” “Cái gì?” Hà Mạn Mạn mở con mắt, tắt cuộc gọi như người mất hồn, cô cắn chặt mối, mũi đỏ ửng, nước mắt lưng tròng, nhưng cô vẫn chau mày không khóc, chỉ là giọng nói nghẹn ngào nơi cổ họng, cứ sụt sùi từng tiếng Lục Ly nhận thấy sự bất thường của Hà Mạn Mạn sau cuộc gọi ấy, cứ như cảm xúc đang trên bờ vực mất kiểm soát Anh đỗ xe bên lề đường lo lắng gọi tên cô: “Hà Mạn Mạn...” Giọng anh2chợt nghẹn lại nơi cổ họng, bởi vì khi Hà Mạn Mạn đờ đẫn quay đầu lại, trong đôi mắt vốn tràn đầy tự tin và nụ cười ấy giờ đã toàn là nước mắt, lăn thành từng vệt dài trên mặt cô Ánh mắt cô đều là sự tuyệt vọng, là nỗi đau thương đầy ắp đến lan tràn Cô cắn chặt môi, gắng gượng để không bật khóc trước mặt Lục Ly, môi cô bị cắn đến bật cả máu Lần này thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả lần anh thấy cô ở tiệm cà phê bên đường Lục Ly có chút hoảng loạn, đôi môi mỏng ngập ngừng, không biết phải nói gì Hà Mạn Mạn khịt mũi, giọng nói run rẩy như được ép ra từ cổ họng: “Thầy có thể đưa em đến bệnh viện Nhân Dân không, ông ngoại em, ông ngoại em...”9Hà Mạn Mạn thút thít như thể sắp ngất đi, nước mắt cũng rơi mỗi lúc một nhiều, nhìn cô như vậy trái tim Lục Ly thắt lại từng cơn khó thở Lục Ly bình tĩnh không nói gì nhìn bàn tay bị thương của Hà Mạn Mạn. Lúc này, không khí trong xe như đặc quánh lại, vô cùng tĩnh lặng Không khí căng thẳng như chỉ cần một mồi lửa là bùng nổ, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt Lục Ly chuyên tâm lái xe, nhưng Hà Mạn Mạn thấp thỏm lo sợ suốt cả quãng đường Khi bọn họ đến bệnh viện thì ông ngoại của Mạn Mạn cũng vừa được đưa vào phòng phẫu thuật Nhìn bóng đèn màu đỏ phía trên cửa phòng phẫu thuật đang phát sáng, Hà Mạn Mạn cảm thấy cả người suy kiệt, chân cũng nhũn ra Bên ngoài phòng phẫu thuật,6bà ngoại của Hà Mạn Mạn lúc nãy vì quá lo lắng suýt chút đã ngất xỉu, bây giờ đang ngồi ở hành lang thở oxy Lưu Hà và Vương Kiến Quốc cũng ở đấy, thậm chí cả nhà Lưu Hoằng, anh trai của Lưu Hà, cũng có mặt Bất ngờ hơn cả là cha cô và anh Tiểu Dịch cũng đến “Mạn Mạn” Ông Hà nhìn thấy con gái mình chạy tới, chậm rãi cất giọng, tiếng gọi này đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người về phía cô Hà Mạn Mạn lau những giọt nước mắt trên mặt, giọng khàn khàn hỏi: “Bố, ông ngoại làm sao thế?” Ông Hà thở dài, bàn tay thô ráp chậm rãi lau đi vệt nước mắt trên gương mặt con gái mình, nặng nề nói: “Bố vừa xem báo cáo sơ bộ, có lẽ là xuất0huyết não.” Xuất huyết não!!! Mắt Hà Mạn Mạn đỏ lên, cả người đứng không vững đổ về phía sau, may thay Lục Ly vừa từ bãi đỗ xe kịp chạy đến đỡ lấy cô Hà Mạn Mạn tựa vào người Lục Ly, nhờ anh mới có thể đứng vững được. Sự xuất hiện của Lục Ly đã thu hút tất cả ánh mắt trước cửa phòng phẫu thuật. Đặc biệt là ánh mắt của Lưu Na Na con gái của bác trai Hà Mạn Mạn, lớn hơn cô hai tuổi, người mà cô gọi là chị họ. Quả là một người đàn ông tuyệt đẹp, rất có khí chất.. Lưu Na Na quan sát đánh giá Lục Ly một lượt, chân dài, eo thon.. Trong lúc vô tình còn liếc thấy nhãn hiệu của chiếc áo khoác mà anh đang vắt hờ hững trên tay. Burberry! Mắt Lưu Na Na sáng rực lên. Cô ta7vừa ngưỡng mộ vừa uất nghẹn, cảm giác từng cơn đố kỵ dồn thẳng lên não Cô ta nghiến răng ken két, sao mà số Hà Mạn Mạn tốt thể, có thể quen biết được người đàn ông tuyệt vời như thế này? Lưu Na Na nhìn ngoại hình của Hà Mạn Mạn, bĩu môi trợn mắt khinh thường. Lưu Hà ở bên cạnh cũng chú ý đến phong thái hơn người của Lục Ly, bà ta cẩn thận đánh giá quần áo anh đang mặc, chiếc đồng hồ trên tay, áo khoác hàng hiệu, nở nụ cười xởi lởi hỏi Hà Mạn Mạn: “Mạn Mạn, vị này là...” Không đợi Hà Mạn Mạn giới thiệu, Lục Ly biết Hà Mạn Mạn giờ cũng chẳng còn hơi sức để giới thiệu nữa, anh điềm tĩnh tự giới thiệu “Cháu là thầy giáo của Hà Mạn Mạn, tên là Lục Ly ạ!” Giảng viên à, là giảng viên đại học à... “A...” Lưu Hà à một tiếng đầy ẩn ý, không nói gì nữa, nhưng cặp mắt cứ dán vào đồng hồ đeo tay và chiếc áo khoác trên người Lục Ly Trong khi đó cha của Hà Mạn Mạn lại khá để ý đến bản thân anh. Hà Mạn Mạn và trán, cô nghiến răng oán hận nhìn Lưu Hà “Ông ngoại bị bệnh sao đến giờ mới nói với tôi!” Lưu Hà vô tội nhìn Hà Mạn Mạn: “Lúc đầu điện thoại con không ai bắt máy, lúc sau thì khóa máy, nên giờ mẹ mới gọi cho con được.” Hà Mạn Mạn cúi đầu, mắt nhắm nghiền, lông mày cau lại, muốn vả vào mặt mình một cái.. Lưu Hà nói không sai, muốn trách thì phải trách chính cô Lúc ở quán rượu là do nhạc quá ổn không nghe thấy, lúc sau là do Lý Tín ném nát điện thoại cô Chính cô không nghe điện thoại, trách ai được Hà Mạn Mạn nghẹn ngào cắn môi thút thít Cũng may là Lục Ly cho cô mượn điện thoại, nếu không thì có thực sự để lỡ một chuyện lớn như thế Nhìn vẻ mặt đau khổ của Hà Mạn Mạn, Lưu Na Na hừ lạnh một tiếng, cô ta đi ra từ phía sau lưng Lưu Hoằng, đứng trước mặt Hà Mạn Mạn, liếc nhìn bộ trang phục thường ngày nhưng được may vô cùng tỉ mỉ trên người Lục Ly, sau đó nhìn Hà Mạn Mạn, nói khinh khỉnh: “Mày còn dám khóc à? Ra ngoài lêu lổng với đàn ông, còn dám trách di không gọi điện ngay cho mày, nếu lần này ông mà chết trên bàn mổ thì mày có khóc ngất cũng chẳng ai quan tâm đâu!” Lục Ly cau mày khó chịu nhìn Lưu Na Na, anh cảm nhận rõ toàn thân Hà Mạn Mạn đang run rẩy. Cô ta vừa dứt lời, Lưu Hoằng và Lưu Hà lập tức đồng thanh quát lớn: “Na Na!” Còn chưa đợi Lưu Na Na kịp phản ứng, một tiếng “chát” vang lên phá vỡ sự im lặng vốn có của bệnh viện Lưu Hà và Lưu Hoằng đều sửng sốt Bàn tay bị thương của Hà Mạn Mạn vả vào miệng Lưu Na Na một cái thật mạnh, khiến cả người cô ta chao đảo, gương mặt xinh đẹp nghiêng hẳn sang một bên, đầu tóc rũ rượi như kẻ điên Hà Mạn Mạn mặc kệ vết thương trên tay lại rách ra lần nữa, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả lúc nãy, máu rỉ ra nhuộm đỏ chiếc khăn tay khi nãy Lục Ly dùng để sơ cứu cho cô Lục Ly lo lắng nhìn cô không nói gì, nhưng người cha tinh ý của cô đã để ý: “Mạn Mạn, tay con...” “Mày dám đánh tao!” Không để cho cha của Hà Mạn Mạn nói hết câu, Lưu Na Na ôm mặt gào lên, hai mắt trợn trừng nhìn Hà Mạn Mạn, nhưng cô ta cũng không dám đánh trả Hà Mạn Mạn vung vẩy bàn tay bị thương vừa mới đánh người của cô, không biết là do chảy máu hay là do ban nãy đánh Lưu Na Na quá sức mà cả bàn tay tê rần, cô lạnh lùng nói: “Đúng, tôi đánh chị đấy, cái đồ miệng qua.” Một lần nữa cơn giận lại bao phủ lấy cô, lời thốt ra cũng chẳng chút kiêng dè, nói đến sắc mặt của Lưu Na Na cứ thay đổi liên tục lúc tái xanh lúc trắng bệch Cô ta nhìn cha của Hà Mạn Mạn và Lục Ly đang đứng ở phía sau, không dám đánh trả nhưng cũng không cam tâm, mở miệng gọi Lưu Hoằng: “Bố, bố xem nó kìa!” Lưu Hoằng thấy con gái mình trước mặt người ngoài như Lục Ly lại bị một người ngoài” như Hà Mạn Mạn đánh, sắc mặt ông ta xụ xuống, nhìn mọi người xung quanh, hắng giọng, đanh mặt nói: “Hà Mạn Mạn, cháu...” “Ha ha, bác à, Lưu Na Na đã hơn hai mươi tuổi rồi, nói năng phải biết chừng mực Không biết giáo dục con gái thì đừng dắt ra ngoài làm mất mặt, bác không dạy được thì để cháu giúp, chứ để chị ta ra ngoài rồi người ta lại nghĩ bác cũng giống như thế, nói năng không biết suy nghĩ, dù sao con hư tại cha, bác nói có phải không...” Hà Mạn Mạn không để cho Lưu Hoằng nói xong đã đáp lại như súng liên thanh, một câu một từ “bác” khiến ruột gan Lưu Hoằng sôi sục, nhưng không có cách nào bộc phát được, vốn do Lựu Na Na không biết ăn nói, bị đánh cũng không thể trách ai được. Lưu Hoằng nghiến răng, cơn giận bị nén lại trong lòng không bùng phát ra được, chỉ Hà Mạn Mạn lắp ba lắp bắp nói: “Hà Mạn Mạn, cháu...” “Thôi ngay đi, có được không, cha con vẫn còn đang cấp cứu đấy, giữ mồm giữ miệng tích đức cho lão già đi được không?” Bà ngoại đang thở oxy đột nhiên lên tiếng, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, hai mắt đầy những mao mạch đỏ, nhìn mà khiến người ta đau lòng Hà Mạn Mạn nhìn bà ngoại mình thoáng chốc như già đi chục tuổi, mắt cô lại bắt đầu đỏ lên Lục Ly xót xa nhìn Hà Mạn Mạn đang giả vờ kiên cường Nhìn mối quan hệ của gia đình này anh cũng đã có thể đoán được tình hình đại khái, anh biết mỗi lần Hà Mạn Mạn mở miệng la mắng trong lòng đểu không hề vui, ngược lại còn như tự ghim vào tim mình từng nhát dao sắc nhọn, nhưng vẫn không than một tiếng đau Nghĩ đến Hà Mạn Mạn ngày thường tràn trề sức sống như thế, tự tin như thế, lại rất hay cười, Lục Ly đột nhiên cảm thấy Hà Mạn Mạn như một con nhím, toàn bộ sự yếu đuối đều giấu vào trong, bên ngoài lại tua tủa gai nhọn. “Mạn Mạn, băng lại tay trước đi đã.” Cha Hà Mạn Mạn nhìn chiếc khăn bằng trên tay cô dần bị nhuộm đỏ, vết loang càng ngày càng lớn, vết thương ở trên tay Hà Mạn Mạn khiến cho cô xót xa Anh Tiểu Dịch vẫn luôn đứng cạnh ông Hà cũng lên tiếng: “Mạn Mạn, ca phẫu thuật vẫn còn lâu lắm, hay anh đưa em đi băng bó trước nhé...” “Để tôi đưa em ấy đi.” Lục Ly trầm giọng nói, nhìn gương mặt như người mất hồn của Hà Mạn Mạn đang vùi trong lòng mình, anh cảm thấy nên để cô yên tĩnh một chút Tiểu Dịch có chút khó xử, không dám nói gì nhìn cha của Hà Mạn Mạn Ông Hà mệt mỏi nhìn Lục Ly: “Vậy dành làm phiền thấy Lục rồi.” Lục Ly lễ phép gật đầu, ôm vai Hà Mạn Mạn đưa đến phòng cấp cứu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương