Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 5: Chương 5



Ngoài màn hình, cảnh quay đặc tả di chuyển ra xa.

Thời gian bắt đầu trôi qua, các đội viên đứng hai bên không phát hiện điều gì bất thường.

Cô y tá không biết từ lúc nào đã trở lại bình thường, bầu không khí nguy hiểm vừa rồi đã tan biến hoàn toàn, giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi khi: “Khu nội trú không có sơ đồ chỉ dẫn các tầng, lát nữa sẽ có bác sĩ nội trú phụ trách dẫn các anh chị đến phòng bệnh. Trong thời gian nằm viện, xin hãy tuân thủ nghiêm ngặt chỉ định của bác sĩ, tích cực điều trị.”

Bạch Tẫn Thuật gật đầu, nhận lấy giấy nhập viện mà cô y tá đưa cho, đeo vòng tay bệnh nhân rồi bước sang một bên.

Cậu không phải đợi quá lâu, sau khi mọi người làm xong thủ tục và chờ một lát, như cô y tá đã nói, một bác sĩ mặc áo khoác trắng bước đến.

"Các anh chị là nhóm bệnh nhân cuối cùng của sáng nay đúng không? Đi theo tôi." Bác sĩ vội vàng điểm danh, sau khi xác nhận đủ người liền dẫn họ đến thang máy khu nội trú, "Tôi họ Phương, cứ gọi tôi là bác sĩ Phương."

"Khoa xương khớp ở tầng sáu, khoa ngoại tổng quát ở tầng bảy, khoa ung bướu gộp chung tầng tám và chín, khoa tâm thần ở tầng mười. Trên giấy tờ của anh chị có ghi số phòng bệnh, người đông quá nên tôi không thể chỉ dẫn từng người được, anh chị đến tầng tương ứng rồi tự tìm phòng nhé."

“À, bác sĩ ơi” một cô gái tóc ngắn đột nhiên hỏi một câu khó hiểu, "chẳng lẽ chúng tôi không ở cùng tầng sao?"

"Đương nhiên là không rồi." bác sĩ Phương liếc nhìn cô ấy một cách lạ lùng: "các anh chị mắc bệnh khác nhau, không cùng khoa, làm sao có thể ở cùng tầng được."

Dương Bồi đã giết người trước khi phó bản bắt đầu, làm niềm tin lẫn nhau của các đội viên giảm đến mức thấp nhất, cả đội vốn đã hoang mang lo sợ, ai nấy đều căng thẳng tột độ. Nghe thấy câu này, mọi người vội vàng lật xem giấy tờ nhận được khi làm thủ tục nhập viện, quả nhiên, bệnh tình của họ khác nhau, khoa được phân chia cũng khác nhau.

Trong tình huống này, mọi người cũng chẳng còn lòng dạ nào mà đề phòng lẫn nhau nữa, ai nấy đều cầm tờ giấy lên bắt đầu so sánh các khoa phòng.

May mắn thay, không gian xa lạ này có vẻ vẫn chưa có ý định chia tách họ hoàn toàn, cả đội cùng nhau đối chiếu, phát hiện ra theo ra cơ bản các khoa đều chia theo từng khoa là 2 người.

Tuy không cùng phòng bệnh, nhưng có đồng đội cùng khoa vẫn tốt hơn là chẳng có ai.

"Mọi người đã xác nhận được tầng của mình chưa?" Bác sĩ Phương trông có vẻ khá vội vã, hắn ta nhấn nút thang máy, đúng lúc lên tiếng, "Xác nhận xong thì đi thôi, tôi chỉ chịu trách nhiệm xác nhận mọi người đến đúng tầng, mọi người tự tìm phòng bệnh, đừng có mà đi nhầm đấy."

Đột nhiên có một giọng nói vô cùng kích động, "Xin…Xin đợi chút đã!"

Những thành viên vẫn còn đang căng thẳng tột độ đồng loạt nhìn sang.

Trần Phi đứng yên tại chỗ, máu toàn thân dồn ngược lên não làm gã vô thức hét lên đầy kích động. Đến khi mọi người dừng bước nhìn sang, gã ta mới nhận ra mình đang run lẩy bẩy.

“Có ai……” Gã đảo mắt nhìn từng khuôn mặt, cố gắng gượng cười một cách cứng đờ: "Có ai vẫn chưa tìm được đồng đội cùng tầng không?"

Các thành viên nhìn nhau một cách khó hiểu, không ai trả lời.

"À, vậy mọi người ở tầng nào vậy...?" Vẻ mặt Trần Phi ngày càng cứng nhắc, nụ cười trên môi sắp không thể gượng nổi, "Chúng ta đều là thành viên đội thám hiểm, hay là lên lầu trao đổi thông tin với nhau trước đã."

"Tôi, tôi và chị này ở tầng mười, khoa tâm thần." Nữ sinh tóc ngắn hỏi đầu tiên hơi chút sợ hãi khi bị gã ta nhìn chằm chằm, cô ấy cúi đầu nhanh chóng trả lời.

"Tôi với người anh em này ở tầng bảy, khoa xương khớp." Lỗ Trường Phong vỗ vai Bạch Tẫn Thuật.

"Hai người chúng tôi thuộc khoa ung bướu." Hai thành viên cuối cùng trả lời với sắc mặt khá tệ.

Khoa ung bướu có hai tầng, tuy họ cùng khoa nhưng trớ trêu thay một người được phân ở tầng tám, một người ở tầng chín, lợi thế của việc lập đội gần như không có, không khỏi khiến người ta nghi ngờ đây có phải là trò đùa ác ý của không gian xa lạ này hay không.

Nhưng dù tệ đến đâu cũng không tệ bằng Trần Phi, khi nhữngđội viên khác trả lời, nụ cười trên mặt Trần Phi dần dần biến mất.

Sao lại thế này... sao lại không có ai cùng khoa ngoại tổng quát với gã.

Khoa phòng được phân theo cặp, sáu người trước mặt đều đã tìm được đồng đội của mình. Thế…Thế người được phân cùng gã chẳng phải chỉ có thể là Dương Bồi hả? Gã không giống những người mới không có bất kỳ thông tin gì ở đây, so với những người mới này, gã biết Dương Bồi là người như thế nào.

Trần Phi có một người bạn thanh mai trúc mã không thích học hành, lêu lổng suốt mười mấy năm, chưa tốt nghiệp cấp ba đã ra thành phố lớn làm thuê, sau đó nghe nói còn nghiện cờ bạc, vay nợ tín dụng đen mấy tỷ đồng, là giáo án tệ hại mà tất cả phụ huynh trong thị trấn nhỏ của họ dùng để dạy dỗ con cái, đến người nhà cũng không thèm nhận đứa con này.

Nhưng ai có ngờ đâu chưa được một năm, người bạn thanh mai trúc mã này đột nhiên không biết từ đâu phất lên, kiếm được hàng mấy trăm triệu, còn mở được công ty, hoàn toàn thay đổi thành sếp lớn nổi tiếng khắp vùng, ngay khi mọi người đều đỏ mắt ghen tị với cái gọi là "cơ hội ở thành phố lớn", người bạn thanh mai trúc mã lại mơ mơ màng màng nói với Trần Phi khi say rượu rằng, số tiền này của anh ta tất cả đều không phải kiếm được từ việc kinh doanh.

Anh ta đã gia nhập một Tổ Chức gọi là đội Tiên Phong, số tiền đó là trải qua vô vàn việc chín chết một sống mới đổi được.

Trần Phi ban đầu tưởng rằng bạn mình đang bịa chuyện để trêu đùa gã ta, người bạn này của gã tuy rằng hồi cấp hai cấp ba là dân anh chị đường phố, giỏi đánh nhau, nhưng "chín phần chết một phần sống" thì có hơi bịp rồi đấy. Và điều kỳ lạ hơn nữa là khi gã hùa theo lời bạn mình, nhờ anh ta giới thiệu công việc này, để mình cũng đi kiếm chút tiền, người bạn thanh mai trúc mã đang say khướt đột nhiên tỉnh táo lại, nghiêm túc từ chối gã.

Điều này càng củng cố thêm suy đoán của Trần Phi, bạn mình sau khi phất lên thành sếp lớn, liền không quan tâm đến sống chết của anh em nữa.

Chắc chắn là bạn mình sợ gã cũng kiếm được tiền, không muốn gã ta cũng trở thành các ông lớn.

Gã tự nhận rằng từ nhỏ đến lớn gia cảnh của mình tốt hơn bạn mình, học hành cũng tốt hơn, sau này công việc cũng tốt hơn anh ta. Bạn mình là một con bạc bỏ học cấp ba còn nợ nần chồng chất, còn gã thì cũng đã học xong đại học, được gia đình giúp đỡ tìm một công việc đàng hoàng, không có lý do gì mà người ta kiếm được tiền mà gã lại không thể.

Gã chỉ thiếu một cơ hội, một cơ hộ biến bạn thơ ấu tờ một con ma bài bạc thành một ông sếp lớn trong giới.

Trong khoảng khắc cảm thấy ghen tị và bất bình, có một ngày, “Tiểu đội Tiên phong” cũng tìm đến gã.

Nghe nói gã ta cũng có được tư cách gia nhập đội tiên phong, bạn thân của gã không nói gì khác, chỉ nhìn gã ta đầy ẩn ý mấy lần, nói với gã rằng bản thân anh ta có thể sống sót rời khỏi đó đã là may mắn lớn rồi, mọi thứ ở đó đều nguy hiểm hơn bên ngoài rất nhiều.

Một khi đã bước vào đó, muốn rời khỏi rất khó, muốn sống sót rời khỏi càng khó hơn. Lời khuyên duy nhất anh ta có thể cho gã là hãy cẩn thận với đồng đội, sau khi bước vào không gian xa lạ, nguy hiểm không chỉ đến từ quy tắc bên ngoài và sinh vật lạ, mà còn đến từ những người đồng đội bên cạnh. Anh ta đã từng gặp phải Dương Bồi, một kẻ cặn bã trong đội thám hiểm, cuộc thăm dò đó chỉ có một mình anh ta sống sót, tất cả những người khác đều bị Dương Bồi dần dần giết sạch trong quá trình làm nhiệm vụ.

Trần Phi lúc đó chỉ cho rằng bạn mình được lợi còn làm ra vẻ, phóng đại sự thật để giả vờ đáng thương, kết quả ai ngờ... lần thám hiểm đầu tiên của gã lại đụng trúng Dương Bồi.

Khi nhìn thấy Dương Bồi vung dao giết chết một thành viên ngay lập tức, Trần Phi, người vẫn đang mơ mộng về việc vinh quy bái tổ, cuối cùng cũng nhận ra, những gì bạn gã nói đều là thật.

Gã thực sự sẽ chết ở đây, chết dưới tay Dương Bồi.

"Có... có ai..." Trần Phi đứng trong buồng thang máy, giọng nói khàn đặc, "Có ai đổi phòng bệnh không?"

Không một ai trả lời gã.

Khi mọi người lần lượt nói ra tầng mà mình được phân chia, tất cả đều nhận ra người được phân cùng Trần Phi là ai.

"Anh này, mấy người khoa ung bướu một người một tầng, có muốn đổi với tôi không." Trần Phi túm lấy một người được phân vào khoa ung bướu đứng đằng sau, cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó.

“Hả?” Người đó đột nhiên bị Trần Phi túm lấy, sợ hãi ngay lập tức giật tay khỏi Trần Phi, tránh xa như tránh tà, "Thôi tôi không đổi đâu, tôi thấy một người một tầng ổn lắm."

"Hai người bọn tôi đều là nữ nên ở cạnh thuận tiện hơn." Hai cô nàng cùng được phân vào khoa tâm thần cũng không quan tâm có được phân vào cùng phòng bệnh hay không nữa, vội vàng xích lại gần nhau từ chối.

Nụ cười trên mặt Trần Phi biến mất, ánh mắt dần dần dừng lại trên hai người Bạch Tẫn Thuật và Lỗ Trường Phong ở nhóm cuối cùng.

Lỗ Trường Phong người cao to vạm vỡ, gã ta chắc chắn không dám động thủ. Nhưng Bạch Tẫn Thuật thì chưa chắc, tay chân gầy gò, nhìn là biết chưa từng đánh nhau bao giờ.

Chỉ cần đổi phòng với cậu ta, chỉ cần tránh xa Dương Bồi, gã cũng có thể sống sót đến cuối cùng như bạn mình!

Gã nhất định phải sống đến cuối cùng.

Vừa rồi Dương Bồi còn dám giết người ngay trước mặt mọi người, vậy đợi đến khi họ vào phòng bệnh, những người khác đều ở tầng khác, nếu Dương Bồi muốn giết gã chẳng phải là dễ như cắt rau hẹ sao?

Ai ở riêng với Dương Bồi người đó chết chắc!

"Cậu! Cậu đổi với tôi!" Nghĩ đến đây, Trần Phi quay sang Bạch Tẫn Thuật, vươn tay muốn giật lấy tờ giấy trong tay cậu ta, "Đưa giấy nhập viện của cậu cho tôi!"

"Này người anh em," Lỗ Trường Phong thấy vậy vội vàng đứng ra, "Giấy nhập viện có ghi tên, còn phát vòng tay bệnh nhân rồi, cái này không đổi được đâu nhỉ?"

"Đúng rồi, vòng tay, vòng tay..." Trần Phi bị nỗi sợ hãi chiếm lấy tâm trí, như được nhắc nhở, vươn tay giật phăng chiếc vòng tay trên tay mình, "Đổi vòng tay, là đổi được phòng bệnh!"

Sau đó gã thay đổi ý định ban đầu, ánh mắt dần dần rơi vào cổ tay của những người khác.

Nếu không ai đồng ý, vậy gã sẽ cướp.

Cô nàng cùng được phân vào khoa tâm thần với nữ sinh tóc ngắn lập tức hiểu ra gã ta muốn làm gì, vội vàng che cổ tay lại, sợ Trần Phi phát điên xông lên cướp vòng tay và giấy tờ của cô.

Những người khác thấy vậy cũng lùi lại mấy bước, cả đám người lùi lại liên tục, vô tình biến bác sĩ Phương vẫn đứng ở cửa thang máy và Bạch Tẫn Thuật thành những người đứng ở phía trước.

“Bác…Bác sĩ…” Trần Phi thấy những người khác đã cảnh giác, không thể cướp vòng tay để đổi phòng bệnh được nữa, đành nghiến răng, túm lấy cánh tay Bạch Tẫn Thuật rồi hét lên với bác sĩ, "Tôi không phải khoa này! Tôi không phải khoa ngoại tổng quát! Tôi đăng ký nhầm khoa rồi! Là cậu ta mới đúng!"

Bạch Tẫn Thuật bị anh ta kéo loạng choạng, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy Dương Bồi, người đang đứng bên hành lang xem náo nhiệt, cuối cùng cũng phát ra tiếng cười khẩy rõ ràng.

Ngay sau đó, tiếng cười khẩy này như tuyên án tử hình cho Trần Phi, không đợi bác sĩ phản ứng, chân Trần Phi mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống đất.

Lỗ Trường Phong thấy Bạch Tẫn Thuật bị kéo ra khỏi chỗ mình, có chút sốt ruột muốn kéo cậu lại, Bạch Tẫn Thuật ngước mắt nhìn bác sĩ Phương đã chú ý đến mình, vẫy tay với Lỗ Trường Phong.

Bây giờ kéo cậu lại cũng vô ích.

Khung chat nổ tung:

【??? 】

【Đỉnh】

【 Tên này thật hết chỗ nói, không những ở chung tầng với Dương Bồi, còn muốn chọc giận sinh vật trong không gian không thể xác định này, cuối cùng hắn có tự giác được mình là đến đây để điều tra không hả. 】

【 Tự làm tự chịu, vận may của bản thân không tốt lại muốn kéo người khác theo, xứng đáng. 】

【 Chưa bắt đầu điều tra được bao lâu, đã vội tự hủy thì tui mới thấy lẫn đầu. 】

【 Cho đặc tả đê, quay cận mặt bác sĩ đi. 】

"Hai người đăng ký nhầm khoa à?" Trên màn hình phòng phát sóng trực tiếp, bác sĩ Phương đút tay vào túi quần, bắt đầu đánh giá Trần Phi và Bạch Tẫn Thuật từ trên xuống dưới.

Ngay khi bác sĩ đang đánh giá, Bạch Tẫn Thuật đã nhạy bén nhận ra một cảm giác rất quen thuộc, ánh mắt này giống như lúc cô y tá trước đó cố gắng thò đầu ra khỏi cửa sổ vậy.

"Tôi không có." Bạch Tẫn Thuật bình tĩnh mở bệnh án và giấy tờ nhập viện của mình, đầu tiên tách mình ra khỏi chuyện này, "Hồ sơ của tôi đều ở đây."

"Còn anh ta... thì tôi chẳng biết nữa" Cậu nhún vai, "Có lẽ đăng ký nhầm thật đấy."

Bác sĩ Phương cẩn thận so sánh tên trên vòng tay của Bạch Tẫn Thuật, sau đó đồng ý rồi chuyển sự chú ý sang Trần Phi: "Vậy là anh đăng ký nhầm khoa sao?"

"Phải, phải..." Trần Phi thầm mừng rỡ vì mình đã tháo vòng tay ra từ sớm, đầu óc gã chỉ nghĩ đến việc tránh xa Dương Bồi, miệng lắp bắp cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ, "Bác sĩ xem tôi này, tôi không nên ở khoa này... tôi đăng ký nhầm..."

"Khoa ngoại tổng quát... khoa ngoại tổng quát không nhận bệnh nhân như tôi! Khoa ngoại tổng quát là..." Càng đến lúc khẩn cấp đầu óc càng không thể nghĩ được gì cả, Trần Phi căng thẳng toát mồ hôi lạnh, cầu cứu nhìn về phía những đội viên phía sau.

Gã ta muốn nhận được một chút gợi ý, nhưng phát hiện ra ánh mắt của mọi người nhìn gã chỉ có sự cảnh giác và đề phòng cực độ, không ai đáp lại lời cầu cứu của gã.

Không biết từ khi nào, mọi người đã bắt đầu đề phòng gã như đề phòng Dương Bồi.

Tệ hơn nữa, ánh mắt của bác sĩ Phương lúc này cũng khóa chặt vào người gã, nhìn đến mức Trần Phi sau lưng đổ mồ hôi lạnh, không dám nhìn những đội viên khác nữa.

Cầu cứu vô vọng, cổ gã đã đầy mồ hôi li ti, như vừa được vớt ra từ nước.

Gã ta quá căng thẳng, hoàn toàn không nhận thấy khi mình cúi đầu, những đội viên vừa rồi còn cảnh giác đột nhiên bị đóng băng tại chỗ.

Càng không nhận thấy, ngay khi Trần Phi vắt óc suy nghĩ, thời gian xung quanh đang dần dần ngừng lại.

Ngừng lại theo đúng nghĩa đen.

Thời gian lại một lần nữa tạm dừng.

Và trong lần tạm dừng thời gian này, không chỉ có Trần Phi và bác sĩ bị cuốn vào.

Không biết có phải vì Trần Phi ban đầu nói với bác sĩ rằng gã và Bạch Tẫn Thuật đăng ký nhầm số hay không, trong lần tạm dừng thời gian này, Bạch Tẫn Thuật cũng bị cuốn vào.

Không còn quầy lễ tân cản trở, lần này Bạch Tẫn Thuật nhìn rõ hơn, nếu như ánh mắt của bác sĩ Phương trước khi thời gian dừng lại chỉ là đánh giá và nghi ngờ, thì sau khi thời gian dừng lại, ánh mắt của hắn ta có thể gọi là thích thú và nắm chắc phần thắng.

Giống như sau khi thời gian dừng lại, bản chất thật sự của hắn được giải phóng vậy.

Trần Phi cúi đầu không nhận thấy sự bất thường xung quanh, chỉ cảm thấy ánh mắt trên lưng mình càng lúc càng đáng sợ.

Không nói... không nói gì đó gã sẽ chết mất!

"Tôi... tôi..."

Có ai cứu gã không...

Ngay khi anh ta càng lúc càng tuyệt vọng, gã nghe thấy trong đám đông đột nhiên vang lên một giọng nam nhiệt tình: "Nói chung, ngoại tổng quát là viết tắt của ngoại thương thông thường, phạm vi bệnh nhân được khoa ngoại tổng quát của khu nội trú bệnh viện tiếp nhận thường bao gồm tổn thương cơ thể, bỏng, khối u, nhiễm trùng."

"Đúng vậy, đúng vậy, khoa ngoại tổng quát là tổn thương cơ thể!" Trần Phi không kịp nhìn xem là ai, cũng không kịp suy nghĩ tại sao câu nói đó lại rõ ràng như vậy, tại sao xung quanh lại yên tĩnh như vậy, tại sao người nói lại sẵn lòng giúp gã ta trong tình huống này.

Dưới áp lực của ánh mắt bác sĩ, gã không dám nhúc nhích, cũng không dám kéo Bạch Tẫn Thuật nữa, chỉ muốn nhanh chóng loại mình ra khỏi phạm vi bệnh nhân được khoa ngoại tổng quát tiếp nhận: "Tôi không bị tổn thương cơ thể! Cho nên tôi đăng ký nhầm! Tôi thật sự đăng ký nhầm!"

Bác sĩ Phương quay đầu về phía nơi phát ra âm thanh.

Ông ta nhìn thấy bệnh nhân tóc dài kỳ dị đó đang cầm điện thoại di động, nghiêm túc đọc từng chữ trên đó, phát hiện ra mình đang nhìn cậu, còn ngước lên nở một nụ cười rụt rè: "Tôi tra Google."

Bác sĩ Phương: ?

Bạch Tẫn Thuật: "Thì ra khi thơi gian tạm dừng vẫn còn có tín hiệu à."

Cậu vừa lấy điện thoại di động ra còn tưởng sẽ không tìm thấy mạng.

Cũng chu đáo dữ ta.

Bác sĩ Phương: ???

Khoan đã, cậu không sợ à?

Và ngay khi Bạch Tẫn Thuật thoát khỏi trình duyệt và cất điện thoại di động, Trần Phi vẫn đang cố gắng hết sức để ưỡn thẳng lưng về phía bác sĩ, cố gắng chứng minh lời mình nói từ mọi góc độ: "Bác xem tôi cũng không bị bỏng, tôi cũng không bị nhiễm trùng, bác sĩ tôi có thể không đến khoa ngoại tổng quát được không?"

Gã sợ hãi đến nổi run lẩy bẩy.

Bác sĩ nhìn bệnh nhân tóc dài đang chơi điện thoại di động một lúc, hơi bối rối, giơ tay lên, thân thiện đặt lên vai Trần Phi.

Phản ứng như vậy mới đúng chứ, bệnh nhân tóc dài vừa rồi làm hắn ta chả hiểu gì cả.

Trần Phi cảm nhận được tay bác sĩ Phương đặt lên vai mình, gã ta vô cùng kích động, ngước lên nhìn thẳng vào mặt bác sĩ Phương.

Gã ngẩn người.

Bác sĩ Phương... tại sao bác sĩ Phương trông lại vui mừng như vậy?

Trong mắt bác sĩ tràn ngập sự vui sướng, sâu trong con ngươi có màu máu đang chảy. Hắn giơ một tay ra, thăm dò bắt đầu vẽ vẽ trên bụng Trần Phi, như đang suy nghĩ xem nên ra tay như thế nào.

Ngay sau đó, theo hướng ngón tay hắn lướt qua, bụng Trần Phi đột nhiên rách toạc ra mà không hề có dấu hiệu báo trước.

Vẻ vui mừng trên mặt Trần Phi cứng đờ.

Trong tầm nhìn của mọi người, một dòng máu tươi đột nhiên phun ra từ người Trần Phi, gã theo bản năng muốn cúi người cuộn tròn lại, nhưng bị bàn tay bác sĩ giữ chặt vai cố định tại chỗ, chỉ có thể vừa thở hổn hển vừa phát ra tiếng kêu thảm thiết không thành lời, máu tươi văng tung tóe ra nhanh chóng lan rộng, trong chốc lát đã chảy lênh láng khắp sàn.

Và khi gã ta giãy giụa, mọi người đều nhìn thấy trên bụng Trần Phi, vết thương đó cứ lan rộng như có sự sống, thẩm thấu về phía sau, như muốn cắt ngang người anh ta.

"Ừm... vừa rồi quên nói" bác sĩ hài lòng thu tay lại đứng thẳng người, kéo dài giọng điệu như đang nhớ lại, "Giường bệnh ở khu nội trú đều đầy rồi, không có giường trống cho anh đổi đâu."

"Nhưng ngay bây giờ!" Hắn nhếch mép, nở một nụ cười hài lòng, "Anh sẽ được đưa đến khoa ngoại tổng quát đấy."

Trần Phi cuối cùng cũng ôm bụng ngã xuống vũng máu, trong tầm nhìn nhòe nhoẹt vì máu, những đội viên sợ hãi hoảng loạn lùi lại phía sau cũng không còn rõ ràng nữa.

Anh chàng tóc dài đứng ở rìa đám đông, theo bước chân của mọi người, ngạc nhiên lùi lại vài bước, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc và bối rối giống hệt những người khác.

Đáng tiếc là dưới tác động của vũng máu lớn, không ai chú ý đến diễn xuất điêu luyện của cậu ta.

Trong đám đồng đội đang hỗn loạn, cậu chạm mắt với Trần Phi đang nằm trong vũng máu.

Trên nền gạch đá hoa cương hỗn độn, máu văng tung tóe thành từng mảng, đỏ, trắng, chói lòa và bắt mắt hòa lẫn vào nhau. Trần Phi ôm bụng, vẻ mặt vặn vẹo, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng nhìn về phía Bạch Tẫn Thuật, môi gã mấp máy, bọt máu không ngừng trào ra từ khóe miệng, dường như đang nói gì đó, nhưng lại đau đến mức không thể phát ra âm thanh nào khác ngoài tiếng rên rỉ.

Chỉ có đôi mắt gã trợn trừng rất lớn.

“Là mày.”

Môi gã run rẩy, mấp máy nói: “Mày cố ý.”

Ôi trời.

Thanh niên tóc dài chớp chớp mắt.

Bị phát hiện mất rồi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...