Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 100



Sáu người còn lại đều đã hoàn thành nhiệm vụ, trở về ký túc xá và chìm vào giấc ngủ, camera của Tổ chức cuối cùng cũng không phải quay đi quay lại giữa bốn đội nữa, mà cố định tại vị trí của Bạch Tẫn Thuật.

Cây xanh của Tập đoàn Ân thị được chăm sóc rất tốt, hai bên đường là thảm cỏ mềm mại và những bụi cây thấp. Gần ba giờ sáng, Lỗ Trường Phong buồn ngủ không chịu nổi, dựa vào bụi cây mà ngủ gà ngủ gật.

Khi tỉnh dậy, đánh thức gã không phải tiếng xe tải chạy qua, mà là tiếng leng keng va chạm của vũ khí ngắn, khiến gã giật bắn người.

Mở mắt ra, trời vẫn tối đen như mực, dường như chưa qua bao lâu so với lúc gã ngủ, âm thanh phát ra từ Tiều Hựu Càn đang ngồi xếp bằng gần đó. Cậu ấy cầm điện thoại, chăm chú chơi game, ánh đèn đỏ vàng nhấp nháy từ màn hình hắt lên khuôn mặt, khiến Lỗ Trường Phong trong thoáng chốc nhớ lại ấn tượng đầu tiên “không đúng như mô tả” về Tiều Hựu Càn hai ngày trước:

《Một thiếu niên tinh xảo đến mức khiến người ta đau lòng》

Nếu “khiến người ta đau lòng” ở đây là đau tim vật lý thì khi lính đánh thuê tới, cả khu đều sẽ đau lòng thật đấy.

Lỗ Trường Phong cố đứng dậy, nhưng phát hiện ngủ xếp bằng quá lâu, chân tê cứng không đứng nổi. Gã chống tay loay hoay mãi không được, ngược lại còn thu hút ánh nhìn của Bạch Tẫn Thuật.

“Cậu tỉnh rồi?” Bạch Tẫn Thuật liếc gã một cái, “Ngủ say phết nhỉ.”

“Boss ơi…” Lỗ Trường Phong hơi xấu hổ, dù sao để sếp canh chừng cho mình ngủ cũng kỳ kỳ, như thể mình mới là sếp vậy, “Tôi ngủ bao lâu rồi ạ?”

“Khoảng nửa tiếng thôi, không lâu đâu.” Bạch Tẫn Thuật nhìn đồng hồ, “Tôi còn chưa chơi xong một ván game mà.”

“Boss chơi gì vậy ạ?” Lỗ Trường Phong tò mò ghé lại nhìn, trên màn hình là một game bán thế giới mở với đồ họa và chiến đấu cực kỳ chân thực.

Không hiểu sao ba giờ sáng mà vẫn còn đông người online như vậy, hình như đang đánh trận doanh hay công thành chiến gì đó. Hai bên máu chia màu rõ rệt, Tiều Hựu Càn điều khiển nhân vật xông pha bảy vào bảy ra, chém giết hàng loạt, ID trên đầu đỏ lòm mà máu mình thì gần như không sụt tí nào.

“Boss giỏi thật đấy,” Lỗ Trường Phong tấm tắc, “Mới vào không gian chưa biết mấy ngày đã chơi thuần thục một game mới rồi.”

“Ừm,” Bạch Tẫn Thuật trả lời dửng dưng, “Không cần kỹ thuật.”

Lỗ Trường Phong trố mắt.

Thật quá chém gió rồi, boss à! Đánh kinh thế còn bảo không cần kỹ thuật, nói ra chẳng phải dọa chết game thủ khác sao?

Bạch Tẫn Thuật rảnh tay quay sang liếc gã, thấy gã không hiểu, bèn giải thích: “Ý tôi là, đánh như vậy không cần kỹ thuật, chỉ cần nạp tiền thôi.”

Cậu mở giao diện nhân vật ra — chỉ trong hai ngày, tổng số tiền nạp đã lên tới hơn trăm ngàn.

“Chỉ cần nạp đủ tiền, là chơi thế này thôi.” Giọng cậu bình thản.

Lỗ Trường Phong khó nhọc tiêu hóa xong sự thực: “Tôi hiểu rồi, là vì boss trang bị xịn hơn người khác!”

“Không,” Tiều Hựu Càn nhìn gã một cái, “Vì tôi thực ra đang đánh nhân viên studio game.”

Lỗ Trường Phong: ???

“Sao cậu nghĩ ba rưỡi sáng còn nhiều người chơi thật thế?” Boss của gã có vẻ rất thương cảm, “Tôi chờ ghép trận PVP mười mấy phút không đủ người, đành phải gõ cửa chuyên viên hỗ trợ.”

“Chuyên… chuyên viên hỗ trợ riêng?” Lỗ Trường Phong cảm thấy thế giới nhà giàu thật khó hiểu.

Gã cũng có hỗ trợ hậu cần riêng — là AI cao cấp Tổ chức cấp cho thành viên chủ chốt, chứ không phải người thật.

Gã nghe nói nạp nhiều tiền sẽ được chuyên viên hỗ trợ, nhưng không ngờ “đại gia” lại ngay bên cạnh mình.

“Chuyên viên bảo tôi: ‘Anh yêu, chờ chút nha, tôi sắp xếp cho anh liền.’” Tiều Hựu Càn vẫn bình thản, “Ba phút sau, tôi được ghép vào một trận đầy người.”

“Cũng vất vả đấy.” Cậu cảm thán, “Ba giờ sáng mà cả studio phải dậy tạo acc nhỏ đánh với tôi. Nhưng kiếm tiền mà, cũng đáng thôi.”

Khốn thật.

Lỗ Trường Phong nghiến răng.

Khốn thật, có tiền sướng thật đấy.

#Ba câu khiến nguyên studio phải thức dậy#

Lỗ Trường Phong đứng bên đường, nhìn sếp mình dọn sạch chiến trường PVP một cách vô cùng oai phong, sau đó tiện tay mở khung chat với chuyên viên, gõ: 【Cảm ơn mọi người】rồi phát thêm một phong bao lì xì bự.

Lỗ Trường Phong: ???

Khoan đã…

Cái khung cảnh này, sao quen quá vậy?

Gã lặng lẽ mở lại nhóm chat của mình, nhìn tin nhắn 【Cảm ơn mọi người】và phong bao một giờ trước của Tiều Hựu Càn, rơi vào trầm tư.

Thì ra đây chính là quy trình "vung tiền thường ngày" của sếp mình sao...

Đúng lúc gã còn đang suy nghĩ, từ xa truyền tới tiếng xe chạy.

Bạch Tẫn Thuật, vừa còn đang do dự có nên mở thêm trận chiến trường không, lập tức ngẩng đầu nhìn về hướng tiếng xe tới.

“Tránh ra.” Cậu ra hiệu bằng mắt với Lỗ Trường Phong, cả hai nhanh chóng chui vào sau bụi cây.

Chiếc xe chạy tới vẫn là chiếc xe tải to ban nãy.

Không biết có phải do tâm lý không, nhưng lần này nhìn lại, Lỗ Trường Phong cảm thấy xe có vẻ thấp hơn lúc trước.

Tốc độ xe cũng chậm hơn nhiều, lúc đi ngang qua, hai người đều thấy rõ dòng chữ bên hông thùng xe:

【Trang trại Ân thị】

Là xe của trang trại.

Nhưng chưa dừng lại ở đó.

Khi xe chạy qua sát họ, cả hai đều nghe thấy tiếng động bịch bịch vang lên từ trong thùng xe, như có thứ gì đó đang đập vào vách tôn.

Trong thùng xe... có vật sống.

Hai người lặng lẽ nhìn theo xe tải khuất bóng, giọng Lỗ Trường Phong có chút chần chừ: “Trong thùng có vật sống…”

Xe trang trại chở động vật thì rất bình thường — bò, cừu, gà vịt, v.v. Đây lại là khu chế biến thực phẩm, có động vật sống cũng không lạ.

Nhưng nếu lúc vào xe còn trống, lúc ra lại có vật sống — vậy thì rất không bình thường rồi.

Trong khuôn viên tập đoàn họ Ân làm gì có động vật?

"Chỗ chế biến thịt có khi nào nuôi mấy con động vật không," Lỗ Trường Phong liếc nhìn về phía khu nhà máy, "có khả năng là của xưởng chế biến thịt không?"

Mặc dù nói vậy, nhưng chính gã cũng cảm thấy phán đoán này hơi hoang đường.

Nhà máy chế biến thịt thì dù có tiếp nhận động vật sống, sau khi kiểm đếm xong cũng phải đưa vào dây chuyền xử lý ngay từ khâu đầu tiên, sao có chuyện còn sống để vận chuyển ngược về trang trại?

Hơn nữa, không thể vận chuyển vào ban ngày sao? Cứ phải lén lút hai ba giờ sáng mới chở đi?

Bạch Tẫn Thuật nhảy ra khỏi bụi cây, nhìn đèn xe xa dần, suy nghĩ gì đó: "Về trước đi, chuyện tối nay để mai báo lại với mọi người, rồi ban ngày hỏi thêm."

Giờ đã gần bốn giờ sáng, không đi ngủ thì sáng mai có khi dậy không nổi.

Lỗ Trường Phong cũng nhảy ra theo. Ký túc xá nhân viên không lắp camera, cũng không khóa cổng, vì ca làm của nhân viên chia ra sáng, chiều, tối, để thuận tiện ra vào nên quản lý không khóa cửa. Hai người vòng qua ban công nhỏ leo lên, đúng lúc gặp đồng nghiệp phòng bên chuẩn bị xuống đi ca đêm bốn giờ sáng.

Thấy hai người ngoài ban công, đồng nghiệp còn ngạc nhiên liếc họ một cái: "Sắp bốn giờ sáng rồi, hai cậu còn lượn ngoài này làm gì vậy?"

"Không ngủ được," Lỗ Trường Phong phản ứng rất nhanh, lập tức nói dối, "tụi em lạ giường, nằm mãi không ngủ được, nên ra ban công hút điếu thuốc."

"Xì," đồng nghiệp cười, "không ngủ được mà hút thuốc thì càng tỉnh đấy. Hai cậu vui nhỉ, mất ngủ còn ra đây hút thuốc."

"Thuốc lá nghiện rồi, vốn định không hút, mà ra đây không nhịn được," Lỗ Trường Phong xoa ngón tay làm bộ như dân nghiện thuốc lâu năm, "Anh Phàm có điếu nào cho em xin không?"

"Cho cho cho," đồng nghiệp gọi là anh Phàm thấy hai thực tập sinh giữa đêm lạ giường phải ra hút thuốc cũng buồn cười, móc ra một bao thuốc vỏ đen, "Không phải loại ngon đâu, hút đỡ nhé."

"Không chê không chê, nào dám chê," Lỗ Trường Phong nhanh tay nhận lấy, cúi đầu ra hiệu, "Cho em xin lửa."

"Đồ quỷ, cái gì cũng mượn tôi, nửa đêm bốn giờ tới đây đòi tôi hả?" Anh Phàm cười mắng, châm lửa cho gã, rồi quay sang nhìn Bạch Tẫn Thuật, "Tiểu Tiều cũng đừng khách sáo, để tôi châm cho cậu luôn, rồi tôi đi làm."

Bạch Tẫn Thuật cũng cúi đầu, Phàm ca châm thuốc cho cậu xong, vẫy tay: "Hút xong nhớ đi ngủ đi nhé, sắp bốn giờ rồi đấy."

"Vâng, anh Phàm đi cẩn thận nhé." Lỗ Trường Phong vẫy tay chào, nhìn theo anh Phàm rời đi, rồi quay đầu lại, phát hiện sếp mình đang dựa lan can ho sặc sụa như muốn chết.

"Boss, sao vậy ạ?" Lỗ Trường Phong giật mình.

"Bị, bị sặc rồi," Tiều Hựu Càn ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách ngấn đầy nước mắt, đỏ hồng cả mắt, nhìn mà thấy thương vô cùng.

Lỗ Trường Phong sững người: "Boss, cậu không biết hút thuốc à!"

"Không biết..." Tiều Hựu Càn đã quăng điếu thuốc xuống đất từ lâu, nhìn theo bóng anh Phàm khuất xa mới dám ho hết sức, vừa ho vừa bực bội nói, "Cái thứ này... khụ, sặc chết đi được, sao, sao có người thích hút được chứ!"

Lỗ Trường Phong: "Thế sao cậu không nói ra từ đầu!"

"Cậu có cho tôi cơ hội nói không!" Tiều Hựu Càn ho đến chảy cả nước mắt, "Cậu không hề hỏi tôi câu nào hết!"

Lỗ Trường Phong đứng bên cạnh cứng họng. Nếu biết Tiều Hựu Càn không biết hút thuốc, gã đã không bịa ra lý do này rồi.

Chủ yếu là gã cũng không tưởng tượng nổi, một đại thiếu gia từng thuê lính đánh thuê Tam Giác Vàng trên web đen như Tiều Hựu Càn lại không biết hút thuốc!

Ai mà nghĩ ra được cơ chứ!

Chờ Tiều Hựu Càn ho bớt đi, Lỗ Trường Phong mới lí nhí xin lỗi: "Boss, xin lỗi nhé, tôi cứ tưởng cậu biết hút thuốc."

Boss gã hậm hực giẫm nát điếu thuốc dưới đất, nhặt lên quăng vào thùng rác: "Tôi không biết!"

Lỗ Trường Phong chấp nhận để bị mắng. Đi được một đoạn, gã chợt nghĩ ra gì đó, lắm mồm hỏi: "Ơ thế Boss biết uống rượu không?"

"Không," Boss cậu lườm gã một cái, "Rượu cay lắm mà?"

"Thứ đó cay chết đi được, ai mà thích uống chứ, có Coca không ngon hơn à? Sao phải uống rượu?"

Lỗ Trường Phong: ... Thật sự ngoài sức tưởng tượng!

Sếp của gã! Một người từng thuê lính đánh thuê Tam Giác Vàng, phá hoại hệ thống phòng cháy chữa cháy công ty đối thủ, nhìn bánh xe là biết xe tải có quá tải không, còn thuộc cả địa chỉ web đen như cháo... lại không hút thuốc, không uống rượu!

Thế giới này đúng là còn kỳ lạ hơn cả trí tưởng tượng của gã.

【Đệch, đại thiếu gia lại không hút thuốc uống rượu.】

【Chấn động Lỗ Trường Phong suốt một năm trời.】

【Tôi cũng chấn động suốt một năm trời.】

【Đặt trong cả giới thiếu gia nhà giàu cũng quá đặc biệt luôn.】

【Tôi lại thấy chẳng có gì lạ, nhìn mặt cậu ta đâu giống kiểu hút thuốc uống rượu đâu!】

【Nhưng mà ngay khoảnh khắc Tiều Hựu Càn thuê lính đánh thuê, tôi đã từ bỏ việc đánh giá cậu ta bằng vẻ ngoài rồi.】

Trên màn hình, Lỗ Trường Phong và Bạch Tẫn Thuật chia nhau về ký túc xá.

Sáng hôm sau, trong lúc ăn sáng, tất cả thành viên đều được thông báo chuyện tối qua có một chiếc xe của trang trại đã vận chuyển sinh vật sống ra ngoài.

Quản Hồng Nhạn trầm ngâm: "Chắc chắn là thứ gì đó không tiện để người ta thấy, nếu không sao phải vận chuyển vào ban đêm?"

"Xét về tài chính thì khu chế biến thịt mỗi ngày đều có tồn dư," Chu Kế nghĩ nghĩ rồi nói, "Nhưng nhà máy hoạt động 24/24, nên hàng tồn hôm nay sẽ tiếp tục dùng vào sau nửa đêm, cùng lắm ngày mai nhập thêm ít nguyên liệu."

Cho nên về lý thuyết, dù còn động vật thừa, cũng không cần vận chuyển ngược về trang trại.

"Giờ chưa biết đây là chuyện diễn ra thường xuyên hay chỉ là ngẫu nhiên..." Quản Hồng Nhạn xoa cằm, "Hay tối nay hai giờ chúng ta chia người canh gác? Một nhóm chặn ở đường bắt buộc phải qua, một nhóm theo dõi khu chế biến thịt, xem rốt cuộc xe đó chở gì?"

Mọi người gật đầu một cách uể oải.

Không có gì để phân tích thêm, ai nấy đều thâm quầng mắt, rõ ràng tối qua không ngủ đủ, tinh thần rất uể oải.

Mà đêm nay chắc chắn còn phải thức trắng, Hạ Di đầy mặt tuyệt vọng, lôi ra một tuýp kem che khuyết điểm, tranh thủ che quầng thâm mắt.

Những người khác không sao, chứ cô làm ở phòng livestream - nơi yêu cầu ngoại hình chỉn chu nhất, mà để đồng nghiệp thấy sắc mặt không tốt thì thể nào cũng bị hỏi.

Ban đầu Lỗ Trường Phong còn có vẻ ổn, nhưng sau tiếng "đinh đông" báo có tin nhắn, gã cũng gục xuống bàn như mất hết hy vọng.

Quản Hồng Nhạn liếc thấy gã ủ rũ nằm đó, bữa sáng chưa động đến, tiện miệng hỏi:

"Bánh Cuốn, cậu làm sao vậy?"

Cô biết Lỗ Trường Phong và Tiều Hựu Càn tối qua 4 giờ sáng mới ngủ, nhưng Tiều Hựu Càn giờ trông vẫn tràn đầy sinh lực, sao Lỗ Trường Phong lại ủ dột thế?

Lỗ Trường Phong ngẩng đầu lên, thở dài thườn thượt: "Chị Nhạn, em vay tiêu dùng sinh viên thất bại rồi!"

Giấc mơ làm đại gia tan vỡ.

Quản Hồng Nhạn: ?

"Không duyệt," Lỗ Trường Phong đau khổ nói, "Bên đó nói em trông không giống sinh viên đại học."

Thực ra, bên cho vay còn không lịch sự vậy.

Bọn họ nói thẳng: 【Đi câu cá à?】

【Diễn vai sinh viên cái con khỉ gì?】

【Nhìn già vậy mà còn dám nhận là sinh viên đại học?】

Đúng vậy, họ cảm thấy Lỗ Trường Phong trông quá già.

Hơn nữa trên mặt còn có sẹo.

Nhìn thế nào cũng không giống sinh viên 22 tuổi sắp tốt nghiệp.

Sợ là cảnh sát chứ chả chơi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip
Tele: @erictran21
Loading...