Hứa Ngã Nhất Thế Khai Hoa
Chương 7: Kinh hãi
Trên đường, xe cộ đã thưa thớt dần, ánh đèn đường trông ấm áp nhưng lại rọi ra tầng tầng lớp lớp lạnh lẽo hiu quạnh Bên trong quán cà phê ven đường le lói ánh đèn nhàn nhạt, Hà Mạn Mạn và Lục Ly đứng ở đó, ánh đèn trùm lên hai người, một cao một thấp Người đàn ông có dáng người cao gầy, mặc chiếc áo dệt kim mỏng, nhìn có vẻ mong manh nhưng thật ra lại rất mạnh mẽ, anh đứng đó nhìn cô gái ngay trước mặt mình. Trên người cô gái là một chiếc áo khoác măng tô, cô đang ngẩng đầu nhìn chàng trai tuấn tú ngời ngời, mái tóc bông xù của cô mang đến cảm giác rất ấm áp. Lâu lâu có vài người qua đường đi ngang nhìn vào khung kính cửa sổ, cảnh tượng trong đó giống hệt như một bức tranh. Lục Ly vừa dứt lời, Hà Mạn Mạn không dám tin vào tai mình, theo bản năng cô nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Bây giờ chắc ký túc xá đã đóng cửa rồi.” “Thầy biết.” Lục Ly nhìn Hà Mạn Mạn, cầm lấy bàn tay lạnh như băng vừa rút ra để xem giờ của cô nhét lại vào túi áo khoác, sau đó nhẹ nhàng khoác chiếc áo măng tô của mình lên người cô: “Dù nơi đó không thoải mái như ở nhà, nhưng mà vẫn tốt hơn là qua đêm ở đây, đi theo thầy nào.” Nhìn dáng vẻ của Lục Ly, biết anh đã kiên quyết, Hà Mạn Mạn đành vâng lời gật đầu, coi như đã đồng ý Chỉ tìm một chỗ để nghỉ ngơi thôi mà, Hà Mạn Mạn cũng không nghĩ quá nhiều, tuy nhiên cũng không hẳn là không hề lo lắng Có điều, đây là thầy của cô, người ta đã không ngại, nếu như cô vẫn tiếp tục từ chối thì có vẻ hơi kiêu kỳ. Thấy Hà Mạn Mạn lần đầu tiên để lộ ra vẻ mặt “ngoan ngoãn”, trông dáng vẻ nghe lời ấy, Lục Ly hài lòng gật đầu mỉm cười Anh nở nụ cười ấm áp, nhìn chiếc áo măng tô của mình cứ dần dần trượt khỏi bờ vai gầy gò của Hà Mạn Mạn Lục Ly nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô như một quý ông Nói là ôm nhưng thật ra cũng chỉ có đầu ngón tay là tiếp xúc trực tiếp, tay còn lại xách chiếc túi vải của Hà Mạn Mạn, không hề có động tác nào quá giới hạn Lục Ly dẫn Hà Mạn Mạn tới ghế phụ của chiếc BMW, giúp cô thắt chặt dây an toàn xong mới khởi động xe, bật máy sưởi rồi đợi một lát Dưới cái nhìn chăm chăm của Hà Mạn Mạn, anh xoay người đi vào tiệm cà phê Một lát sau, Lục Ly ra khỏi quán cà phê với chiếc áo dệt kim mỏng manh, trong tay cầm theo một túi giấy khá to Hà Mạn Mạn nhìn anh đi vòng qua đèn pha của chiếc BMW để đến phía ghế lái rồi mở cửa ngồi vào Cửa vừa mở, hơi lạnh bên ngoài đã ùa vào, Hà Mạn Mạn rùng mình, nhìn bàn tay của Lục Ly không biết là do màu da hay do lạnh mà đã trở nên trắng bệch, cô cảm thấy có hơi áy náy “Này, chắc em chưa ăn tối đúng không?” Lục Ly ngồi ở ghế lái bên cạnh Hà Mạn Mạn, đưa cho cô túi giấy đựng sandwich và một ly cà phê nóng hổi Thấy Hà Mạn Mạn chỉ nhìn tay mình không động tĩnh gì, Lục Ly giải thích: “Cũng muộn rồi, không còn gì ngon hơn nữa, lần sau có cơ hội tối dẫn em đi ăn những món ngon hơn.” Hà Mạn Mạn vội vàng giải thích mình không hề có ý đó, sau đó nhìn Lục Ly cảm ơn một tiếng, chậm rãi nhận lấy thức ăn Ngón tay Lục Ly bị ly cà phê ủ nóng khẽ chạm vào tay Hà Mạn Mạn khiến cô cảm nhận rõ hơn cơ thể lạnh như băng của mình, cho dù cô đã mặc nhiều hơn hẳn Cô vội rụt tay lại, nhìn thức ăn ở trong lòng mình, trái tim cũng khẽ thắt lại. Thấy Lục Ly đã thắt chặt dây an toàn, chuẩn bị xuất phát, Hà Mạn Mạn tò mò hỏi: “Thấy Lục, chúng ta về trường ạ?” Mắt Lục Ly nhìn về phía trước, vùm” một tiếng “Nhưng không phải bây giờ kí túc xá đã đóng cổng rồi hay sao?” Hà Mạn Mạn vừa nói vừa uống một ngụm cà phê trong ly “Thầy vẫn còn một phòng trống ở khu ký túc xá cho giảng viên, tối nay em ngủ ở đó, ngày mai đi học cũng tiện.” Lục Ly chăm chú lái xe, ánh đèn đường hắt lên mặt anh lúc sáng lúc tối, nhưng lại rực rỡ đến mức khiến người ta không thể làm ngơ được Vẫn còn một phòng.. Lục Ly quả đúng là tiểu thiếu gia của đại gia đình chủ nghĩa tư bản mà.. Hà Mạn Mạn vừa cắn sandwich vừa nghĩ... Ở cái nơi mà tốc độ thị trường nhà đất có thể sánh ngang với tên lửa như thành phố A này, có được một chỗ ở tạm bợ đã là tốt lắm rồi, Lục Ly lại có đến cả hai căn, hơn nữa lại còn phí của trời mà để trồng một căn Hà Mạn Mạn nhai sandwich, bất lực lắc đầu, cũng không biết thầy ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, mua BMW, còn mua cả nhà nữa. Chẳng lẽ là con nhà giàu ư? Nhưng nếu là con nhà giàu thì sao lại phải giành bóng đèn với mình chứ? Hà Mạn Mạn nhìn cảnh vật lướt vùn vụt bên ngoài cửa sổ xe, có chút nghi ngờ, không tự chủ được nghiêng đầu qua nhìn Lục Ly hỏi: “Thấy Lục, sao ngày đó thầy lại giành bóng đèn với em?” Lục Ly cau mày: “Bởi vì bóng đèn ở nhà hỏng rồi.” “Hả?” Nói thế thì khác gì không nói, có nhà ai rảnh rỗi lại đi mua mấy cái bóng đèn về dự phòng đâu chứ, cũng đâu có phải mở tiệm kim khí.. Hà Mạn Mạn trợn mắt, coi như ban nãy Lục Ly chưa nói gì cả, cô vẫn tiếp tục hỏi: “Vậy thấy không có đèn một buổi tối không được sao? Dù sao,nếu ký túc xá của tụi em không có đèn thì không làm được gì cả.” Nhà có tiền như nhà thầy Lục đây không thể nào chỉ có một cái đèn dược, thiếu một bóng cũng có làm sao đâu “Bởi vì thấy sợ tối.” Lục Ly cười cười trả lời, lại khiến cho Hà Mạn Mạn ngẩn người ra. Sợ tối? Một người đàn ông lại sợ tôi? Nhìn ánh sáng đèn đường hắt lên gò má Lục Ly tạo nên mảng sáng mảng tối, Hà Mạn Mạn chớp chớp mắt, thấy hơi tò mò: “Tại sao thầy lại sợ tối?” Ánh mắt Lục Ly lóe lên, trả lời rất nhẹ nhàng: “Bởi vì thấy đã từng ở trong bóng tối năm ngày năm đêm, chứng kiến một cái xác từ khi còn nguyên vẹn đến lúc nó thối rữa...” Cái gì? Really? Giọng nói của Lục Ly cứ vang vọng trong đầu Hà Mạn Mạn, dội đi dội lại vào màng nhĩ cô, Hà Mạn Mạn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lan ra từ sau lưng.. Cô ngậm sandwich trong miệng, hoảng sợ nhìn Lục Ly lúc này đang nở nụ cười, cô đã hoàn toàn bị lời nói của Lục Ly dọa cho chết khiếp Nửa đêm nửa hôm, gần mười một giờ, trên đường cũng ít thấy người và xe cộ qua lại, hơn nữa xe BMW lại kín vô cùng, chỉ một thoáng, trong xe chỉ còn lại tiếng thở càng lúc càng to của Hà Mạn Mạn “Thầy.. thầy Lục...” Hà Mạn Mạn không dám tin, lẩm bẩm nói Trong xe yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng tim đập “Phụt”, Lục Ly nắm chặt vô lăng, cười ra thành tiếng, khiến cho Hà Mạn Mạn ngơ ngác không hiểu gì Lục Ly nhìn thẳng về phía trước, đưa tay vỗ mái tóc xù của Hà Mạn Mạn, giọng nói xen lẫn tiếng cười: “Không phải là em tin thật đấy chứ?” .. Lẽ nào đang lừa mình sao? Hà Mạn Mạn há hốc miệng, cô không những tin mà còn sợ đến suýt mất kiểm soát són ra quần trên xe BMW của anh ấy chứ... “Thầy đùa em thôi.” Lục Ly vẫn nhìn về phía trước, vừa cười vừa nói, thế nhưng bàn tay nắm trên vô lăng thì càng lúc càng chặt, anh dùng sức đến mức những khớp xương căng ra, trắng bệch, ấy vậy mà gương mặt kia lại bình thản như không hề có chuyện gì Hà Mạn Mạn trợn mắt, có thể nếu cô mà tin Lục Ly thêm lần nào nữa thì cô sẽ đến sở đổi tên Mạn Mạn của mình thành “Man Man” luôn! Lục Ly nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Hà Mạn Mạn, khóe miệng cô có dính vụn bánh sandwich, chân mày anh trĩu xuống, thoáng nhìn cửa kính, sau đó mở ngăn kéo, rút vài tờ khăn giấy đưa cho cô. Hà Mạn Mạn chớp mắt mấy cái, vô tình nhìn thấy trong đó có để một lọ thuốc, bền rên viết “Dạ dày...”, xem ra là thuốc trị đau dạ dày. Cô cầm lấy khăn giấy, vô thức hỏi anh: “Thầy Lục, thầy bị đau dạ dày ạ?” Còn chưa để Hà Mạn Mạn nói hết câu, ngón tay thon dài của Lục Ly đã nhanh chóng đóng ngăn kéo lại, đáp lại bằng giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Thấy chuẩn bị thuốc say xe cho người ta.” Hà Mạn Mạn thấy phản ứng của Lục Ly có chút kỳ lạ, cô ngoan ngoan đáp lại một tiếng “Vâng.” Rất nhanh đã về đến trường học, bảo vệ nhìn thấy biển số xe quen thuộc nên để xe Lục Ly đi qua một cách thuận lợi, thậm chí còn không cần hạ kính xe xuống Hà Mạn Mạn cứ thế lần được vào trường, nếu như ký túc xá nữ không có cô quản lý, mắt cô cũng không sưng vì khóc quá nhiều thì cô đã có thể về ký túc xá của mình rồi. Lục Ly dẫn cố lên tầng ba của ký túc xá giảng viên, đi vào phòng của anh. Phòng không to, chỉ có một gian nhưng trang trí rất tinh tế, phía trên giường còn có cửa sổ và rèm kéo Xoong nồi chén bát đều đầy đủ, hơn nữa còn rất sạch sẽ, mặc dù không có vải che nhưng cũng không có lấy một hạt bụi nào, xem ra, bình thường Lục Ly dạy học xong cũng thường đến đây nghỉ ngơi. Lục Ly đưa chìa khóa phòng cho Hà Mạn Mạn “Sáng mai em cứ trực tiếp đến lớp, không cần phải dọn lại phòng đâu.” Hà Mạn Mạn khẽ gật đầu “Em đi ngủ sớm đi, sáng mai là tiết của tôi, đừng đến muộn đấy.” Hà Mạn Mạn vẫn tiếp tục gật đầu “Được rồi, cũng muộn lắm rồi, em chú ý an toàn.” Hà Mạn Mạn “dạ” một tiếng, vô thức nắm lấy quần áo trên người mình, phát hiện cảm giác hơi lạ tay, liền ngẩn người ra Lúc này cô mới nhớ ra trên người vẫn còn khoác áo của người ta, mới lên tiếng nói: “Thầy Lục, em gửi lại áo cho thấy ạ!” Lục Ly nhìn thấy chóp mũi của Hà Mạn Mạn đã hơi đỏ lên vì lạnh, nói: “Điều hòa trong phòng chốc nữa mới ẩm lên, em cứ mặc đi.” Lục Ly quay người định đi, lúc sắp đi lại như nhớ ra điều gì, bảo Hà Mạn Mạn đưa điện thoại cho mình. Ngón tay thon dài chấm vài cái trên màn hình điện thoại “Đây là số của tôi, có gì thì gọi.” Hà Mạn Mạn “vàng” một tiếng “Cảm ơn thầy Lục, thầy đi đường cẩn thận.” *** Hà Mạn Mạn nằm trên giường gửi tin nhắn cho bọn Lâm Khiết nói tối nay mình ngủ lại nhà bạn, dặn cả bọn yên tâm, sau đó thì không tài nào ngủ được Nghĩ đến việc xảy ra ở nhà bà ngoại hôm nay, nghĩ đến mẹ của mình, nghĩ đến Vương Kiến Quốc, nghĩ đến Vương Dập Hạo, sau đó Hà Mạn Mạn vô cùng bất ngờ nhận ra hình ảnh cuối cùng đọng lại trong dầu cô lại chính là gương mặt của Lục Ly. Gương mặt đành hanh khi giành bóng đèn với cô ngày hôm đó... Gương mặt trêu đùa khi bắt cô đọc bài... Gương mặt khi anh chỉ đúng bí mật của cô... Gương mặt ân cần quan tâm vào lúc cô cảm thấy khó chịu nhất... Hà Mạn Mạn bực bội phát hiện ra một quy luật, đó là càng là trai đẹp thì càng khiến cho cô ấn tượng sâu sắc.. ai chả yêu thích cái đẹp, cô cũng rất thích gương mặt đó của Lục Ly Cô nhìn chiếc áo trên người mình, được may rất tỉ mỉ, khi chạm vào chất liệu thì cảm thấy rất êm tay, thiết nghĩ không biết có phải làm thêm bao lâu mới mua nổi một chiếc áo như vậy... Hà Mạn Mạn lấy điện thoại ra, ho vài tiếng, điện thoại hắt ánh sáng màn hình nhợt nhạt lên mặt cô, cố lướt lên lướt xuống xem danh bạ, phát hiện tên của Lục Ly lưu trong điện thoại cố là “Thầy Lục...” Thật là, như thể ở đâu cũng muốn cho người ta biết được sự đam mê điên cuồng với nghề giáo của mình vậy Lúc Hà Mạn Mạn học cấp hai có đến ba giáo viên họ Lục, cấp ba cũng có một người, cũng đều lưu là “Thầy Lục”, cô làm sao nhớ được ai vào ai chứ.. Cô thở dài một tiếng, đổi thành Lục Ly Cô nghĩ việc hôm nay cũng may mà nhờ có Lục Ly, nếu không có anh thì có lẽ cô còn đang ở ngoài tiệm cà phê lạnh lẽo kia chờ mặt trời mọc rồi Không cần biết bây giờ anh có đọc được không, nhưng gửi một tin nhắn cảm ơn cũng không có gì là quá cả... “Chuyện hôm nay, em cảm ơn thầy ạ...” Còn chưa tới một phút, điện thoại của Hà Mạn Mạn đã sáng lên “Không cần đâu.” “Còn nữa thầy Lục, chuyện lần trước em xin lỗi, lần này là em thật lòng.” Trong nháy mắt đã có tin nhắn trả lời: “Lẽ nào lần trước là em giả vờ?” Lục Ly ngồi trước màn hình máy tính vừa cười vừa gửi tin nhắn, còn chưa đợi Hà Mạn Mạn trả lời, anh đã gửi tiếp: “Chuyện lúc trước cũng qua rồi, thôi muộn rồi, em ngủ sớm đi.” Lúc Lục Ly sắp gửi tin nhắn đi lại chợt nhớ đến bộ dạng Hà Mạn Mạn khóc đến đỏ cả mắt như chú thỏ trắng ngày hôm nay, anh thở dài một tiếng, sau đó xóa đi viết lại một tin nhắn khác. “Mong em quên đi chuyện không vui ngày hôm nay, ngày mai sẽ là một ngày mới.” Ở đầu bên kia, Hà Mạn Mạn ngẩn người nhìn dòng tin mới được gửi qua một lúc lâu, thầy ấy lại tinh ý nhận ra tâm sự của mình.. Khóe mắt Hà Mạn Mạn đỏ lên, suýt chút nữa là khóc rồi, xoa sống mũi cay cay, đột nhiên cảm thấy Lục Ly thật gần gũi, cô chớp chớp mắt ngăn nước mắt rơi, suy nghĩ một lúc liền viết ra mấy chữ “Thầy Lục, em có thể hỏi thầy một chuyện nữa không?” “Um.” Lần này Hà Mạn Mạn không viết tiếng Trung nữa mà gửi đi một dòng tiếng Anh “Life is really very tired, really need to climb the mountain do a lot?” (Sống thật mệt mỏi, có thật sự cần phải vượt qua nhiều ngọn núi đến thế sao?) Rất lâu sau, Lục Ly vẫn chưa trả lời lại, lúc Hà Mạn Mạn tưởng rằng anh đã ngủ rồi, sẽ không trả lời tin nhắn nữa thì màn hình lại chợt sáng lên “Of course, only when you are tired and can not be tired, you can stop, look at the scenery behind you, that is your way.” (Đương nhiên, nhưng đến khi em mệt đến không thể mệt hơn được nữa thì có thể dừng lại, hãy quay lại và ngắm nhìn phong cảnh phía sau lưng mình, đó đều là những đoạn đường mà em đã vượt qua.) Cách một màn hình lạnh lẽo, Hà Mạn Mạn cảm thấy từng chữ, từng chữ như được Lục Ly tự tay mình viết ra, mang theo sự ấm áp vô bờ của anh, sự dạy dỗ tận tình, hướng dẫn tỉ mỉ, bên tai cô như đang vang lên âm thanh lúc nói tiếng Anh của Lục Ly, rất nhanh đã làm cho giọt nước mắt kìm nén bấy lâu nay của cô rơi xuống, thẩm vào chiếc gối có mùi thơm của trà xanh và đàn hương. đầu bên kia, Lục Ly chăm chú nhìn vào điện thoại, thở dài một tiếng, đứa trẻ này thật giống mình nhưng cũng không giống lắm, giữa những mâu thuẫn vây quanh, anh không kìm được mong muốn đến gần với cô hơn Màn hình điện thoại của Hà Mạn Mạn lại một lần nữa sáng lên “Good dream, my Bulb girl” (Ngủ ngon nhé cô gái bóng đèn của tôi) Mắt Hà Mạn Mạn lấp lánh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương