Hứa Ngã Nhất Thế Khai Hoa
Chương 69: Sương mù
*
Điều thứ nhất chính là lạnh nhạt, sau đó thì nào là không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại, thậm chí là cãi nhau Trong nhận thức của Hà Mạn Mạn, Lục Ly không giống như người sẽ cãi nhau với cô, anh sẽ im lặng, chỉ bình thản nhìn cô Dường như anh rất giỏi kiềm chế cảm xúc của chính mình, giỏi đến mức người khác sợ hãi, lý trí đến nỗi khiến người khác hoang mang. Nhưng càng như thể lại càng không giống như đang yêu nhau Gần đây dường như cứ xuất hiện tình trạng cô không gọi cho anh thì anh cũng không gọi cho cô Mỗi lần như thế, Hà Mạn Mạn cứ tự an ủi, có lẽ là Lục3Ly bận việc nên quên mất Nhưng càng xa mặt, thì lại càng cách lòng. Linh cảm mách bảo rằng sự bất thường gần đây có liên quan đến cuộc điện thoại trước khi cô xuống máy bay Hà Mạn Mạn nhẩm tính thời gian, tầm khoảng mười giờ đêm ở Luân Đôn, chần chờ gọi cho Lục Ly Sau hai tiếng “tút tút”, điện thoại được kết nối Hà Mạn Mạn cắn móng tay, một tay cầm điện thoại, cẩn thận dè dặt ba lô” một tiếng Phía bên kia không một tiếng hồi đáp Cô liếm đôi môi khô cằn của mình, đang định mở lời liền nghe thấy: “A lô, cô Hà?” Một tiếng “âm” vang lên trong đầu cổ như trời sập, bởi vì cô nghe ra được, cũng1nhận ra được một người phụ nữ đang cầm điện thoại của Lục Ly Quan trọng nhất, người đó không phải ai khác, chính là Linda Đôi tay Hà Mạn Mạn mềm nhũn, điện thoại suýt thì rơi xuống đất Cô gắng gượng ổn định lại tâm trạng, cất giọng nói run rẩy hỏi Linda: “Tôi muốn tìm Lục Ly...” “Tổng giám đốc Lục đang tắm...” không đợi Hà Mạn Mạn nói xong, Linda bỗng nói xen vào một câu. Đang tắm. Trong vô thức, “bộp” một tiếng, điện thoại rơi xuống đất Âm thanh ấy làm Hà Mạn Mạn bừng tỉnh, cô vội ngồi xuống nhặt điện thoại lên, kết thúc cuộc gọi quốc tế trong sự hoảng loạn, lại ngẩng đầu lên, khóe mắt đã đỏ ửng Thì ra, Lục3Ly và Linda cùng đi công tác đến nước Anh Hơn nữa.. tắm? Dường như tất cả đều trở nên sáng tỏ. Sáng tỏ nhưng đáng sợ Tuy đó là những trò cũ rích trong phim thần tượng, nhưng khi bản thân Hà Mạn Mạn tự trải nghiệm thì vẫn hoảng sợ đến toàn thân lạnh run. Hà Mạn Mạn ôm chân ngồi trên sàn nhà trong phòng, chân không mang dép, chỉ cảm thấy mạch máu toàn thân như bị đông lại, lạnh đến run rẩy Vào lúc này, chiếc điện thoại trong tay bỗng run lên Hà Mạn Mạn liếc nhìn, là Lục Ly Cô chẳng hề do dự, quả quyết cúp máy Mười giây sau, điện thoại lại rung lên lần nữa, Hà Mạn Mạn lại cúp đi, cứ như3thế hết năm sáu lần Mãi cho đến lần thứ bảy, Hà Mạn Mạn chần chừ nghe máy, nhưng lại không dám đặt bên tai, chỉ ngơ ngác nhìn hai chữ trên màn hình. Lục Ly. Trong căn phòng tĩnh lặng, một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng, nên dù điện thoại không bật loa ngoài vẫn nghe rõ giọng nói của Lục Ly đang ở nước Anh xa xôi Câu đầu tiên, Lục Ly chẳng nói gì cả, chỉ hỏi một câu: “Em tin à?” Hà Mạn Mạn không nói gì “Nói gì đi, Hà Mạn Mạn!” Lục Ly hơi sốt ruột, giọng nói cũng trở nên cứng rắn hơn “Em...” Hà Mạn Mạn nghẹn ngào Lục Ly đứng ở ngoài ban công, trên người chỉ mặc9một lớp áo dệt kim mỏng manh, gió lạnh thổi qua, thấu đến tận xương Tại Lục Ly lạnh đến đỏ ửng nhưng vẫn đứng hứng gió lạnh, để bản thân được tỉnh táo hơn “Có phải là nếu anh không gọi cuộc điện thoại này, em cứ xem như anh không biết gì, sau đó đến khi anh về nước vẫn cứ đón chào anh như không có gì xảy ra, dù em đã tin rồi?!” Lục Ly hỏi, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ Không đợi Hà Mạn Mạn lên tiếng, Lục Ly hỏi tiếp: “Có phải nếu anh không làm rõ, thì em cứ mãi giấu anh chuyện Linda đi gặp em hay không?!” Hà Mạn Mạn ngồi bên cạnh giường nuốt nuốt nước bọt, bị Lục Ly hỏi hết câu này đến câu khác khiến cô ngay cả người Chần chừ hồi lâu, cô nói: “Em chỉ cảm thấy mấy chuyện như vậy.. không quan trọng...” Nghe thấy lời giải thích của Hà Mạn Mạn, Lục Ly bật cười, giọng nói giễu cợt lặp lại lời của Hà Mạn Mạn: “Không quan trọng?!” Lục Ly khó tin hỏi ngược lại, nói như đang giải thích: “Nếu như anh không nói với em, bọn họ họp ở trong phòng anh, đúng lúc đèn trong phòng hư nên anh đi tìm nhân viên khách sạn, sau đó lại đúng lúc cô ta bắt điện thoại rồi cố ý nói như thế, thì có phải em cảm thấy anh thật sự lên giường với cô ta rồi không?” “Không.. không có...” Ánh mắt Hà Mạn Mạn khẽ lóe lên Lúc trả lời, giọng điệu mang ý trốn tránh. Lục Ly khẽ cười một tiếng, bàn tay cầm điện thoại siết chặt, tay kia nắm lấy thanh lan can gỗ trên ban công, ngón tay trắng bệch, hiện rõ từng khớp xương. “Hà Mạn Mạn, em muốn nhẫn nhịn tới mức nào?” Ngưng một lát, Lục Ly nhìn cảnh đèn phổ ở nơi xa, đôi mắt sáng rực nhưng khó che giấu nổi sự u ám, hỏi: “Hay là em cứ mãi cho rằng thân phận của chúng ta không phù hợp, mọi mặt đều không xứng, sớm muộn gì cũng chia tay?” “Rầm” một tiếng, con tim giống như bị búa đập mạnh một phát Câu nói này, đã trúng ngay nỗi lòng của Hà Mạn Mạn Cô lặng người chẳng lên tiếng Hồi lâu sau, chỉ nghe thấy tiếng thở dài của Lục Ly, rồi cúp máy. Giữa hai người, cứ như thế. Sảnh khách sạn Lizzie ở Luân Đôn nước Anh, ánh đèn vàng cam chiếu trên vách tường Phong cách trang trí huy hoàng bậc nhất, khiến cho khách ở nơi đây cảm giác trong lòng phấn chấn hẳn lên Lục Ly mặc chiếc quần freestyle, trên người mặc chiếc áo sơ mi ca rô trắng đen Anh ngồi trên sô pha, ném một tấm vé máy bay lên bàn trà. Linda đứng trước mặt anh giật thót lại, nhìn thấy tấm vé ấy, trong lòng nguội hẳn đi “Đặt vé máy bay ngày mai cho cô rồi đấy, mai cô về nước, sau đó đến công ty con làm Giám đốc Tài vụ Tôi đã sắp xếp cả cho cô rồi.” Nói xong, Lục Ly đứng dậy rời đi Linda rối lên, bất chấp những quy tắc thường ngày của Lục Ly, níu lấy cánh tay anh, cô ta đang định lên tiếng, ngẩng đầu nhìn gương mặt của Lục Ly, lời đã tới cửa miệng lại phải nuốt ngược lại Bởi vì trên gương mặt ấy chẳng có gì ngoài sự lạnh nhạt, chẳng còn sự hiền hòa và ấm áp như thường ngày Linda cam chịu buông tay, nhìn Lục Ly bước lên lầu chẳng hề ngoảnh đầu lại. Kể từ ngày hôm đó, Hà Mạn Mạn chẳng nhận được cuộc gọi nào của Lục Ly nữa, ngày nào cô cũng cầm điện thoại, cứ mỗi mười giây xem một lần, hy vọng Lục Ly có thể gọi cho cô một cuộc Đợi mãi, cũng được một cuộc điện thoại, là bạn thời phổ thông của cô Nói là tìm ngay mọi người đều rảnh để mở một buổi họp lớp Hà Mạn Mạn vốn dĩ muốn từ chối, dù sao cô cũng không có tâm trạng Nhưng nghĩ lại, cổ về thành phố C, trừ cuộc cãi vã không giống cãi vã với Lục Ly ấy, thì cả ngày ở lì trong nhà, quay qua ngoảnh lại bị thái độ dở dở ương ương của Lục Ly làm cho bực bội hơn Lần này coi như là hoàn toàn rảnh rỗi, mọi người tổ chức thì Hà Mạn Mạn sẽ đi, không tổ chức thì Hà Mạn Mạn cũng không muốn hao tâm tổn sức rủ rê Đầu dây bên kia nghe Hà Mạn Mạn đồng ý đi, có vẻ rất vui Hà Mạn Mạn cũng chẳng để tâm, nói vài câu lấy lệ rồi cúp máy. Thời gian họp lớp vào tối ngày hai mươi tám tháng giêng Trong khoảng thời gian này, Hà Mạn Mạn cũng chỉ liên lạc bằng vài tin nhắn với Lục Ly, đơn giản chỉ là: Ăn cơm chưa? Ăn rồi! Đang làm gì? Làm việc. Chừng nào về? Chưa biết. Hai người cứ như đang dỗi nhau vậy, chẳng ai chịu gọi cho ai. Cứ như thế suốt mấy ngày trôi qua Đến ngày họp lớp, địa điểm là một quán cà phê mang phong cách quán bar nổi tiếng ở thành phố C Từ sáng sớm, Hà Mạn Mạn đã bắt đầu ăn vận Áo khoác ngoài màu đỏ, bên trong là chiếc đầm đỏ thẫm lúc đi xem mắt với Hình Văn Kiệt phối với giày cao gót, có đến hẹn đúng giờ Cô trở thành tiêu điểm suốt dọc đường, vừa bước vào quán cà phê, Hà Mạn Mạn đứng ngoài đảo mắt hai cái liền thấy đám bạn thời phổ thông đang vẫy tay với cô Hà Mạn Mạn mỉm cười bước qua. Cô bạn Phùng Vũ Hoàn thời phổ thông của Hà Mạn Mạn đã thi vào một trường đại học ở Thiên Tân, khoảng cách khá xa, liên lạc cũng thưa thớt Nói là bạn, cũng chỉ là người cùng nhau đi ăn uống thời phổ thông Huống hồ, trong lòng Hà Mạn Mạn hiểu rõ, Phùng Vũ Hoàn chơi thân với cô hồi đó đơn giản chỉ là cô ta muốn bật lên vẻ đẹp của mình mà thôi Cái cô Phùng Vũ Hoan này chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Suốt năm hai người chỉ có thể gặp nhau lúc nghỉ lễ, bình thường thì trò chuyện trên QQ Ai nấy đều có môi trường mới, không cần biết trước đây thế nào, chỉ cảm thấy không giống như thời phổ thông, thân đến mức có thể xen vào cuộc sống của đối phương Hơn nữa, Phùng Vũ Hoàn vốn chẳng kết bạn thật lòng với cô, những điều này Hà Mạn Mạn đều biết, Từ xa, Phùng Vũ Hoan nhìn thấy Hà Mạn Mạn bước đến liền ngây ra Sự đố kỵ vụt qua trong mắt, cô ta giả vờ vui mừng ôm chầm lấy Hà Mạn Mạn, vui vẻ nói: “Cuối cùng cậu cũng đến, chỉ đợi mỗi mình cậu thôi đấy!” Hà Mạn Mạn nheo mắt sửng sốt, liếc nhìn điện thoại Mới có năm giờ, chẳng phải hẹn là năm giờ sao, sao có thể chứ? Hà Mạn Mạn và Phùng Vũ Hoàn cùng bước vào vị trí trong cùng nhất của quán cà phê Đó là một gian phòng được đặt cho buổi họp lớp này, có thể chứa khoảng hai mươi người Trên đường đi, Hà Mạn Mạn hỏi Phùng Vũ Hoan: “Lần này có bao nhiêu người đến?” Phùng Vũ Hoan nhìn cô, hờ hững quét một lượt từ trên xuống dưới, bất đắc dĩ phẩy phẩy tay, nói: “Cũng khoảng mười bốn mười lăm gì đấy, đều từ chối nói là có việc hết rồi.” Phùng Vũ Hoàn ngưng một lát, đột nhiên nham hiểm nói: “Nhưng mà ít người cũng không sao, nhân vật quan trọng tới là được.” “Nhân vật quan trọng?” Hà Mạn Mạn hôm nay trang điểm khá kỹ, cô nghĩ ngợi, thời phổ thông có nhân vật quan trọng nào cơ chứ Cô đoán nhân vật quan trọng này không chừng là giáo viên chủ nhiệm Phùng Vũ Hoan liền đắc ý, đôi mắt mở to không dám tin, cứ như việc Hà Mạn Mạn quên mất người ấy là một tội lỗi Cô ta áp sát Hà Mạn Mạn, nói: “Cậu quên rồi à? Người mà cậu từng tỏ tình đấy, Phong Trạch!” Phùng Vũ Hoan cố ý nói Hà Mạn Mạn “từng tỏ tình” để đánh thức trí nhớ của Hà Mạn Mạn Hà Mạn Mạn đang đi bỗng dừng chân tại chỗ. Cái tên này, rất quen thuộc, không thể nào quen thuộc hơn...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương