Hứa Tiên Chí
Chương 30: Tố Trinh
Hơn nữa còn học được kỹ năng mới Thái Dương chân hỏa! Chẳng qua vẫn đang trên đoạn đường Luyện Khí Hóa Thần, ngay cả Dương thần cũng không luyện ra, hiện chỉ có thể miễn cưỡng nói là Âm thần.Được rồi, đây không phải trò chơi, Hứa Tiên cười khổ tự nói với mình. Hai lần tính mạng gặp nguy hiểm, đặc biệt là bên cạnh còn có nữ quỷ vui vẻ kia, cũng khiến cho hắn hiểu được, đây không phải trò chơi. Chẳng qua là, nếu như đó là trò chơi săn mỹ nữ thì bây giờ mình có được tính là đã săn được mỹ nữ tiếp theo không? Phi, đây không phải trò chơi!Hứa Tiên còn đang nghĩ miên man đã đi qua cổng thành Hàng Châu, Tiểu Thiến đã sớm trốn trong cổ ngọc kia, theo dòng người hối hả chạy thẳng tới học viện Cận Thiên.Trên bạch vân cuồn cuộn, nếu có ai đó từ trên nhìn xuống, thân ảnh của Hứa Tiên giống như một giọt nước dung nhập và dòng người này, không vén dậy nổi nửa gợn sóng giữa vạn trượng hồng trần, chỉ là một người thế tục, ăn mặc, ở, đi lại, bi hoan ly hợp, hỉ nộ ái ố, tất cả đều có.Phía Tây Nam xa xa, miểu miểu Thục Sơn, có một nơi núi non san sát như tường thành, chnhs là thiên hạ chi u Thanh Thành sơn mạch. Vén màn mây quanh năm quấn quanh Thanh Phong là một hồ nước yên tĩnh, trên mặt hồ bồng bềnh tầng sương. Trong lòng hồ thanh mướt, một viên nội đan trắng liên tục xoay vòng liên tục phụt lên lại lặn xuống.Mây đen đột nhiên cuộn lên phía chân trời, thanh thế rất lớn, chớp mắt đã kéo đến. Thời gian này vốn không nên có sấm, nhưng tiếng sấm lạnh nặng nề vang lên.Tiếng sét như điện cuồng mãnh từ trên trời giáng xuống, tia chớp cũng không sáng nhanh như điện như mọi khi, mà đánh thẳng chính xác xuống viên nội đan màu trắng. Nhưng đám sương trên hồ kia vẫn không tiêu tán, tầng khí dày màu trắng không ngừng bay lên, rồi tụ lại quanh viên nội đan, mỗi một lần sấm đánh lập lòe lại tiêu tán mất một phần, nhưng sau mỗi lần tiêu tán lại lập tức tụ lại. Lôi đình vang dội cả sơn cốc, ban đầu còn gián đoạn, sau đó nối thành một tràng, tốc độ màn khí trắng tụ lại ngày càng chậm.Chẳng biết từ khi nào, mây đen áp càng lúc càng gần, nhưng lôi đình lại thưa thớt đi một chút, trong mây điện chớp như rắn, lôi long vũ đằng, một tiếng vang trầm muộn vang lên, nhưng cũng không đánh xuống, khiến cho cả sơn cốc đều rung động.Dường như những đóa sen trắng trong hồ cũng biết đã đến thời khắc cuối cùng, màn khí trắng dày đặc không ngừng sôi trào, cả hồ nước như bị đun sôi, trào dâng, màn sương cuồn cuộn màu trắng phảng phất như một bông hoa.Nhất thời, đất trời nín thở.Trong mây đen, sơn cốc tối như giữa đêm khuya, chỉ có lôi quang thi thoảng lóe lên trong mây, sáng loáng lên rồi lại biến mất.Đột nhiên, một tầng sáng bừng lên, xuyên thủng không gian, ánh sáng vang dội thiên địa tới lóa mắt, tiếng nổ khiến cho tai muốn ù đi.Chỉ có tiếng ong ong rung động không ngừng quanh quẩn.Trên mặt hồ, sương mù tan hết, viên nội đan này tản ra một ánh sáng trắng muốt, còn có điện quang vờn quanh, một bông sen trắng vươn lên, ôm trọn lấy nội đan.Một kiếp này cuối cùng cũng qua, cho dù lấy một ngàn bảy trăm năm khổ tu của nàng cũng nhịn không nổi mà thầm vui sướng. Trong Nguyệt trì hồ, làn nước vẫn lăn tăn, cột đá một bên hồ bị đánh vỡ, một vùng cỏ cây gãy nghiêng ngả.Một cột đá lớn uốn quanh, mượn lực đổi long y, nhảy từ trên cột đá xuống, một nữ tử tuyệt mỹ đứng bên bờ hồ, sắc mặt vẫn còn mang theo nụ cười thản nhiên.Nhìn kỹ một chút, thân thể yểu điệu, làn da trắng hồng mịn màng, lại càng thêm thỏa mãn.Cởi long y ra khoác trên tay, nàng quay người lại, bạch y phiêu phiêu theo gió, trong sương khói mờ ảo, nàng như tiên tử.Trên thực tế, tu hành một ngàn bảy trăm năm, vượt qua kiếp nạn nặng nề, lúc này nàng chỉ cách tiên đạo một chút xíu nữa.Bấm ngón tay ngọc, đôi mày tuyệt trần khẽ nhíu lại, nàng đã biết, Nam Hải Quan Thế Âm Bồ Tát đã để lộ nơi này với Nga Mi kim đỉnh cách đó không xa, với thuật số đạo, nàng có mấy phần đắc ý, trên mặt hiện ra nụ cười bất ngờ.Chỉ là, lúc này nàng đang mỉm cười, nhưng làm sao có thể biết được, người trong định mệnh của nàng đã sớm chờ ở bên bờ Tây Hồ, đã đợi từ lâu.Tu mười năm được ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới được ngủ chung giường, nàng đã tu cả ngàn năm, người đợi nàng là hạnh phúc hay là kiếp số trên con đường thành tiên?Bên bờ Tây Hồ, trong Tri Ngư Đình, một ngày mùa thu mặt trời lười nhác, Hứa Tiên nương theo ánh mặt trời dựa vào lan can, bên cạnh Nhiếp Tiểu Thiến đang chỉ trỏ cảnh sắc bên hồ, cười không ngừng, nhưng vẫn còn nửa phần bộ dáng u oán. Mặc dù lúc này cảnh ở Tây Hồ vĩnh viễn không theo kịp mùa xuân, mùa hạ, nhưng mấy chục năm rồi chưa thấy, nàng vẫn hưng phấn không thôi.Hứa Tiên chỉ cảm thấy trong lòng nhàn nhạt an bình và tự tin, mình cũng có thể khiến cho nữ tử kia vui mừng nhanh vậy sao?Hắn có một cảm giác, người hắn đang chờ, đang không ở xa.Trong đình Tri Ngư, tiểu Thiến phút chốc không thấy đâu nữa.- Hán Văn, như thế nào vừa trở về lại lười nhác rồi?Một thanh âm réo rắt vang lên.Hứa Tiên quay đầu lại, Phan Ngọc đang cười tươi đi vào trong đình, còn tiểu Thiến thì sớm không biết trốn đi nơi nào rồi.- Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn a. (*) Xem ở cuối chương!!! xem tại Hứa Tiên duỗi lưng một cái nói.- Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn.Phan Ngọc thì thầm một phen, sau đó tán thưởng nói:- Xuất khẩu thành thơ, lời ra khỏi miệng Hán văn cũng thành câu hay a.Hứa Tiên sững sờ, không nghĩ tới tục ngữ thuận miệng của đời sau lại trở thanh câu hay, nhưng chuyện này tốt nhất cứ đổ lên người đạo sĩ đó đi. Đang muốn ứng phó lung tung một phen thì không nghĩ tới, Phan Ngọc hướng hắn nháy mắt mấy cái, ngữ khí mang theo sự vui vẻ:- Ta biết rồi, đạo sĩ, là đạo sĩ.Hàng lông mi thật dài chớp chớp, đôi mắt của tiểu nữ nhân này phảng phất có sự nhộn nhạo của cái gọi là làn thu thuỷ vậy.Hứa Tiên sờ sờ cái mũi, hơi có chút xấu hổ.Trong lòng Phan Ngọc cười thầm: Ngươi không biết mỗi lúc ngươi nói xạo là con mắt sẽ đảo lung tung sao? Chẳng qua lời này nàng đương nhiên sẽ không nói cho Hứa Tiên nghe.Trong đình nhất thời trầm mặc, nhưng hai người lại không cảm thấy xấu hổ. Hứa Tiên vuốt Thanh Hồng kiếm bên trong tay, kiểu dáng vỏ kiếm mang theo phong cách cổ xưa, nhưng cũng không có có cái gì đặc biệt.. "Keng" một tiếng rút kiếm ra, ánh sáng màu xanh phát ra từ thân kiếm, tiếng kiếm minh như thanh âm của long ngâm.Hứa Tiên ngừng tay trên thân kiếm, thân kiếm phản chiếu một đối mắt đen thâm thúy của hắn. Con đường Yến Xích Hà chỉ càng làm mình thêm động tâm hơn con đường mà Ngư Huyền Cơ chỉ.Tứ cố nhi sát nhân, thập bộ bất lưu thân. (Giết người bốn phía, mười bước không lưu dấu). Tối hôm qua còn tại Thanh Sơn trăm dặm, sáng nay đã tới Lạc Thủy, đi về hướng đông không trở về, ẩm nhi ca chi phong lưu. Cuộc sống như vậy, tại kiếp trước nửa đêm tỉnh mộng mình cũng từng mong muốn vô cùng, nhưng tại thế giới đó không thể nào thực hiện. Mà hiện tại, một cơ hội bày ở trước mặt mình có thể để hắn thực hiện giấc mơ của mình, hắn làm sao có thẻ không động tâm?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương