【Cậu có chơi game không? Có chơi nhân vật hồi máu không? Có biết năng lực cố định của Lỗ Trường Phong có ý nghĩa gì không? Nó tương đương với việc dù mất bao nhiêu máu cũng có thể hồi đầy trong một lần. Đây là cấp thần chắc chắn luôn rồi. Người phía trước đã đầu tư mấy dự án cao cấp vậy, mắt nhìn cao quá ha?】
【Lần đầu tiên thấy có người nói năng lực trị liệu "cũng được xem là thần cấp", hiếm có ghê.】
Bên trong hang động, mồ hôi lạnh trên mặt Giang Kim Minh đã vơi bớt, hắn đứng dậy thử bước vài bước.
Năng lực cố định của Lỗ Trường Phong thực sự quá thần kỳ. Cái chân phải vừa nãy còn không thể cử động, bây giờ chẳng khác nào lúc chưa bị thương. Nếu không phải tinh thần vẫn còn lưu lại chút ảo giác đau đớn, Giang Kim Minh thậm chí không thể tin nổi rằng chỉ vài phút trước hắn còn không thể đi lại.
Âm thanh bên ngoài hang nhỏ đi một chút, Lý Nhân ra xem thử rồi nhún vai trở lại: "Vẫn chưa dừng đâu."
Trận sạt lở không chỉ cuốn theo bùn đất và đá mà còn kéo cả thảm thực vật trên núi xuống. Không ít cây bị đập gãy ngang, lăn xuống cùng với đá tảng, chồng chất lộn xộn bên dưới.
"Mưa vẫn còn rất to," Gã tiếp tục nói, "dù chút nữa sạt lở có kết thúc thì e rằng chúng ta cũng không dễ ra ngoài."
Đường vốn đã khó đi, nếu vẫn còn mưa lớn, không chừng sẽ có một "Giang Kim Minh thứ hai" trượt ngã.
Thay vì mạo hiểm, tốt hơn là cứ ở yên trong hang chờ dân bản địa đến cứu. Ít nhất thì như vậy cũng an toàn, mà với thân phận "sinh viên điều tra dự án du lịch địa lý" hiện tại của bọn họ, cách làm này cũng hợp lý.
"Vậy nhóm lửa đi." Vân Quảng chủ động đề xuất. "Nhiệt độ trong núi thấp, chúng ta vừa dính mưa xong, đừng để bị cảm lạnh."
Mọi người đều đồng tình với ý kiến này.
Trong hang đương nhiên không có nhánh cây hay thứ gì dễ cháy, bên ngoài thì mưa xối xả, gỗ bị cuốn xuống theo sạt lở cũng ướt đẫm, không thể dùng được. May mà trong kho hàng của tổ chức không có nhiều kỳ tích cấp thần, nhưng mấy thứ lặt vặt thế này thì dư sức.
Vân Quảng thành thạo chất một đống củi nhỏ, dùng bật lửa châm lên. Mọi người lập tức xúm lại, Quản Hồng Nhạn thậm chí còn thả tóc xuống, định hong khô một chút bằng hơi ấm từ lửa.
"Anh Sở?" Giữa lúc ai nấy đều tụ tập quanh lửa, Xa Mạc Sở lại bất động. Lỗ Trường Phong quay đầu nhìn, khó hiểu hỏi: "Anh Sở không sưởi à?"
"Không." Giọng Xa Mạc Sở lười nhác. "Nhiệt độ cao quá."
Lỗ Trường Phong: "Hả? Tôi thấy vừa ấm mà?"
Gã thậm chí còn cảm thấy đống lửa này cháy chưa đủ mạnh.
Xa Mạc Sở nhìn gã như nhìn một tên ngốc: "Tôi giữ thân nhiệt ở mức 25 độ."
Cậu nói: "Tôi là động vật máu lạnh."
Dưới ánh mắt nhắc nhở của cậu, Lỗ Trường Phong mới chợt nhớ ra một chuyện.
Thân nhiệt của anh Sở đúng là luôn lạnh hơn người bình thường.
Nhưng gã vẫn luôn cho rằng đó là do thể chất hàn, chưa bao giờ nghĩ đến khả năng liên quan đến động vật máu lạnh.
Trong ánh lửa lập lòe, cậu trông vô cùng lạc lõng giữa mọi người, tựa vào vách đá lạnh băng của hang động. Áo khoác dính ướt dán chặt lên da, nhưng dưới ánh lửa lại phản chiếu một thứ sắc màu huyền ảo.
"Thế nên, đống lửa này đối với tôi mà nói quá nóng." Xa Mạc Sở nửa khép mắt lại. "Bây giờ thế này mới vừa đủ."
Cậu nghiêng người dựa vào vách hang, bắt đầu chợp mắt.
Sáu người còn lại ngồi quanh đống lửa, nhỏ giọng trao đổi thông tin về nơi này. Trong ánh sáng cam ấm áp, khung cảnh này bỗng có một nét dị thường nhưng lại có phần ấm áp.
Hiển nhiên, đám người trên màn hình cũng có chung cảm nhận:
【Có phải tôi bị ảo giác không, sao lại thấy một chút ấm áp trong một dự án Cthulhu thế này?】
【Xét theo góc độ học thuật, đó là vì sự khao khát ánh lửa trong gen của con người đã gửi tín hiệu an toàn đến não bộ của bạn.】
【Xét theo góc độ hình ảnh, đúng là khá ấm áp thật.】
【Bên ngoài hang động thì sạt lở dữ dội, bên trong thì lại bình yên tĩnh lặng. Cảnh tượng gì kỳ lạ vậy trời?】
Ngay cả Lỗ Trường Phong cũng thấy buồn ngủ khi nhiệt độ ấm lên. Gã ngáp ngắn ngáp dài, nghiêng người định ngủ một lát.
Ngay khoảnh khắc ấy, gã bỗng cảm nhận được có một bàn tay vươn ra sau lưng mình.
Một bàn tay rất lạnh.
"Đậu móa…" Gã buột miệng chửi thề, nhưng giữa chừng chợt nhận ra đây là tay của Xa Mạc Sở.
"…Anh Sở?"
【Cười xỉu, cú chuyển giọng của Lỗ Trường Phong này làm tôi sặc nước luôn.】
【Đúng là tiểu thiên tài đổi tông giọng của chúng ta mà, cười chết mất.】
【Trường Phong từ sợ bình thường đến sợ hãi x3 luôn, sau đó nhận ra là anh Sở, biểu cảm "xong đời rồi" đó làm tôi cười chết mất.】
【Anh Sở chẳng phải vừa nói nhiệt độ ở đây quá cao nên không lại gần sao?】
Đúng vậy, Lỗ Trường Phong cũng đang muốn hỏi câu này.
Anh Sở không phải chê ở đây nóng quá nên không qua sao?
"Đừng cử động." Xa Mạc Sở đứng bên cạnh gã, một tay giữ chặt vai, giữ gã ở một tư thế vặn vẹo khó chịu, giọng nói nhàn nhạt. "Giữ nguyên góc độ này."
"Được rồi." Cậu quay đầu ra hiệu với những người bên cạnh đống lửa. "Lại đây xem."
"Mọi người từng người một thôi," Cậu bổ sung, "đừng chắn ánh sáng."
Mọi người nhìn nhau khó hiểu. Quản Hồng Nhạn là người đầu tiên bước đến: "Nhìn cái gì vậy?"
"Ở đây." Xa Mạc Sở chỉ vào một vùng trên vách đá phía sau lưng Lỗ Trường Phong, nơi cậu vừa tựa vào. "Có thấy không? Ở đây có một hoa văn mờ mờ."
"Đợi chút, để tôi xem thử." Quản Hồng Nhạn cúi xuống quan sát kỹ một lúc lâu. "Hình như có thật."
"Giống hình tam giác..." Cô vừa quan sát vừa nói. "Bên trong còn có hoa văn, nhưng không rõ là gì."
"Để tôi xem." Vân Quảng cũng bước tới, Quản Hồng Nhạn lập tức nhường chỗ.
Vân Quảng trầm ngâm một lát: "Cảm giác giống vân đá, như thể nó xuất phát từ bên trong loại đá này vậy."
"Mọi người lại đây xem thử."
Nghe lời gọi của anh ta, Lý Nhân, Trương Lộc và Giang Kim Minh cũng kéo đến.
Ai cũng có thể thấy một chút vết mờ, nhưng nhận định lại khác nhau. Vân Quảng cho rằng đó là vân đá tự nhiên, Quản Hồng Nhạn thấy nó là một biểu tượng hình tam giác, Lý Nhân và Trương Lộc thì đồng tình rằng đây có thể là ký hiệu do đoàn khảo sát trước để lại, còn Giang Kim Minh lại thấy nó giống một con số nào đó.
"Anh Sở..." Lỗ Trường Phong đau khổ quay đầu. "Mọi người xem xong chưa? Tôi đổi tư thế được chưa? Lưng sắp gãy luôn rồi."
"Được rồi, cậu đứng dậy đi." Xa Mạc Sở buông tay, để Lỗ Trường Phong rời khỏi vị trí.
"Bây giờ nhìn lại." Cậu gọi Quản Hồng Nhạn đến. "Còn thấy gì không?"
Quản Hồng Nhạn lắc đầu: "...Không thấy nữa."
Cô tò mò lại gần, quan sát tỉ mỉ vách đá một lần nữa. "Biến mất thật rồi."
Những người khác cũng xác nhận rằng nó đã không còn.
"Có phải cảm ứng nhiệt không?" Cô thử chạm vào khu vực đó, rồi lấy một thanh củi từ đống lửa lên, giơ ra như một ngọn đuốc và hơ quanh vách đá.
"Hiện ra chưa?" Xa Mạc Sở đứng bên cạnh hỏi.
"Không..." Quản Hồng Nhạn nhíu mày. "Nếu là cảm ứng nhiệt thì đáng lẽ bây giờ phải hiện rồi chứ?"
"Anh Sở, rốt cuộc anh đang tìm gì vậy?" Lỗ Trường Phong – người duy nhất không nhìn thấy hoa văn ban nãy – tò mò hỏi.
"Tôi cũng không biết." Xa Mạc Sở hạ mi mắt. "Tôi không nhìn thấy, nên mới nhờ mọi người nhận dạng xem đó là gì."
Bên kia, Quản Hồng Nhạn đã thử hơ lửa lên vách đá mấy lần nhưng vẫn không thấy hoa văn xuất hiện lại.
Vân Quảng cũng tham gia: "Có khi nào chỉ thấy được dưới một góc độ và ánh sáng đặc biệt không?"
Anh ta hướng dẫn Lý Nhân ngồi vào đúng chỗ Lỗ Trường Phong đã ngồi, chặn ánh sáng từ đống lửa, rồi bảo Quản Hồng Nhạn cúi xuống quan sát từ đúng góc nhìn lúc nãy.
"Không được, vẫn không thấy." Quản Hồng Nhạn ngạc nhiên.
Lúc trước, khi Xa Mạc Sở yêu cầu Lỗ Trường Phong giữ nguyên tư thế và gọi mọi người đến xem, ai nấy đều có nhận định khác nhau về hoa văn này. Nhưng sau khi thử nghiệm lại, tất cả đều hiểu – biểu tượng đó chắc chắn không bình thường. Nếu không, sao có lúc nó xuất hiện, có lúc lại không?
【Đây là tiến triển gì vậy ta?】
【Anh Sở không nhìn thấy, vậy làm sao anh ấy biết chỗ này có thứ gì?】
"Bánh Cuốn." Xa Mạc Sở lại bảo Lỗ Trường Phong ngồi xuống. "Cậu ngồi lại đi, tôi xem thử."
Lỗ Trường Phong: "Là tư thế nghiêng người mà lúc nãy anh Sở giữ tôi sao?"
Lưng gã sắp hỏng mất rồi.
"Không phải." Anh Sở lắc đầu dứt khoát. "Là tư thế cậu ngồi trước khi tôi gọi cậu."
Lỗ Trường Phong dù không hiểu lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn trở lại tư thế ban đầu.
Suốt thời gian đó, Xa Mạc Sở chỉ đứng yên khoanh tay nhìn đồng hồ, như thể đang canh thời gian. Một lúc sau, cậu hạ cổ tay xuống: "Bây giờ đứng dậy đi."
Lỗ Trường Phong vẫn chẳng hiểu gì nhưng vẫn làm theo.
"Xuất hiện rồi!" Quản Hồng Nhạn tinh mắt, lập tức phát hiện ra biểu tượng kỳ lạ kia.
"Biến số là Lỗ Trường Phong?" Cô ngạc nhiên. "Tại sao chứ?"
"Bánh Cuốn," Cô nhìn gã với ánh mắt kỳ lạ. "Tại sao cậu ngồi ở đây thì ký hiệu này mới xuất hiện?"
"Hả?" Lỗ Trường Phong cũng hoang mang. "Tôi đâu có biết!"
Gã cảm thấy bản thân lúc này chẳng khác gì Giang Kim Minh vài tiếng trước khi bị truy đuổi bởi "rau mùi". Hoàn toàn vô tội và mờ mịt.
Giang Kim Minh ném cho gã một ánh nhìn đồng cảm sâu sắc.
"Là do nhiệt độ cơ thể." Bạch Tẫn Thuật ở bên cạnh chậm rãi lên tiếng. "Nhiệt độ của Bánh Cuốn cao hơn so với Lý Nhân."
Là một sinh vật máu lạnh, cậu cực kỳ nhạy cảm với sự thay đổi nhiệt độ cơ thể của con người.
"Biểu tượng này hiện ra dựa vào nhiệt độ, nhưng phạm vi nhiệt độ rất chính xác." Cậu giải thích với Quản Hồng Nhạn. "Nó chỉ xuất hiện khi cảm nhận được nhiệt độ trong khoảng trên 37 độ, nhưng thấp hơn nhiệt độ của ngọn lửa. Vì vậy, Lý Nhân và cây đuốc của cô đều không đủ để làm nó hiện lên."
"Chính xác đến mức đó sao?" Lý Nhân kinh ngạc. "Vậy nếu người khắc dấu này có nhiệt độ cơ thể thấp thì sao? Chẳng lẽ họ phải mang theo nhiệt kế bên mình?"
"Không phải." Bạch Tẫn Thuật sắp xếp lại từ ngữ. "Sao anh lại nghĩ đây là một ký hiệu hiện đại?"
"Ý cậu là, ký hiệu này được tạo ra từ rất lâu trước đây?" Lý Nhân lập tức hiểu ra.
"Trong quá trình tiến hóa của loài người, nhiệt độ cơ thể trung bình đang dần giảm xuống." Xa Mạc Sở hờ hững nói, không trả lời trực tiếp mà tiếp tục suy luận.
"Vào thế kỷ 19, nhiệt độ cơ thể trung bình của con người là 37 độ. Nhưng ngày nay, con số này là 36.5, và trên 37 độ đã bị xem là sốt."
"Nghĩa là ký hiệu cảm ứng nhiệt này được thiết lập dựa trên nhiệt độ trung bình của con người thời điểm đó."
"Ban nãy cô thấy nó có hình gì?" Cậu quay sang hỏi Quản Hồng Nhạn.
Quản Hồng Nhạn vẽ một hình trong không trung. "Tam giác ngược, đỉnh hướng xuống dưới."
"Tam giác ngược..." Bạch Tẫn Thuật trầm ngâm. "Cô nói nó giống một tam giác."
Cậu chỉ vào Quản Hồng Nhạn.
Sau đó lại chỉ về phía Vân Quảng. "Vân Quảng nói nó giống vân đá, như thể phát sáng từ bên trong đá."
"Lý Nhân và Trương Lộc cho rằng nó là dấu hiệu do đội khảo sát để lại."
"Còn Giang Kim Minh thì thấy nó giống một con số."
Trên màn hình, Xa Mạc Sở khẽ nhíu mày. "Vậy có một khả năng..."
"Đây là một ký hiệu hình tam giác, được sử dụng làm dấu mốc."
"Nó có cơ chế cảm ứng nhiệt, khi gặp nhiệt độ thích hợp thì sẽ hiện ra từ bên trong đá."
"Và thứ giống con số kia có thể là để đánh dấu ý nghĩa của nó."
"Có lý!" Quản Hồng Nhạn lập tức phấn khích.
Ban đầu, mọi người nghĩ rằng do sạt lở núi nên buộc phải vào hang động để trú ẩn. Ai mà ngờ được, sau cơn mưa trời lại sáng.
"Vậy có nghĩa là trong hang động này nhất định có vấn đề, đúng không?" Quản Hồng Nhạn nhìn quanh một vòng, xắn tay áo lên. "Làm sao đây, để Lỗ Trường Phong đi chạm từng chỗ một à?"
Lỗ Trường Phong: "Hả?"
Trước mắt gã tối sầm lại.
"Không có ai có nhiệt độ cơ thể tương đương với tôi sao?"
Hang động này tuy không lớn, nhưng gã cũng đâu có to đến mức phải một mình chạm hết tất cả vách đá. Mất bao lâu mới làm xong đây...
"Không cần." May mà anh Sở đã kịp thời cứu vớt gã.
Hình tam giác chúc xuống dưới, có lẽ đang chỉ ra rằng bên dưới có thứ gì đó.
Anh Sở bảo Lỗ Trường Phong lùi ra khỏi vị trí đó: "Thử đào xem sao."
Có "kỳ tích" của trung tâm thương mại Tổ Chức trong tay, tất nhiên họ không cần phải đào từng xẻng một. Chẳng bao lâu, một cái hố lớn đã xuất hiện giữa hang động.
Địa thế bên trong hang cao hơn nhiều so với sườn núi bị sạt lở bên ngoài. Nhưng giờ đây, độ sâu của hố gần như ngang bằng với mặt đất bên ngoài.
Và điều khiến mọi người rợn người nhất chính là những thứ được đào lên từ hố này.
Dưới đáy hố là vô số bộ hài cốt chất chồng lên nhau.
Không một bộ nào ngoại lệ—tất cả đều giống hệt thi thể mà họ đã thấy ban ngày. Giống Tất Vũ. Giống Giang Kim Minh.
Và tất cả đều có chung một vết thương kỳ dị.
—Xương đỉnh đầu bị bổ ra.
Tất cả những người này... đều là nạn nhân của "rau mùi".
Trước cái hố chất đầy hài cốt, cả nhóm nhìn nhau, không ai nói một lời.
Lẽ nào tất cả những người bị chôn ở đây đều giống họ? Đều là những kẻ đến từ bên ngoài, không có elder sign, không có huyết mạch đặc biệt, nên đã trở thành con mồi của lũ chó săn?
Trong thời cổ đại, giao thông còn chưa phát triển, nếu một người chết trong rừng sâu núi thẳm, lại là một kẻ xa lạ không thân thích, thì được chôn cất tử tế như thế này có lẽ đã là sự nhân từ của người địa phương.
"Liệu có phải..." Giang Kim Minh lẩm bẩm, giọng khàn khàn. "Không chỉ có chúng ta từng tồn tại trong không gian này, trong dòng thời gian nghịch đảo?"
Tư duy của họ đã bị hang động đá vôi nọ giam cầm. Có khi nào họ không nên tìm kiếm manh mối từ trong rừng, mà nên trực tiếp hỏi thăm dân làng về những truyền thuyết lịch sử nơi đây?