Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 36: Chương 36



Sau khi ăn xong bữa sáng quá mức khổ đau, người chú thu dọn bát đũa, sáu người trong sân nhỏ cũng phải bắt đầu công việc hôm nay.

Ông chú khi mang dưa muối đến có nhắc đến: Thầy Mã nói hôm nay nhiệm vụ nặng nề, suy đoán hợp lý nhất thì bọn họ là những người đến làm điều tra địa chất, vẫn còn là sinh viên. Nếu là sinh viên, vậy chắc chắn có giảng viên dẫn đội.

Bạch Tẫn Thuật vừa lục lọi đồ đạc trong phòng, vừa thu dọn đồ dùng cần thiết khi ra ngoài dã ngoại trong chốc nữa.

Đồ đạc trong ba lô được sắp xếp rất gọn gàng, Bạch Tẫn Thuật lấy ra xem từng món, rồi thêm một số thứ vào.

Đèn pin sạc cả đêm chắc chắn phải mang theo, mặc dù là ban ngày, nhưng tình hình chiếu sáng trong hang động Karst (dịch hang đá vôi cho dễ đọc nhé) có lẽ không mấy khả quan. Còn phải mang theo nước, ấm nước trên bàn trống rỗng, cậu ra ngoài múc mấy gáo nước trong chum đổ đầy rồi cho vào bên hông ba lô, đây đều là những đồ dùng cơ bản.

Theo kinh nghiệm của Xa Mạc Sở, ngoài những thứ này, nếu vào núi vào rừng thì phải mang theo thuốc chống muỗi, băng cá nhân và thuốc bong gân cũng phải chuẩn bị đầy đủ, bản thân cậu vì thể chất đặc biệt nên không thu hút muỗi, nhưng nhiều đồng đội trước đây đều cần những thứ này, không biết các đội viên không gian cao cấp có cần không, nhưng dù sao thì có chuẩn bị vẫn hơn.

Bạch Tẫn Thuật chuẩn bị xong nhữngmón đồ nọ, năm đồng đội khác cũng thu xếp gần xong, mấy người bước ra khỏi cửa, ở cửa đứng một người đàn ông cũng đeo ba lô leo núi, đội nón rơm, có lẽ là thầy Mã mà ông chú nói.

Thầy Mã đeo kính gọng vàng, dáng vẻ thư sinh, đã đeo ba lô đứng ở cửa, trông không quá ba mươi tuổi, trẻ tuổi đến mức bất ngờ. Thấy bọn họ ra, thầy rất hài lòng gật đầu khen ngợi: "Hôm nay tinh thần của mọi người đều rất tốt, vậy vẫn hành động theo nhóm như trước đây, nội dung công việc mọi người đều rõ rồi. Cố gắng trong ngày cuối cùng, ngày mai cầu được phục hôig, chúng ta có thể về trường rồi!"

Giọng điệu của thầy Mã nghe rất hào hùng, sáu sinh viên đứng đối diện thầy ấy lại đầy vẻ mờ mịt.

Nhóm trước đây là nhóm nào?

Lỗ Trường Phong khựng chân, va vào Lý Nhân đi phía sau, Lý Nhân suýt nữa bị vấp ngã, nhưng trên mặt không hề có vẻ tức giận, ngược lại đầy vẻ lúng túng giống hệt Lỗ Trường Phong.

Phải làm sao đây?

Vị giảng viên này không hề có ý định giải thích, dặn dò xong quay người muốn rời đi, rõ ràng là mặc định mọi người đều biết thầy ấy nói gì, khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác.

"Thầy Mã—" Ngay lúc này, Bạch Tẫn Thuật đột nhiên lên tiếng, "Nhưng em không muốn đi cùng nhóm với anh ta."

Thầy Mã đang nhấc chân định rời đchợt dừng lại, giọng nói lập tức bất lực: "Tiểu Sở, đây là ngày cuối cùng rồi, nhịn một chút được không?"

"Không chịu đâu." Bạch Tẫn Thuật đeo ba lô leo núi một bên vai, giọng điệu kéo dài như đang gây sự, "Em không thể chịu đựng được một giây nào khi ở cùng anh ta, sợ ra ngoài đánh nhau, hay là thầy Mã chia lại nhóm đi?"

Cậu vừa nói ra lời này, các thành viên khác lập tức biết cậu muốn làm gì.

Mọi người ở đây đều là các đội viên cũ, ngay cả Lỗ Trường Phong cũng từng thấy Scao có tài ăn nói tùy cơ ứng biến, lập tức hiểu ý phối hợp, đồng loạt nhìn thầy Mã, vẻ mặt chờ thầy quyết định.

Có phân tích của Vân Quảng trước đó, nếu trước đây bọn họ mất trí nhớ, vậy ngày thứ sáu không thể hành động vội vàng, nếu không sẽ khiến những sinh vật chưa biết đã quen thuộc với họ phát hiện ra sự khác thường.

Vì Xa Mạc Sở đã tiên phong đưa ra yêu cầu này, hẳn là đã có suy đoán về những việc mình có thể đã làm trong những ngày trước, vậy bọn họ cứ phối hợp là được.

Thầy Mã bị sinh viên nhìn như vậy, lập tức đau đầu nhấn thái dương: "Nhóm trước khi ra ngoài dã ngoại đều đã báo cáo lên trường cả rồi, lần này là dự án du lịch của chính phủ, bây giờ ngày cuối cùng Tiểu Sở muốn đổi nhóm, báo cáo về sau viết thành viên nhóm làm sao đây hả?"

"Cứ viết như bình thường thôi." Động tác và thần thái của Bạch Tẫn Thuật lười biếng, giọng điệu mang cảm giác như con lười: "Dù sao em đến đây cũng chỉ để lấy kinh nghiệm, em cũng không có lý tưởng cao xa gì, đảm bảo sau khi tốt nghiệp lập tức về nhà ăn bám, không làm đối thủ cạnh tranh với mọi người, không chiếm suất thăng tiến của mọi người."

Cậu dang tay, rõ ràng là viết tám chữ "Tôi là phế vật, đến cọ dự án" lên mặt.

Vẻ mặt của cậu cũng không phải là đang đánh cược xác suất, Xa Mạc Sở vốn dĩ là một con lười có thể sống vất vưởng được ngày nào thì hay ngày đấy, được độc giả gọi đùa là cuộc đời cậu chỉ có hai trạng thái: kẻ ăn bám và kẻ điên, cho dù năm ngày trước mà Vân Quảng nói có thật sự tồn tại, cậu cũng tuyệt đối sẽ không chăm chỉ làm công việc mà một sinh viên địa lý ra ngoài dã ngoại nên làm.

Huống chi, báo cáo dã ngoại cậu thấy trong tài liệu máy tính Apple còn sơ sài đến mức người ngoại đạo như Bạch Tẫn Thuật cũng có thể hiểu, hẳn là những ngày trước cậu cũng không giả vờ làm học sinh giỏi gì cho cam.

Về phần tại sao lại dùng giọng điệu này, Bạch Tẫn Thuật cũng tỏ vẻ mình rất vô tội.

Đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, Xa Mạc Sở vì đôi con ngươi đặt biệt nên không thể nhìn thẳng vào mắt người khác, quả thực là tự tạo thiên phú mặt dày không cần bất kỳ sự tu sửa nào, không nói vậy thì còn nói thế nào được.

"Tiểu Sở," thầy Mã không nhịn được nói một cách thấm thía, "Vân Quảng cũng là đàn anh hơn em mấy khóa rồi, trước đây những dự án kiểu này đều do cậu ấy đến phụ trợ điều phối hành động của mọi người, rốt cuộc em có gì không ưa cậu ấy?"

Hóa ra Vân Quảng và Xa Mạc Sở ở cùng một nhóm.

Mấy người phía sau nhìn nhau, Vân Quảng lập tức phối hợp làm vẻ mặt bất lực, khẽ lắc đầu với thầy Mã.

"Anh ta quá nghiêm túc," Xa Mạc Sở nói một cách đương nhiên, diễn xuất đúng bản chất, "Em chỉ là đến ăn bám, không có theo đuổi học thuật gì, thật sự không muốn theo mấy học sinh giỏi làm việc xoay như chong chóng cần tí nào, em chính là khăn giấy trong máy giặt, xoay nát em thì ai cũng đừng mong sống yên."

Thầy Mã hít sâu một hơi, bị câu nói này kích thích không nhẹ.

"Vậy em đi cùng nhóm với Lỗ Trường Phong," thầy ấy không chịu nổi vội vàng phân công, "Trương Lộc ban đầu cùng nhóm với Lỗ Trường Phong sẽ đi cùng nhóm với Vân Quảng, làm phân bố đất, em và Lỗ Trường Phong đi làm đánh giá an toàn hang động đá vôi, nhóm còn lại không đổi vẫn là đo thế nằm lớp đá, vậy được chưa?"

Lần này nhóm cũng được phân công xong.

Bạch Tẫn Thuật và Lỗ Trường Phong làm đánh giá an toàn, Vân Quảng và Trương Lộc là phân bố đất, còn Quản Hồng Nhạn và Lý Nhân đo thế nằm lớp đá.

"Được." Bạch Tẫn Thuật thấy có lợi liền rút lui, tiện tay khoác vai Lỗ Trường Phong, "Anh bạn, đừng hành tôi nhé, ngày cuối cùng rồi chúng ta chia tay hòa bình, về sau báo cáo cậu cũng không cần viết tên tôi, điềnbản thân tự làm cũng được."

Thầy Mã thấy sắp xếp xong, vội vàng nhìn đồng hồ, cũng không quan tâm tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa, vội vàng thúc giục mọi người ra cửa.

Hang động đá vôi cách thôn một đoạn khá xa, đều là đường đất hẹp, xe việt dã cả bọn không chạy lên được, cần phải đi xe buýt nhỏ của người dân địa phương để đi lên.

Xe buýt nhỏ cũng không vào núi, sau khi chạy vào còn phải đi bộ một đoạn dài, điều này đặc biệt thử thách thể lực cá nhân.

Đoạn đường dài vào phía sau núi ban đầu đều là cỏ dại và cành cây chắn đường, lúc phát hiện ra hang động đá vôi thì việc đi lại rất khó khăn, sau này có kế hoạch khai thác thành khu du lịch nên mới tạo ra một con đường cho người ta dễ đi, để bọn họ làm khảo sát đường bộ.

Những thứ này đều là người dân địa phương giới thiệu khi đi xe buýt

"Làm nhân viên bán vé đi," thầy Mã nắm chặt tay vịn, giữ vững cơ thể đề nghị, "Hướng dẫn viên cần phải thi chứng chỉ hướng dẫn viên chuyên nghiệp, hơn nữa còn phải có bằng tốt nghiệp cấp ba hoặc trung cấp trở lên, hướng dẫn viên tự do là phạm pháp, bị bắt còn phạt tiền."

"Tôi không làm mấy chuyện thất đức đó đâu, hướng dẫn viên tự do đều là lừa tiền du khách, tôi biết mà," tài xế lắc đầu như trống bỏi, "Hơn nữa thầy Mã đừng thấy bây giờ tôi trồng trọt ở quê, tôi cũng có bằng tốt nghiệp cấp ba đó, học ở trường cấp ba trong trấn ngoài kia."

Điều này thật sự có chút bất ngờ.

Thầy Mã nắm tay vịn, không nhịn được hỏi: "Vậy anh học xong cấp ba rồi, sao không thi đại học?"

Những gia đình ở vùng núi nghèo nàn này có thể cho con cái học đến cấp ba đều có tầm nhìn và tài lực nhất định, có thể thấy từ việc cả làng chỉ có vài nhà có xe, hơn nữa anh ta còn thi bằng lái, sao lại không học đại học?

Tài xế ngại ngùng sờ đầu: "Thành tích không tốt, thật sự không thi đậu, bố tôi lúc đó tức điên người, nói còn muốn cho tôi học lại, kết quả cuối cùng là mẹ tôi không chịu được, nói tôi không phải là người có năng khiếu học hành, sao có thể chuyện gì cũng so đo với người khác, con trai có bằng tốt nghiệp cấp ba là tốt lắm rồi, cũng đừng đi hành hạ giáo viên nữa."

Thầy Mã gật đầu thấu hiểu.

"Nhưng trong làng chúng tôi cũng có sinh viên đại học đó," tài xế ngẫm nghĩ nói, “Người mà mấy người gặp ngày đầu tiên đến đây ấy, anh ta lúc đó thi vào một trường ở Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp thì đi làm bác sĩ, nghe nói ở thủ đô chuyên bổ não người ta.”

"Phụt."

Hàng ghế sau, Bạch Tẫn Thuật không nhịn được bật cười.

"Không có gì không có gì đâu, anh cứ nói tiếp đi," thấy tài xế quay đầu lại, cậu cúi mắt khoanh tay, "Tôi chỉ thấy cách dùng từ của anh khá thú vị."

Cách nói này, thật sự khiến người ta cảm thấy anh ta và Lỗ Trường Phong là anh em cùng mẹ khác cha.

Nói như vậy, một bác sĩ phẫu thuật não tốt nghiệp thủ đô lại giống như một tên côn đồ đường phố cuối phố chuyên đập đầu người ta rồi vào đồn cảnh sát.

Thầy Mã cũng quay đầu lại, thấy sắc mặt Bạch Tẫn Thuật không tốt, quan tâm hỏi: "Tiểu Sở, em say xe à?"

“Ổn mà ạ” giọng điệu Bạch Tẫn Thuật nửa sống nửa chết, "Sáng nay ăn hơi nhiều, dạ dày không thoải mái."

Lý Nhân ngồi hàng ghế trước cậu ta: ...

Không phải là hơi nhiều đâu.

Chỉ mấy đĩa dưa muối đó thôi, thật sự không phải là đồ ăn mà nhân loại có thể tiếp thu, người khác gắp vài đũa, đều lộ ra vẻ mặt đau khổ giống gã, trong tất cả mọi người chỉ có Xa Mạc Sở ăn ngon lành, khiến người khác nghi ngờ toàn bộ vị giác của cậu ta đã bỏ nhà ra đi rồi.

Gã lại lặng lẽ nhìn Xa Mạc Sở đang nhíu mày nhắm mắt dưỡng thần ở hàng ghế sau, âm thầm cảm thán trong lòng vị giác biến thái  người này tỷ lệ thuận với khuôn mặt của cậu ta.

Vân Quảng có vẻ muốn nói gì đó, nhưng vì "cậu và Vân Quảng không hợp" mà Bạch Tẫn Thuật bịa ra để lấy thông tin trước đó nên không tiện lên tiếng, chỉ có thể giơ đồng hồ tác chiến lên, mượn việc xem giờ để che giấu việc gõ vài cái lên đó.

【Kênh tạm thời】: Nếu dạ dày khó chịu thì có thể dùng cái này.

【Kênh tạm thời】: Chia sẻ liên kết: 【Kỳ tích: Viên uống con nhộng tiêu thực.】

Trung tâm mua sắm của tổ chức thế nhưng còn có thứ này...

Bạch Tẫn Thuật thò đầu nhìn Vân Quảng, người này thật sự là một người tốt bụng.

Chẳng trách mấy thành viên cao cấp khác lại nghe theo anh ta, kinh nghiệm lâu năm, tốt bụng, lại chủ động gánh vác trách nhiệm nhắc nhở và tổng kết trong nhóm, anh ta hẳn là có danh tiếng khá tốt trong giới, quả thực là đối lập với Dương Bồi.

Bạch Tẫn Thuật tiện tay mở kỳ tích, mua xong bấm sử dụng, quả nhiên cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn nhiều.

【Kênh tạm thời】: Cảm ơn.

Trong lúc hai người trao đổi, những thành viên khác trong kênh không hề đưa ra bất kỳ câu hỏi hoặc ý kiến nào khác.

Bạch Tẫn Thuật thu lại bảng nhiệm vụ trên đồng hồ tác chiến, lại có thêm một phần hiểu biết về tình hình đội viên cao cấp của tổ chức.

Thái độ của họ đối với điểm tích lũy có vẻ rất tùy ý, chỉ coi nó như một loại tiền tệ lưu thông để sử dụng, chứ không phải là một loại tiền tệ quý hiếm để tích lũy hoặc tính toán chi li.

Điều này có thể thấy từ lời nhắc nhở mà Vân Quảng gửi cho cậu trong lần này.

Loại vật phẩm kiểu như viên uống con nhộng tiêu thực, đừng nói là đồ dự trữ thường xuyên, ít nhất cũng là đồ có thể mua được ở khắp nơi, đối với thành viên trung thấp cấp, dùng điểm tích lũy để mua một kỳ tích như vậy quả thực là hành vi không thể hiểu được.

Cho dù là trên xe không thể rời đi trong lúc di chuyển, ăn sáng nhiều một chút không thoải mái cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhịn là được, căn bản không cần tiêu hao điểm tích lũy để mua kỳ tích.

Nhưng đối với thành viên cao cấp, có vẻ như dùng điểm tích lũy để mua những món đồ nhỏ này là chuyện rất bình thường, giá cả và có cần thiết hay không đối với họ căn bản không quan trọng.

Cấp bậc không gian thám hiểm, đối với các đội viên thám hiểm cũng là ranh giới rõ ràng.

Dưới ngưỡng, dùng hơn mười điểm tích lũy mua một viên uống tiêu thực cũng cần phải tính toán chi li, trên ngưỡng, điểm tích lũy chỉ là một con số và khái niệm, muốn dùng bao nhiêu thì cứ sử dụng tùy thích.

Điểm tích lũy để kết thúc hợp đồng với tổ chức rời khỏi thám hiểm không hề đắt, ít nhất đối với bất kỳ ai trong số họ đều không đắt, chỉ có một ngàn vạn, bất kỳ thành viên nào có khả năng đến được không gian cao cấp đều có thể trả được.

Đối với tổ chức, thứ mà nó có thể trói buộc chỉ là những người thám hiểm thu nhập điểm tích lũy không nhiều ở trung cấp và cấp thấp, trong mắt các đội viên thám hiểm không gian cao cấp, sự hạn chế này hoàn toàn vô nghĩa, họ muốn đi là đi, không có bất kỳ hạn chế nào.

Vậy tại sao họ đều không đi...

Hơn nữa thái độ của tổ chức đối với thành viên ở hai bên ranh giới cũng rất đáng suy ngẫm, dưới cột mốc đó, điểm tích lũy đảm bảo cao nhất khi thành viên thám hiểm không gian chỉ có sáu chữ số.

Mà trên cột mốc, điểm tích lũy sau khi thành viên thám hiểm không gian kết thúc là góp vốn bằng kỹ thuật, chia phần trăm.

Từ một góc độ nào đó, họ đã thoát khỏi phạm trù nhận lương chết, trở thành cổ đông giống như nhà đầu tư. Thậm chí một số dự án đặc biệt, nhà đầu tư còn phải quay đầu mời chào họ gia nhập.

Cái gọi là tổ chức này, có lẽ chỉ khi từng bước leo lên, thật sự trở thành thành viên cao cấp, đứng vững gót chân trong giới, mới có thể nhìn ra bí mật ẩn giấu bên trong.

Xe buýt nhỏ lái đến điểm cuối của con đường, Bạch Tẫn Thuật thu lại suy nghĩ, xách ba lô leo núi của mình chuẩn bị xuống xe.

Tài xế lái xe trên đường đi trò chuyện với thầy Mã rất vui vẻ, khi xuống xe không nhịn được cảm thán vài câu: "Mấy ngày trước thầy Mã và các cậu ở trong hang động đá vôi, lúc tôi đến đưa vật tư cũng không nói chuyện, tôi còn không biết thầy là một người hoạt ngôn như vậy."

Thầy Mã đẩy kính giải thích: "Thời gian gấp gáp, nhiệm vụ nặng nề, hôm nay sắp đi rồi mới thả lỏng một chút."

"Được, vậy tôi không đưa vào trong nữa, tối lại đến đón mọi người," tài xế gật đầu, sau khi khởi động xe thì như nhớ ra điều gì, lại thò đầu ra, "À đúng rồi, thầy Mã, cái cuốc mà học sinh của thầy mượn trên xe hôm qua, không phải tối qua nói quên mang đi sao, tối nay nhớ mang trả lại đó."

Thầy Mã gật đầu: "Biết rồi, tối gặp lại."

Tài xế lái chiếc xe buýt nhỏ cũ kỹ đó quay trở lại đường cũ.

Các thành viên đội thám hiểm đứng trước bãi đất trống, thầy Mã nói vài câu động viên cho có lệ, sau đó dẫn đầu đi vào đoạn đường núi cuối cùng.

Mọi người đi theo sau thầy ấy, trên đường không ai nói chuyện, cũng không xảy ra chuyện gì bất ngờ, hơn mười giờ sáng, cả đoàn cuối cùng cũng đến điểm cuối của cuộc thám hiểm lần này.

Một hang động đá vôi tự nhiên nằm giữa những ngọn núi.

Những hang động đá vôi được trưng bày làm khu du lịch hiện nay đều được lắp đèn màu để tạo hiệu ứng thị giác, hang động đá vôi không có đèn chiếu sáng nhìn từ bên ngoài không khác gì hang động bình thường, dùng đèn pin chiếu vào, nhũ đá và cột đá trong hang động bị tác động dưới ánh đèn mờ ảo ấy, bên trong phản chiếu những bóng hình chồng chéo và hình dạng kỳ dị.

Mặc dù sáu người được chia thành các nhóm, nhưng thực tế khu vực làm việc của mọi người đều ở cùng một chỗ, những người đến làm điều tra đều là sinh viên, giảng viên dẫn đội chắc chắn cũng không dám để họ hành động riêng lẻ, lỡ xảy ra chuyện gì không gánh nổi trách nhiệm.

Bạch Tẫn Thuật xách ba lô và đi theo Lỗ Trường Phong nghiên cứu bản đồ địa chất trong hang động đá vôi, hiểu sơ qua nội dung công việc tiếp theo của hai người.

Nói chung là xác nhận xem trong khu vực tham quan được quy hoạch này có con đường nào nguy hiểm hay không, hoặc trên đầu có cột đá nào có khả năng bị gãy hay không.

So với tính chuyên môn cao của hai nhóm còn lại, nhiệm vụ của nhóm họ rất đơn giản và thô bạo, chẳng trách Bạch Tẫn Thuật gây sự, thầy Mã lại phân công cậu làm việc ở nhóm này.

Sau khi đặt ba lô ở khu vực cất giữ vật tư tập trung, Bạch Tẫn Thuật và Lỗ Trường Phong bắt đầu quan sát theo tuyến đường.

So với 【Bệnh viện số 1】 nơi vừa vào đã nhận được rất nhiều quy tắc, không gian cao cấp lần này không chỉ có cái tên kỳ lạ - 【Bỏ ta, người đi】, mà đến nay vẫn chưa xuất hiện một gợi ý quy tắc nào.

Từ người chú đưa bữa sáng đến tài xế lái xe lên núi, những thông tin mà họ có thể moi ra đều không liên quan đến quy tắc. Thầy Mã không phải là thành viên đội thăm dò bị Bạch Tẫn Thuật gây sự, vậy mà cũng không phản ứng như những sinh vật kỳ dị trong không gian trước, mà xử lý một cách hợp lý.

Bây giờ tất cả manh mối có thể liên quan đến quy tắc còn lại đều chỉ đến trọng điểm của cuộc điều tra lần này - hang động đá vôi tự nhiên, hai người đương nhiên quan sát rất kỹ lưỡng và nghiêm túc.

Ừm... hoặc nói đúng hơn, Lỗ Trường Phong quan sát rất kỹ lưỡng và nghiêm túc.

Bạch Tẫn Thuật đi theo sau gã, thật sự giống như một người quản lý hờ hững đến dự án chỉ để ngồi mát ăn bát vàng, hai tay đút túi, không quan tâm đến chuyện bên ngoài.

Lỗ Trường Phong quan sát xong một lối đi, quay đầu lại thấy người này không có việc gì làm, lấy một viên kẹo cao su ra khỏi túi đang thổi bong bóng, thấy gã dừng lại, còn vẻ mặt kỳ lạ hỏi gã: "Sao cậu không đi nữa? Đi tiếp đi chứ?"

Lỗ Trường Phong: ...

"Cái đó, đàn anh Xa," Gã cung kính, "Anh có phát hiện ra gì không?"

Xa Mạc Sở: "Không có."

Cậu giơ đồng hồ lên xem, phấn khởi nói: "Ồ, tôi phát hiện sắp đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta có thể về trước."

"Còn năm tuyến đường chưa quan sát xong," Lỗ Trường Phong cầm bản đồ có chút lo lắng, "Buổi sáng chỉ xem xong một tuyến đường, buổi chiều làm sao đủ năm tuyến đường?"

Gã lần đầu tiên tiến vào không gian cao cấp, vốn dĩ đã rất căng thẳng, mặc dù gặp được đồng đội đều là người tốt, không giống Dương Bồi lần trước, nhưng một là anh Scao không có ở đây, hai là vừa vào đã phải đối mặt với tình trạng mất trí nhớ, gã đương nhiên có chút thần kinh quá nhạy cảm.

"Cậu chăm chỉ làm công cho quái vật ở đây như vậy để làm gì chứ? Chúng ta đâu phải thật sự đến làm khảo sát du lịch," ai biết, nghe thấy câu nói đó của gã, Xa Mạc Sở, thành viên cũ giống người ngoài hành tinh đối diện nhìn gã với vẻ mặt ghét bỏ, "Chuyên nghiệp vậy sao? Làm nghề nào yêu nghề đó?"

Lỗ Trường Phong: "... Tôi không có."

Xa Mạc Sở người này không phải vừa nói mình là kẻ ăn bám, không phải là nói dối để lấy thông tin phân nhóm, mà là nói thật đó chứ?!

"Quy tắc có thể liên quan đến hang động đá vôi mà," Gã không ngờ một người mới ở không gian cao cấp như mình cũng có lúc phải giải thích cho cao thủ, "Tôi muốn xem trên tường có thể lấy được thông tin gì hay không."

“Vậy cậu xem kỹ vào nhé” Xa Mạc Sở không quan tâm gật đầu, làm động tác cổ vũ cho gã "Cố lên."

Lỗ Trường Phong: ???

Vậy đều là gã làm, còn cậu ta làm gì vậy!

Cho dù là dự án lần trước tất cả quy tắc đều do Scao suy luận, mấy người mới khác cũng không hề đem con bỏ chợ như này!

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...