Hưng Thiếu, Xin Anh Dịu Dàng Một Chút!
Chương 34: Toại nguyện em
“Ba thả con ra! Mau thả con ra. Con phải đi tìm em ấy!”
“Ba con van xin ba mà. Lúc này em ấy cần con!”
Hoàng Đăng Quân đạp cửa mấy lần cũng không thoát khỏi. Hai tên bảo vệ đứng ngoài nói vào:
“Hoàng thiếu gia ngài chịu khó nghỉ ngơi một chút. Lão gia căn dặn chúng tôi không để ngài ra ngoài.”
Nói xong hai tên đứng ngoài cúi chào mở cửa:
“Lão gia! Lão phu nhân!”
Lão Hoàng bây giờ chỉ ngồi trên xe lăn, tay run rẩy được bà Hoàng đẩy. Hoàng Đăng Quân còn tưởng mình được thả chạy ra bên ngoài. Hai tên thuộc hạ ngăn lại, đẩy ngược anh vào trong.
“Ba thả con ra!”
Ông Hoàng tay run lắc đầu.
“Không được.”
“Ba!”
“Vì một đứa con gái không đáng. Con trông bộ dạng con có còn ra thể thống gì không?
Phải rồi, thiếu gia cao cao tại thượng nay lại thành bộ dạng nhếch nhác, tóc rối bời, quần áo xốc xếch.
Bà Hoàng đau lòng nhìn con trai nói:
“Tiểu quân ta biết con buồn. Chuyện này không thể cứu vãn được nữa rồi. Con gái không có phẩm giá sao con thể bước vào nhà chúng ta. Còn nữa, cho dù là nhà khác. Bọn họ cũng không chấp nhận.”
“Như vậy em ấy phải sống sao hả mẹ? Con không quan tâm, con chỉ cần em ấy.”
Ông Hoàng run run chỉ tay vào anh: “Quân con tỉnh lại đi. Là người ta không cần con. Cho dù con có làm gì, nó cũng không yêu con. Đã là không yêu thì con có chết nó cũng không yêu.”
Quân ngồi xuống suy sụp, anh biết cô không yêu anh.
“Tình cảm có thể bù đắp mà mẹ?”
Ông Hoàng cười lớn, nhưng trong lòng như có hàng vạn vết cắt xé rách trái tim người làm cha: “Quân nếu Lam Trà nó có tình cảm với con và có tự trọng thì nó sẽ không cùng người đàn ông khác làm như vậy!”
“Con nghỉ ngơi đi. Từ từ con sẽ hiểu chúng ta chỉ muốn tốt cho con!”
Hai ông bà đi ra ngoài. Bỏ lại Hoàng Đăng Quân trong căn phòng, nơi mà trái tim anh bị bẻ ra thành từ mảnh. Tan nát.
…
“Xoảng”, từng món đồ cổ trong Đặng gia thi nhau rơi xuống dưới bàn tay của Đặng Vĩ.
Bà Lam chỉ biết ngồi thẫn thờ mặc cho món đồ yêu thích chính tay mình chọn méo mó, tan nát.
“Đây là cách bà dạy con sao?”
Bà Lam không trả lời thất thần và mệt mỏi. Lam Thanh bên cạnh ngăn lại:
“Ba, đừng như vậy. Em nó cũng không muốn!”
“Trời đất ơi. Để tôi chết cho rồi.”
Lam Thanh ngăn bà Lam lại: “Mẹ đừng như vậy! Ba mau nói gì đi.”
Đặng Vĩ hừ lạnh một tiếng: “Tôi thách bà cũng không dám chết!”
“Ừ. Tôi chết cho ông coi.”
Bà Lam chạy rất nhanh về phía tường nhưng đến lúc sắp va vào bà sợ quá, thắng lại không kịp.
“Ui cha mẹ ôi! chảy máu rồi.
Lam Thanh ngăn cản bị tuột tay: “Mẹ…”
Bà Lam hét lên: “Chết tôi. Bây giờ còn có thể gã nó cho ai? Trời ơi”
“Người đâu mau đưa mẹ tôi đi bệnh viện.”
Ở trên lầu, Đặng Lam Trà nằm co người, từng câu từng chữ cô nghe không hề bỏ sót. Nhục nhã, đau đớn, danh dự và phẩm hạnh mất hết.
Cô tự lấy tay tát bản thân mình, cào cấu vào chính cơ thể mình. Bây giờ thì hay rồi, toại nguyện cô rồi nhưng tất cả đều mất hết, tất cả đều không vui. Là tại cô. Tất cả là tại cô.
“Nguyễn Phục Hưng, đây là cách của anh sao?”
Đặng Lam Trà khóc đến quặn thắt, cô thể run lên từng đợt.
“Ọe”.
Khóc đến tê tâm liệt phế. Một tiếng “ọe” kèm theo tiếng khóc. Đặng Lam Trà phải chạy vào nhà vệ sinh nôn mới thấy khá hơn.
Mấy ngày hôm sau cô không được ra ngoài, mỗi ngày nằm ở trong phòng. Từ nắng lên cho đến khi rời sập xuống, cô cứ khóc rồi ngủ rồi lại khóc. Một vòng lặp không có cách nào thoát ra.
Bà Lam cứ ngồi ở sofa, hết khóc rồi đến xỉu. Bà buồn lắm. Con gái bà còn có thể gả cho ai. Đây là người mà Đặng Lam Trà gọi là yêu sao?
Yêu nhau đâu phải như vậy?
Bà Lam hét lên, cố ý cho Đặng Lam Trà nghe được:
“Đứa ngu ngốc này. Sao lại trao thân cho một thằng không rõ lai lịch. Còn làm chuyện đó ở. Ôi trời ơi. Sốc quá. Dì Ba đâu rồi. Mau đem dầu đến cho tôi. Sắp xỉu đến nơi rồi!”
Dì Ba là quản gia ở trong nhà. Từ lễ đính hôn về, cái nhà này giống như là nhà vắng chủ, lạnh lẽo.
Bà Lam nhận chai dầu từ dì ba. Hít một cái thật mạnh, bình tĩnh hít thở.
“Lão gia đâu?”
Dì Ba chỉ về phía cầu thang. Đặng Vĩ đang ở trên đi xuống. Bà Lam đến níu tay Đặng Vĩ:
“Lão gia ông đi đâu vậy?”
Đặng Vĩ không trả lời. Mùi nước hoa bay phản phất. Bà Lam có chút bất an:
“Lão gia, ông lại đi đâu? Mau nói cho tôi biết?”
“Tránh ra. Bà lo dạy con gái của bà đi. Công ty có việc. Không phải vì nó tôi bận thế này sao?”
Đặng Vĩ hất tay bà Lam ra vội vã đi ra ngoài. Cả tuần, Đặng Vĩ chẳng một ngày ngủ ở nhà. Bà Lam kéo tay dì ba nói nhỏ:
“Mau kêu thằng tài xế chở tôi theo ổng. Bà cũng đi theo!”
Dì Ba thở dài nhỏ giọng: “Già sắp chết còn đi bắt ghen hả? Ai lại thèm nhỉ?”
Bà Lam kéo tay: “Nhanh lên!”
Xe của Đặng Vĩ quả nhiên không đến công ty mà đi đến trung tâm thương mại. Ông ấy vào trung tâm, nhìn qua một lượt sau đó ấn thang máy xuống tầng hầm. Đổi một chiếc xe khác chạy đi. Phải chật vật lắm bà Lam mới theo dõi đến đây. Nhưng lại bị mất dấu.
“Về thôi. Chắc ông ấy muốn đổi xe?”, bà Lam tự nhủ như vậy."
…
[Đặng gia]
Ở nhà Đặng Lam Thanh đang ngồi tính toán sổ sách cho Đặng gia thì nhận được điện thoại của Đặng Vĩ:“Ba?"
Giọng một cô gái ngập tràn sợ hãi: “Đặng thiếu gia cứu mạng! Cứu mạng…”
“Ba tôi đâu?”
“Cứu mạng tôi…”
“Đang ở đâu?”
“Khách sạn!”
“Ở yên đó. Không được ra ngoài. Tôi đến ngay.”
“Ba con van xin ba mà. Lúc này em ấy cần con!”
Hoàng Đăng Quân đạp cửa mấy lần cũng không thoát khỏi. Hai tên bảo vệ đứng ngoài nói vào:
“Hoàng thiếu gia ngài chịu khó nghỉ ngơi một chút. Lão gia căn dặn chúng tôi không để ngài ra ngoài.”
Nói xong hai tên đứng ngoài cúi chào mở cửa:
“Lão gia! Lão phu nhân!”
Lão Hoàng bây giờ chỉ ngồi trên xe lăn, tay run rẩy được bà Hoàng đẩy. Hoàng Đăng Quân còn tưởng mình được thả chạy ra bên ngoài. Hai tên thuộc hạ ngăn lại, đẩy ngược anh vào trong.
“Ba thả con ra!”
Ông Hoàng tay run lắc đầu.
“Không được.”
“Ba!”
“Vì một đứa con gái không đáng. Con trông bộ dạng con có còn ra thể thống gì không?
Phải rồi, thiếu gia cao cao tại thượng nay lại thành bộ dạng nhếch nhác, tóc rối bời, quần áo xốc xếch.
Bà Hoàng đau lòng nhìn con trai nói:
“Tiểu quân ta biết con buồn. Chuyện này không thể cứu vãn được nữa rồi. Con gái không có phẩm giá sao con thể bước vào nhà chúng ta. Còn nữa, cho dù là nhà khác. Bọn họ cũng không chấp nhận.”
“Như vậy em ấy phải sống sao hả mẹ? Con không quan tâm, con chỉ cần em ấy.”
Ông Hoàng run run chỉ tay vào anh: “Quân con tỉnh lại đi. Là người ta không cần con. Cho dù con có làm gì, nó cũng không yêu con. Đã là không yêu thì con có chết nó cũng không yêu.”
Quân ngồi xuống suy sụp, anh biết cô không yêu anh.
“Tình cảm có thể bù đắp mà mẹ?”
Ông Hoàng cười lớn, nhưng trong lòng như có hàng vạn vết cắt xé rách trái tim người làm cha: “Quân nếu Lam Trà nó có tình cảm với con và có tự trọng thì nó sẽ không cùng người đàn ông khác làm như vậy!”
“Con nghỉ ngơi đi. Từ từ con sẽ hiểu chúng ta chỉ muốn tốt cho con!”
Hai ông bà đi ra ngoài. Bỏ lại Hoàng Đăng Quân trong căn phòng, nơi mà trái tim anh bị bẻ ra thành từ mảnh. Tan nát.
…
“Xoảng”, từng món đồ cổ trong Đặng gia thi nhau rơi xuống dưới bàn tay của Đặng Vĩ.
Bà Lam chỉ biết ngồi thẫn thờ mặc cho món đồ yêu thích chính tay mình chọn méo mó, tan nát.
“Đây là cách bà dạy con sao?”
Bà Lam không trả lời thất thần và mệt mỏi. Lam Thanh bên cạnh ngăn lại:
“Ba, đừng như vậy. Em nó cũng không muốn!”
“Trời đất ơi. Để tôi chết cho rồi.”
Lam Thanh ngăn bà Lam lại: “Mẹ đừng như vậy! Ba mau nói gì đi.”
Đặng Vĩ hừ lạnh một tiếng: “Tôi thách bà cũng không dám chết!”
“Ừ. Tôi chết cho ông coi.”
Bà Lam chạy rất nhanh về phía tường nhưng đến lúc sắp va vào bà sợ quá, thắng lại không kịp.
“Ui cha mẹ ôi! chảy máu rồi.
Lam Thanh ngăn cản bị tuột tay: “Mẹ…”
Bà Lam hét lên: “Chết tôi. Bây giờ còn có thể gã nó cho ai? Trời ơi”
“Người đâu mau đưa mẹ tôi đi bệnh viện.”
Ở trên lầu, Đặng Lam Trà nằm co người, từng câu từng chữ cô nghe không hề bỏ sót. Nhục nhã, đau đớn, danh dự và phẩm hạnh mất hết.
Cô tự lấy tay tát bản thân mình, cào cấu vào chính cơ thể mình. Bây giờ thì hay rồi, toại nguyện cô rồi nhưng tất cả đều mất hết, tất cả đều không vui. Là tại cô. Tất cả là tại cô.
“Nguyễn Phục Hưng, đây là cách của anh sao?”
Đặng Lam Trà khóc đến quặn thắt, cô thể run lên từng đợt.
“Ọe”.
Khóc đến tê tâm liệt phế. Một tiếng “ọe” kèm theo tiếng khóc. Đặng Lam Trà phải chạy vào nhà vệ sinh nôn mới thấy khá hơn.
Mấy ngày hôm sau cô không được ra ngoài, mỗi ngày nằm ở trong phòng. Từ nắng lên cho đến khi rời sập xuống, cô cứ khóc rồi ngủ rồi lại khóc. Một vòng lặp không có cách nào thoát ra.
Bà Lam cứ ngồi ở sofa, hết khóc rồi đến xỉu. Bà buồn lắm. Con gái bà còn có thể gả cho ai. Đây là người mà Đặng Lam Trà gọi là yêu sao?
Yêu nhau đâu phải như vậy?
Bà Lam hét lên, cố ý cho Đặng Lam Trà nghe được:
“Đứa ngu ngốc này. Sao lại trao thân cho một thằng không rõ lai lịch. Còn làm chuyện đó ở. Ôi trời ơi. Sốc quá. Dì Ba đâu rồi. Mau đem dầu đến cho tôi. Sắp xỉu đến nơi rồi!”
Dì Ba là quản gia ở trong nhà. Từ lễ đính hôn về, cái nhà này giống như là nhà vắng chủ, lạnh lẽo.
Bà Lam nhận chai dầu từ dì ba. Hít một cái thật mạnh, bình tĩnh hít thở.
“Lão gia đâu?”
Dì Ba chỉ về phía cầu thang. Đặng Vĩ đang ở trên đi xuống. Bà Lam đến níu tay Đặng Vĩ:
“Lão gia ông đi đâu vậy?”
Đặng Vĩ không trả lời. Mùi nước hoa bay phản phất. Bà Lam có chút bất an:
“Lão gia, ông lại đi đâu? Mau nói cho tôi biết?”
“Tránh ra. Bà lo dạy con gái của bà đi. Công ty có việc. Không phải vì nó tôi bận thế này sao?”
Đặng Vĩ hất tay bà Lam ra vội vã đi ra ngoài. Cả tuần, Đặng Vĩ chẳng một ngày ngủ ở nhà. Bà Lam kéo tay dì ba nói nhỏ:
“Mau kêu thằng tài xế chở tôi theo ổng. Bà cũng đi theo!”
Dì Ba thở dài nhỏ giọng: “Già sắp chết còn đi bắt ghen hả? Ai lại thèm nhỉ?”
Bà Lam kéo tay: “Nhanh lên!”
Xe của Đặng Vĩ quả nhiên không đến công ty mà đi đến trung tâm thương mại. Ông ấy vào trung tâm, nhìn qua một lượt sau đó ấn thang máy xuống tầng hầm. Đổi một chiếc xe khác chạy đi. Phải chật vật lắm bà Lam mới theo dõi đến đây. Nhưng lại bị mất dấu.
“Về thôi. Chắc ông ấy muốn đổi xe?”, bà Lam tự nhủ như vậy."
…
[Đặng gia]
Ở nhà Đặng Lam Thanh đang ngồi tính toán sổ sách cho Đặng gia thì nhận được điện thoại của Đặng Vĩ:“Ba?"
Giọng một cô gái ngập tràn sợ hãi: “Đặng thiếu gia cứu mạng! Cứu mạng…”
“Ba tôi đâu?”
“Cứu mạng tôi…”
“Đang ở đâu?”
“Khách sạn!”
“Ở yên đó. Không được ra ngoài. Tôi đến ngay.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương