Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 21: Chương 21



Phía trên dòng người nhộn nhịp, ba chữ "khu khám bệnh" ở rìa tòa nhà đặc biệt bắt mắt.

Sự khác biệt về thị giác giữa ban đêm và ban ngày quá lớn, cộng thêm việc gã đến lúc đó quá căng thẳng, lúc đi lại quá vội vàng, tự nhiên không nhớ hình dáng tòa nhà khu khám bệnh.

Điều thực sự khiến gã nhận ra đây là khu khám bệnh, là một lỗ hổng vô cùng đột ngột trên tầng bốn của tòa nhà.

——Đây là lỗ hổng mà Dương Bồi đã dùng 【Hai ngàn tiếng Pháo Tết 】 nổ ra từ phòng kiểm tra tối qua.

Trên màn hình, một loạt tiếng kinh ngạc lướt qua:

【Ghê thật...】 

【Má ơi, cái lỗ này hình như hơi chút hùng vĩ đó.】 

【Sao vậy sao vậy? Sao mấy người trông như hiểu rõ lắm vậy?】

 【Vì cái lỗ này là do Dương Bồi nổ tối qua.】 

【???】 

【Tối qua hắn đã mua hai ngàn tiếng pháo Tết, chỉ để trốn thoát khỏi không thời gian ngưng đọng.】 

【Hai ngàn tiếng pháo Tết? Hai ngàn tiếng pháo Tết tám triệu tám trăm tám mươi nghìn điểm tích lũy trong trung tâm thương mại đó hả?!!!】 

【Tôi tưởng đời này sẽ không thấy thành viên nào xui xẻo mua cái kỳ tích này...】 

【...Trước tối qua tôi cũng nghĩ vậy.】 

【Rõ ràng tối qua cảm thấy cái lỗ này không lớn đến vậy mà, bây giờ nhìn lại, Dương Bồi thật sự đã nổ một cái lỗ lớn ghê ha.】

Tối qua khi nhìn thấy lỗ hổng này ống kính quay vẫn đi theo các thành viên đứng trong tòa nhà, không có khái niệm gì về sự phá hoại mà Dương Bồi gây ra, bây giờ đứng dưới lầu nhìn lên, bức tường thuộc khu vực phòng kiểm tra tầng bốn đã bị nổ ra một lỗ hổng khổng lồ, xuyên qua lỗ hổng này có thể thấy văn phòng bên trong, tường đã tan hoang, chỗ đứt gãy còn lộ ra không ít xi măng và cốt thép bên trong tường.

Lỗ hổng vô cùng đột ngột này cứ thế nằm ngang giữa tòa nhà khu khám bệnh, mở ra như miệng một con quái thú, như thể giây tiếp theo sẽ nuốt chửng thứ gì đó.

Những mảnh vỡ rơi xuống khi nổ tối qua rải rác trong bồn hoa dưới lầu khu khám bệnh, đá và mảnh vụn thủy tinh vỡ bắn tung tóe khắp nơi. Có lẽ là sáng dậy chưa kịp dọn dẹp, bồn hoa này chỉ được kéo dây cảnh báo vây lại, không cho người xem tụ tập, chứ chưa dọn dẹp sạch sẽ rác thải xây dựng rơi xuống.

Nhưng mà tòa nhà khu khám bệnh đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng khổng lồ thật sự quá chấn động, xung quanh sớm đã tụ tập không ít bệnh nhân và người nhà, mọi người vây quanh bồn hoa nhỏ đã kéo dây cảnh giới này bàn tán xôn xao, vây thành một vòng, bảo vệ đuổi cũng không đi.

Bạch Tẫn Thuật vòng qua đám đông, đi dọc theo dây an toàn về phía trước, tuy tầng bốn có một cái lỗ lớn, nhưng khu khám bệnh của bệnh viện vẫn mở cửa bình thường.

Bệnh viện có khu khám bệnh lớn thế này tự nhiên không thể vì chuyện này mà dừng tiếp nhận bệnh nhân, nên hiện tại chỉ vội vàng dùng dây cảnh báo vây lại những địa điểm dưới lầu có nguy cơ vật thể từ trên cao rơi xuống, sau đó phong tỏa cầu thang thoát hiểm và thang máy vào lối đi tầng bốn, những khoa khác ngoài phòng kiểm tra đều vẫn tiếp nhận bệnh nhân bình thường.

Một đoàn người đi dọc theo cửa lớn vào trong, quả nhiên, bệnh viện vẫn mở cửa bình thường, nhưng thang máy không lên tầng bốn, mà trong lối đi cầu thang thoát hiểm tầng bốn, đứng không ít bệnh nhân cầm phiếu kiểm tra.

Những người này chắc đều là bệnh nhân được bác sĩ kê phiếu kiểm tra, nhưng vì phòng kiểm tra có vấn đề tạm ngừng tiếp nhận người bệnh, nên không thể hoàn thành kiểm tra.

Cửa lớn cầu thang đóng chặt, trông như bị khóa từ bên trong, trước cửa đứng hai y tá đeo băng tay đang khuyên mọi người về, Bạch Tẫn Thuật nhìn quanh một vòng, đi về phía mấy bệnh nhân lớn tuổi trong góc cầu thang.

Người lớn tuổi, đặc biệt là người lớn tuổi trong bệnh viện, đều là nhóm người có thông tin nhanh nhạy nhất và quen thuộc môi trường nhất.

"Ông ơi," Cậu vỗ vai một bệnh nhân ở rìa ngoài cùng, "Sao thế ạ? Sao không cho kiểm tra nữa ạ?"

"Hả?" Ông lão quay đầu lại, không kịp đề phòng đối mặt với Bạch Tẫn Thuật, ngẩn người, mới liên hệ giọng nói vừa rồi với người đang đứng trước mặt mình.

"Cậu này..." Ông lão nheo mắt, nhìn anh ta từ trên xuống dưới mấy lần, "Cô gái hay chàng trai đây?"

"Anh ấy là con trai," Lỗ Trường Phong sợ Scao nhà cậu ta để ý chuyện này, vội vàng mở miệng, "Chỉ là để tóc dài thôi."

"Ôi trời, đám thanh niên bây giờ," ông lão bị vết sẹo trên mặt Lỗ Trường Phong dọa cho ngửa người ra sau, lại đánh giá Bạch Tẫn Thu mấy lần không đồng tình nói, "Mấy chục năm trước, thời chúng tôi còn trẻ, có chàng trai nào dám để tóc dài như vậy đâu."

"Vậy lùi thêm mấy trăm năm trước nữa thì ông còn phải cạo nửa đầu trọc rồi tết bím tóc ấy," Một bà lão đứng bên cạnh hừ lạnh, "Người ta thích để kiểu gì thì để, chỉ có ông cả ngày lắm lời."

"Cậu trai, đừng nghe ông ấy, ông già này cứ vậy đó, thích lo chuyện bao đồng," Bà lão đẩy ông chồng nhà mình sang bên cạnh, hòa nhã vẫy tay với Bạch Tẫn Thuật, "Con cũng đến kiểm tra à?"

"Vâng ạ," Thanh niên tóc dài tiến lên mấy bước cười ngoan ngoãn, "Bà cũng vậy ạ?"

"Đúng rồi," Bà lão trông rất hoạt bát, "Bà với ông nhà hôm nay đến tái khám, kết quả đến rồi tình nguyện viên ở dưới lầu bảo ông bà hôm nay phòng kiểm tra ngừng tiếp nhận bệnh nhân, bà mới hỏi cô ấy tại sao thì cô ấy lại nói với tôi là tối qua bình oxy ở phòng kiểm tra nổ, dụng cụ của cả phòng bị hỏng không ít, tường còn bị nổ vỡ một mảng."

"Tôi còn tưởng cô ấy lừa tôi, kết quả lên xem, chậc, nổ thật," Ông lão không nhịn được chen vào nói, "Tôi vẫn luôn nói bệnh viện này không an toàn, có mối họa tiềm ẩn, ngay cả sự an toàn của mình cũng không lo được còn chữa bệnh cho người khác."

"Ông cái gì cũng biết, ông đi khám bệnh làm gì," Bà lão không khách khí liếc ông chồng nhà mình, “Y tá người ta nói rồi, không có thương vong về người, chỉ là bình oxy bảo dưỡng không tốt, chất lượng không tốt, kết quả nửa đêm tự nổ, không ngờ lại ảnh hưởng đến dụng cụ kiểm tra, dẫn đến bây giờ phòng kiểm tra ngừng tiếp nhận bệnh nhân.”

"Người ta nói gì bà cũng tin à," Ông lão bĩu môi lẩm bẩm, "Đều lừa bà cả đấy."

Ra là bọn họ giải thích vụ nổ tối qua như vậy.

Bạch Tẫn Thuật nheo mắt, cắt ngang cuộc cãi nhau của cặp vợ chồng già này: "Vậy, bà ơi, cháu muốn hỏi bà có quen bác sĩ nào trong khoa không ạ?"

"Quen chứ, sao lại không quen," Bà lão lập tức bỏ ông chồng nhà mình lại, quay sang chỉ hai y tá ở cửa nói với Bạch Tẫn Thuật, "Bà với ông nhà bà đến tái khám nhiều lần rồi, trong khoa này đừng nói bác sĩ, y tá bà cũng quen hết nhé."

"Này, cô bên trái là Tiểu Hứa, cô bên phải là Tiểu Triệu, mới đính hôn với bạn trai cách đây không lâu, bạn trai cô ấy còn là bạn nhảy quảng trường do bà giới thiệu, làm việc ở trung tâm thương mại bên cạnh, tình cảm hai người tốt lắm."

"Lạc đề rồi đấy," ông lão bên cạnh không khách khí nói, "Người ta có quen Tiểu Triệu đâu mà bà giới thiệu."

"Ồ ồ đúng rồi, lạc đề rồi, lạc đề rồi," bà lão vỗ trán, "Dù sao trong bệnh viện này đừng nói gì khác, bác sĩ y tá phòng kiểm tra bà rành lắm. Cậu trai, con tìm ai vậy?"

"Cháu tìm chủ nhiệm Tôn." Bạch Tẫn Thu cười, chỉ vào hồ sơ bệnh án trong tay, "Chủ nhiệm bảo cháu hôm nay đến tái khám, tiện thể kê thêm chút thuốc đã uống hết, bây giờ không kiểm tra được, cháu cũng phải kê thuốc mang về nhà chứ."

Trên mặt bà lão lộ ra vẻ suy tư: "Chủ nhiệm Tôn? Không nhớ ra."

"Ông nhà," bà kéo ông lão bên cạnh vẫn còn đang giận dỗi, "Ông có nhớ chủ nhiệm Tôn không?"

"Chủ nhiệm Tôn nào?" Ông lão khoát tay, "Không nhớ, làm gì có người đó."

"Vậy có lẽ là chủ nhiệm mới đến, kê thuốc không thể chậm trễ được, bà hỏi giúp cháu nhé" bà lão nghĩ nghĩ, kéo Bạch Tẫn Thuật đi về phía hai y tá ở cửa, "Tiểu Hứa ơi, Tiểu Hứa."

"Bà ơi, sao bà còn chưa về ạ?" Cô y tá bên trái lập tức tiến lên, "Vừa nãy không phải đã nói với bà và ông rồi sao, khoa chúng cháu hôm nay không tiếp nhận bệnh nhân đâu ạ, nhiều dụng cụ bị hỏng lắm rồi, dù có di chuyển ra cũng không dùng được, bà với ông hồi phục tốt rồi, đến bệnh viện khác đăng ký khám là được ạ."

"Không phải chuyện này," bà lão khoát tay, "Chúng tôi lát nữa sẽ đi, con gái tôi lái xe đến đón, tôi qua đây hỏi giúp cậu trai này chút chuyện."

"Dạ, bà cứ nói ạ." Tiểu Hứa gật đầu.

Bà lão kéo Bạch Tẫn Thuật ra phía trước: "Cậu trai này hôm nay đến tái khám, tiện thể tìm chủ nhiệm Tôn của các cháu kê chút thuốc, chủ nhiệm của các cháu có ở đó không?"

"Chủ nhiệm Tôn?" Tiểu Hứa có chút kỳ lạ nhìn Bạch Tẫn Thu, "Chủ nhiệm của chúng cháu không họ Tôn ạ."

"Tôi cũng nhớ không có người này," bà lão khoát tay, "Cậu trai à, cậu nghĩ lại xem, có phải nhớ nhầm họ không."

"Có thể lắm ạ," Thanh niên tóc dài ngại ngùng cười, "Vậy bác sĩ Phương Thiếu Ninh Phương, bác sĩ của khoa các cô có ở đó không ạ?"

"Phương Thiếu Ninh?" Tiểu Hứa biểu hiện càng kỳ lạ hơn, "Không có người này ạ, có phải cậu tìm nhầm khoa rồi không."

Sau lưng anh ta, Lỗ Trường Phong từ từ quay đầu nhìn bác sĩ Phương bây giờ đã là "Trần Phi".

Bác sĩ Phương đang ôm eo, dựa vào tường một tay nghịch điện thoại của Trần Phi, cảm giác có người nhìn mình, anh ta ngẩng đầu nhìn Lỗ Trường Phong, nhếch môi cười đầy ẩn ý.

Lỗ Trường Phong: "...Anh đau quá thì đừng cười."

Cái mặt nhăn nhó nhe răng múa vuốt này dọa ai đấy.

Bác sĩ Phương: "Mặc kệ tôi."

Cách đó không xa, cuộc đối thoại vẫn tiếp tục:

"Vậy có hai y tá tên 'Tiểu Lưu' và 'Tiểu Lý' không?"

"Không có."

"Cô Hà thì sao?"

"Cũng không có." Vì bà lão vẫn còn ở bên cạnh, tuy sắc mặt Tiểu Hứa có chút kỳ lạ nhưng vẫn chưa mất kiên nhẫn, chỉ nhắc nhở: "Cậu tìm nhầm khoa rồi đúng không? Có phải người khác giới thiệu cậu đến không ạ, cậu gọi điện hỏi lại rõ ràng đi, khoa chúng tôi không có những người cậu nói."

"Hả?" Thanh niên tóc dài có chút mờ mịt, "Chỗ này không phải khoa chấn thương chỉnh hình sao?"

"Đây là khoa kiểm tra tổng quát," Tiểu Hứa chỉ vào biển hiệu trên đầu anh ta, "Khoa chấn thương chỉnh hình ở trên lầu, tầng năm, cậu tìm nhầm rồi."

"Ồ ồ ồ," thanh niên tóc dài ngại ngùng lắc đầu, "Tôi nhớ nhầm tầng rồi, tôi còn thắc mắc sao lại thế này, xin lỗi làm phiền các cô rồi."

Cô y tá Tiểu Hứa bất lực thở dài, sau đó vội vàng quay đầu lại, bắt đầu khuyên những bệnh nhân khác rời đi.

Bạch Tẫn Thuật mang theo nụ cười xin lỗi quay người, giây tiếp theo sau khi rời khỏi tầm mắt của y tá, nụ cười xin lỗi trên mặt cậu biến mất.

Hậu quả của việc bác sĩ vi phạm quy tắc tại chỗ này không phải đã tìm được rồi sao.

Chủ nhiệm Tôn, cùng với cô y tá Hà và cô y tá xa lạ kia, cùng nhau biến mất khỏi thế giới này.

-----------------------------

Định hỏi tác giả ổn không mà sao chương này dài bất thường vật, nhưng nhận ra tui mới là đứa không ổn ở đây.

------------------------------------

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...