Hứa Tiên Chí
Chương 812: Biến Loạn
Hứa Kiều Dung càng vui tới phát khóc:- Những năm này ngươi chạy xuôi chạy ngược, không biết làm cho tỷ tỷ ta lo lắng bao nhiêu lần. Hôm nay lão thiên gia mở mắt, rốt cục an định lại, về sau ở yên một chỗ rồi.Lý Công Phủ nói:- Nàng nhìn nàng xem, Hứa gia đã rạng rỡ tổ tông, đây chính là việc vui, tại sao nàng lại khóc như vậy chứ.Hứa Kiều Dung trợn mắt nói:- Ngươi biết cái gì?Kinh động trẻ mới sinh cho nên nó khóc lớn một hồi.Bạch Tố Trinh ôm lên, loạng choạng hống một hồi mới dỗ hài tử nín khóc mỉm cười.Hứa Kiều Dung vui mừng nói:- Hán Văn có thể có nương tử như vậy mới thật sự là phúc phận, không biết lúc nào các ngươi có hài tử đây.Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh nhìn nhau, Hứa Tiên mỉm cười không có hảo ý, Bạch Tố Trinh cắn cắn bờ môi, tức giận nhìn hắn.Lý Công Phủ nói:- Đúng rồi, vị phu thân tài nữ của ngươi đâu? Tại sao không thấy nàng tới?Hứa Tiên nói:- Ngài quên Yên nhi vẫn còn Lĩnh Nam à.Hứa Kiều Dung nói:- Ở địa phương đó không tốt đâu, nên tiếp nàng quay về.Hứa Tiên gật đầu xác nhận, thầm nghĩ: xem ra phải đi một chuyến tới Lĩnh Nam.Nhưng vào lúc này Duẩn Nhi thở hồng hộc xông vào cửa:- Sư thúc, sư phụ... Sư phụ a... Muốn ngươi lập tức đi Lĩnh Nam.Bỗng nhiên Hứa Tiên đứng dậy:- Xảy ra chuyện gì?Trong thiên đình, một tòa cung khuyết sừng sững trong hư không, trên hư không truyền tới âm thanh:- Lữ Động Tân thất bại.Ngọc Hoàng Đại Đế dường như cảm thấy mệt mỏi thở dài:- Hắn không thể thắng một lần sao?Quan Thế Âm Bồ Tát buồn bả nói:- Cho dù như thế nào, chơi đùa thì dừng ở đây! Ngươi cảm thấy thế nào, nương nương?Tây Vương Mẫu nói:- Ta có chuyện khác cần làm, không có rảnh trông coi việc nhỏ này, Hạo Thiên ngươi tự xử lý đi.Ngọc Hoàng Đại Đế gật gật đầu, đưa tay gỡ một vật xuống, vật kia thả ra hào quang sáng lạn, giống như một ngôi sao rơi từ chín tầng mây xuống, xẹt qua một đạo đường cong rơi vào miếu Nhị Lang.Dương Tiễn một thân hắc y, cau mày cầm lấy đoàn minh quang kia, chính là một mặt kính, kính này có mấy chữ, Dương Tiễn nhắm mắt lại trầm ngâm một chút, quay người đi ra ngoài cửa, hắc y trên người đã đổi lại một thân chiến giáp bạch ngân, áo choàng màu đen phủ xuống đất, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao sắc bén cầm trong tay.Dương Tiễn dừng lại ngoài cửa, một đạo ngân tuyến sáng lên, rồi đột nhiên một con mắt mở ra, bắn ra một vầng sáng, vầng sáng này có thể dò xét hoàng tuyền.Một con chó màu trắng đang cầm bút lông, dựa bàn múa bút thành văn, bỗng nhiên giật mình, đi ra ngoài cửa, nghiêng đầu kỳ quái nói:- Tinh quái nơi nào mà cần ngươi tự thân xuất mã?Trên gương mặt lạnh lùng của Dương Tiễn xuất hiện một ít xúc động, âm thanh giống như kim loại vang lên, nói:- Chúc Cửu Âm, Bạch Tố Trinh!...Hứa Tiên nghe được Duẩn Nhi nói như vậy, lập tức cáo từ tỷ tỷ tỷ phu rồi ra khỏi cửa.Hứa Kiều Dung kinh ngạc đuổi theo ra cửa, muốn hỏi rõ cái gì, nhưng không tìm được bóng dáng của Hứa Tiên, phía chân trời có một đạo hào quang bay về phía tây.Bạch Tố Trinh nhìn Hứa Tiên rời đi, trấn an Hứa Kiều Dung một phen, khích lệ nàng trở về, rồi sau đó trên mặt mỉm cười, đôi mi thanh tú nhìn qua phía chân trời, trong nội tâm ẩn ẩn có chút bất an, một chút do dự, cũng theo sát Hứa Tiên mà đi.Hứa Tiên toàn lực thúc dục kiếp lôi trong cơ thể, tốc độ nhanh đến mức tận cùng, đại địa bị hắn ném ra phía sau. Nhưng trong lòng lại suy nghĩ, Vân Yên xảy ra chuyện gì chứ? Nếu là Ngư Huyền Ky phái Duẩn Nhi tới đề tỉnh mình, chẳng lẽ cũng là một trong những kiếp nạn, nhưng những Thiên Tiên kia chắc chắn không nên xử dụng thủ đoạn bỉ ổi thế chứ.Hắn trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra cái gì, đành phải tự nói trong lòng.- Yên nhi, chờ ta!...Trong rừng rậm Lĩnh Nam, một khu vực non xanh nước biếc, giống như có gió lạnh xâm nhập.Bầy điểu bay lên, đột nhiên trong núi xuất hiện tiếng nổ nhỏ và bụi mù bay lên.Một cửa đá bị nghiền nát, một kẻ mặc quần áo đầu đó đầy máu bay ra, đầy bụi đất vô cùng chật vật, mặt mũi tràn đầy nổi giận ngoan lệ nhìn lên trời quát:- Thanh Loan tiên tử, ta và ngươi ở Thục Sơn ngày xưa không oán ngày nay không thù, vì sao ngươi lấn ta?Ánh mắt của hắn mang theo nét sợ hãi, lộ ra một chút ngoan lệ.Trên bầu trời, một nữ nhân áo xanh giẫm lên thanh kiếm kim quang, lãnh đạm quan sát đầu đà kia:- Quỷ Đầu Đà, ngươi dùng sinh hồn tế luyện pháp bảo, đồ diệt một trại, cho rằng trốn ở trong rừng sâu núi thẳm thì không ai tìm được sao?Mà ở sau lưng nàng, một nữ tử khác đang chống cằm nhìn qua chuyện này:- Nhìn ngươi cũng là đại nam nhân, tại sao như rùa đen rút đầu vậy, dám làm không dám chịu.Hai người này chính là Vân Yên cùng Thanh Loan ở Lĩnh Nam, Vân Yên sớm không cần giả làm tri huyện, trong lúc rảnh rỗi liền đi theo Thanh Loan trảm yêu trừ ma, xem như du sơn ngoạn thủy.Quỷ Đầu Đà biết khó có thể thoát thân, hét lớn một tiếng:- Ngươi chớ ép người quá đáng.Cái cỗ của hắn một tràng hạt sáng lên, bỗng nhiên biến thành mấy chục chiếc xe đầu lâu, bay thẳng vào người của Thanh Loan trên bầu trời.Bỗng nhiên đầu lâu tru lên âm thanh bén nhọn, đây là páp bảo mà Quỷ Đầu Đà tàn sát không biết bao nhiêu người mới dùng tế luyện thành, có thể phát ra âm thanh quỷ khóc thần sầu, trực tiếp suy giảm thần hồn con người, cho dù là người tu đạo đạo hạnh cao hơn hắn, nhất thời vô ý cũng ăn thiệt thòi."Loong coong" như tiếng đàn vang lên, âm thanh quỷ khóc tan thành mây khói, Vân Yên ôm ấp một cây đàn cổ và đang khảy đàn.Quỷ Đầu Đà quá sợ hãi, lại thúc dục đầu lâu, trong chớp mắt cách Thanh Loan mấy trượng.Thanh Loan nói:- Chút tài mọn!Tay kết kiếm quyết, ngón tay duỗi ra.Mũi kiếm màu vàng rơi xuống như mưa, những đầu lâu kia sụp đỏ, Quỷ Đầu Đà chưa kịp phát ra tiếng hét thảm đã bị chôn vùi.Đợi cho bụi mù tan hết, trong rừng rậm xuất hiện khu đất trống hình tròn, ngàn vết kiếm đâm lên mặt đất chính là vận mệnh của Quỷ Đầu Đà.Vân Yên nói:- Chỉ là gia hỏa yếu kém, làm gì phải dùng chiêu này.Thanh Loan quay đầu lại, khí tức lăng lệ biến mất, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà làm ra vẻ khó chịu:- Bởi vì thật sự là quá đáng giận.Vân Yên vỗ tay một cái nói:- Chuyện đã giải quyết, ăn gì đây?Thanh Loan bất đắc dĩ nói:- Tiểu thư, không phải ngươi đã tích cốc rồi sao?Vân Yên nắm tay nói:-Mục tiêu của bổn tiểu thư là ăn hết mỹ thực ở Lĩnh Nam một lần, ngươi không cần nhiều chuyện, mau mau xuất phát.Thanh Loan nói:- Những thứ gọi là mỹ thực kia, còn thua cả đồ ăn ca ca làm.Lại thấy Vân Yên ôm bắp chân, vùi đầu vào trong gối thì thầm:- Dù sao ta cũng bị ném ở nơi này, dù sao ăn béo cũng không có người quan tâm...Khóe mắt Thanh Loan co giật, vội hỏi:- Được rồi, được rồi, chúng ta bây giờ rời đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương