Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa
Chương 20: 20: Phải Rời Bỏ Chốn Thị Phi
Ánh mắt thiếu niên lạnh như lưỡi dao.Chỉ liếc mắt một cái đã khiến Văn Thanh Từ nhớ tới kết cục mình bị…ngũ mã phanh thây trong nguyên tác.Văn Thanh Từ vô thức siết chặt lòng bàn tay....!Người ra lệnh đó không ai khác chính là Tạ Bất Phùng.Những tháng ngày quá ổn định đã vô tình khiến thần kinh y tê liệt.Văn Thanh Từ thiếu chút nữa quên mất, Tạ Bất Phùng chính là đại boss cuối cùng trong quyển sách này.Là một nhân vật độc ác dựa sức lực của mình, bò ra khỏi núi thây biển máu.Một khắc sau, sống lưng y không khỏi ớn lạnh.Văn Thanh Từ đột nhiên sợ hãi.......!Mình lại chọc đến Tạ Bất Phùng từ lúc nào vậy?Y xoắn xuýt cả buổi cũng không thể đưa ra kết luận.Quên đi, trêu không nổi, trốn đi.Văn Thanh khựng lại một lát rồi quay đi.......Ngoại trừ tế thiên ra, phong thiện còn cần phải dựng lên một tế đàn dưới chân núi tế thần.Đến giữa trưa, trời cũng nóng lên.Văn Thanh Từ đứng sau lưng mọi người, không thấy rõ phía trước rốt cuộc đang làm gì.Tiếng lễ nhạc đinh tai nhức óc, trong lúc đó mơ hồ xen lẫn cả tiếng ngâm tụng của lễ bộ thượng thư.Lúc đầu Văn Thanh Từ nghe còn thấy mới lạ, nhưng chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ lại ập đến khiến người ta uể oải.Không chỉ có y mà ngay cả Vũ Quan Lâm phấn khởi cả buổi sáng cũng mất hết tinh thần.Thẳng đến một lúc lâu sau, mới đột nhiên ngẩng đầu kinh hô một tiếng.Trong khe núi cách đó không xa, không biết từ lúc nào xuất hiện một đám sinh vật vừa giống hưu vừa giống trâu đang lang thang uống nước bên dòng suối.Đám người nhao nhao tán thưởng, quỳ lạy, xưng Bạch Trạch giáng thế.......!Cái gì đây?Văn Thanh Từ dừng một chút mới nhận ra, động vật trong khe núi phía trước hẳn là trâu rừng bị bạch tạng.Kiếp trước Văn Thanh Từ chỉ nhìn thấy loại động vật này trong phim tài liệu.Chúng sống ở vùng lạnh ít người cao hơn 2.500m, vô cùng hiếm thấy, chưa kể đến bệnh bạch tạng.Người hiện đại nhìn thấy cũng khó có thể nhận ra.Xem ra Hoàng đế thật sự đã chuẩn bị rất lâu vì đại điển phong thiện nàyVăn Thanh Từ không nhận ra dáng vẻ của mình lúc này quá mức bình tĩnh, không hợp với đám người dưới chân núi Dực.Mà tất cả những điều này đều rơi vào trong mắt Tạ Bất Phùng.Sau khi uống nước xong thì trâu rừng chậm rãi đi trở lại vào trong núi.Đám đông cuối cùng đã im lặng.Lúc này đại điển đã chấm dứt, tiếng nhạc lễ dừng lại, xung quanh bắt đầu yên tĩnh.Đúng lúc này, trong đám đông bỗng nhiên có người quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói: "Nhật nguyệt quang thiên đức, sơn hà đều là nhà của hoàng đế! (1) Bệ hạ đăng cơ hơn hai mươi năm, lập được sự nghiệp công lao to lớn, đúng thật là chân long giáng thế, thiên địa chi nguyện dân chúng hưởng phúc! ”Giọng của người này rất lớn, hết lần này đến lần khác vang vọng trong núi, nghe còn chân thành hơn cả Vũ Quan Lâm."Ối giời!" Không chỉ có y, ngay cả Vũ Quan Lâm cũng bị một tiếng này làm cho sợ tới mức nhỏ giọng kêu lên, "Dịch đại nhân thiếu chút nữa dọa chết lão phu rồi.”Hóa ra là hắn.Trong "Phù Minh Đường" có một "Dịch đại nhân", đó chính là phụ thân Tuệ phi Dịch Quán Hiên.Hắn là gà chó đắc đạo thành tiên, sau khi Tuệ phi được sủng ái, Dịch Quán Hiên vốn chỉ là một huyện lệnh lục phẩm đã thăng quan tiến chức, hiện tại đã trở thành kinh triệu doãn chính tam phẩm, quản lý hai mươi ba huyện, một thân vinh sủng, phong quang vô cùng.Trước đám đông Dịch Quán Hiên còn đang ra sức ca ngợi công đức.Hắn một hơi nói vài phút không hề dừng lại, hiển nhiên là đã sớm có chuẩn bị.Thần kinh của Văn Thanh Từ theo đó mà căng thẳng.Nếu như y đoán không sai, Hoàng đế đang muốn mượn cơ hội này động thủ…Quả nhiên, Dịch Quán Hiên vừa ngậm miệng, Hoàng đế ở bên cạnh thản nhiên nói: "Trẫm tự biết làm còn chưa đủ tốt, vẫn không đủ tài đức sáng suốt, ái khanh lần này khen trật rồi."Dịch Quán Hiên theo đó phản bác, vội vàng nịnh bợ, cho đến lúc này, hoàng đế cuối cùng đã đi vào vấn đề chính: "...!Nếu như trẫm làm đủ tốt, vậy sao lại có triều thần, ngày ngày không quên hoài niệm cố nhân tiền triều đây? ”Trái tim Văn Thanh Từ nặng trĩu.Ngày này cuối cùng cũng tới.Nghe hoàng đế nói xong, quần thần lập tức quỳ xuống thỉnh tội, nói mình tuyệt đối không có hai lòng.Có người chân tình thật ý, có người sắc mặt đen sầm, còn có người vẻ mặt khủng hoảng.Con cháu hoàng thành do Thế tử Trung An Hầu cầm đầu đã được đưa vào Hình bộ.Tuy kết quả điều tra cuối cùng rằng còn chưa ra, thậm chí hoàng đế cũng không công khai tỏ vẻ gì.Nhưng đã có tin đồn rằng cái đám ăn chơi được nuông chiều từ bé kia căn bản không chịu nổi điều tra.Sau khi vào Hình bộ, còn chưa kịp làm cái gì thì bọn họ đã khai ra chuyện bình thường người nhà hay qua lại với ai, thậm chí thu lễ của ai.m thanh Vạn Tuế vang vọng khắp núi rừng, mọi người bước lên xe trở về trong tâm trạng lo lắng, căng thẳng.Sáu chiếc xe ngựa khổng lồ của hoàng đế ùn ùn chạy qua quan đạo.Xe ngựa vừa đi ra khỏi núi Dực, Hiền công công liền vội vàng hoảng hốt gọi Văn Thanh Từ đến bên cạnh Hoàng đế.Vừa ra khỏi xe ngựa, Văn Thanh Từ đã nhận ra có gì đó không đúng.Huân quý, võ tướng còn có hoàng tử, tất cả đều cưỡi ngựa đi trên quan đạo.Y vừa mới xuất hiện, mấy ngàn ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía y, bên tai Văn Thanh Từ ong ong.Trong lúc nhất thời sau lưng y như có gai đâm, đại não trống rỗng, giống như mộng du đi vào trong xe của Hoàng đế.Lúc này trong xe ngoại trừ Hoàng đế ra, còn có vài thái giám hơi lạ mắt.Trái tim Văn Thanh Từ nặng trĩu.Y nhớ rõ trong tiểu thuyết đã nhắc tới, bên cạnh hoàng đế có mấy thái giám và cung nữ có quan hệ với quý tộc ngoài cung.Hoàng đế biết nhưng không bao giờ vạch trần.Dù sao lão còn phải dựa vào những người này truyền tin tức mà lão muốn truyền ra khỏi cung.Tạ Chiêu Lâm đặt ngón tay lên trán, nhìn qua giống như là bệnh đau đầu lại tái phát.Nhưng mà lúc này đây lão đã có thuốc hoa bìm bìm nên không dùng thuốc như thường lệ.Thấy thế, chút may mắn cuối cùng trong lòng Văn Thanh Từ cũng không còn.Y không cảm thấy Tạ Chiêu Lâm sẽ vứt bỏ không cần thuốc đặc hiệu mà lại đi lựa chọn châm cứu tác dụng chậm.Lão gọi mình lại đây, khẳng định là có ý đồ khác...!Ví dụ, mượn miệng của mình nói những gì lão muốn.Dù sao chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu tiên.Bình tĩnh, bình tĩnh!Văn Thanh Từ từ từ điều chỉnh hô hấp, xách hòm thuốc mỉm cười hành lễ với hoàng đế.Đang lúc Văn Thanh Từ định bắt mạch cho đối phương, Hoàng đế bỗng nhiên phất tay lẩm bẩm nói: "Ái Khanh cảm thấy, có phải trẫm vu oan cho bọn họ không?"Giọng của lão không lớn, cách nói cũng có chút tự nhiên, tựa như thật sự chỉ là mệt mỏi đau đầu nên thuận miệng hỏi mà thôi.Nhưng Văn Thanh Từ biết vấn đề này quan trọng gấp ngàn lần so với những gì hoàng đế biểu hiện ra.Ống tay áo rộng thùng thình che đi ngón tay Văn Thanh Từ, tay phải y nắm chặt hòm thuốc, các khớp ngón tay đều trắng bệch vì nắm quá chặt.Thái y màu áo xanh nhạt rũ mắt cười, làm bộ thoải mái đáp: "Thần chỉ biết hành y, không rõ chuyện triều đình.”Văn Thanh Từ đang cố gắng từ chối.Tuy nhiên, hoàng đế rất khăng khăng: "Ồ? Ái khanh không ngại mượn kinh nghiệm khi hành y, nói trẫm nên làm như thế nào chứ? ”Tai họa hôm nay, e rằng trốn không thoát.Trong lòng Văn Thanh Từ không khỏi có chút tuyệt vọng.“Khi hành nghề y, phải tìm hiểu kỹ các triệu chứng mới biết có thật hay không, nếu không qua điều tra chứng cứ, vậy thì chẳng thể khẳng định được điều gì."Văn Thanh Từ chưa bao giờ cảm thấy giọng nói của mình lại xa lạ như thế.Nụ cười trên khuôn mặt giống như một chiếc mặt nạ ngoài da, không hề có lòng của con người mà giống như lòng thương sót chúng sinh của thần trong điện thờ, không ăn pháo hoa nhân gian, không biết nhân tình thế thái.Thân là một vị quân vương anh minh nhân từ, Tạ Chiêu Lâm chưa bao giờ tự đi làm chuyện ác nhân bên ngoài kia.Lão rất hiểu người bên cạnh, biết Văn Thanh Từ luôn luôn nghiêm cẩn lý trí, không quan tâm nhân tình thế sự vả lại xuất thân giang hồ, không hiểu quy củ, là người duy nhất biết nói ra đáp án mình muốn.Quả nhiên.Hoàng đế từ từ nở nụ cười."Ái Khanh nói có lý, " Lão giả thâm trầm nói, " Dưới chân núi Dực, thiên địa làm chứng, nói chuyện làm việc phải đúng với chức trách của mình.Nếu triều thần đã nói chưa từng một lòng hai dạ thì trẫm càng nên cẩn thận điều tra, tuyệt đối không để cho một ai phải chịu oan uổng.”“......! Bệ hạ Thánh Minh.” Nói xong những lời này, hoàng đế cuối cùng cũng chợp mắt, để Văn Thanh Từ châm cứu cho lão, giảm bớt chứng đau đầu.Một thái giám đứng sau lưng Hoàng đế vẫn luôn cúi đầu.Chỉ có lồ ng ngực phập phồng dồn dập, tiết lộ sự lo lắng của gã.Sau khi châm cứu xong, trạng thái của hoàng đế dường như tốt hơn rất nhiều."Được rồi, đều lui ra đi...""Vâng."Đợi người ta rời đi, hoàng đế mới vừa rồi còn mơ màng nặng rốt cục mở mắt ra.Ánh mắt lão sáng quắc, chẳng hề có vẻ đau đầu như lúc nãy.Khi rời khỏi xe ngựa Văn Thanh Từ toát mồ hôi lạnh.Y không tự chủ được nhớ tới cái liếc mắt lạnh lùng của Tạ Bất Phùng lúc nãy.Nếu như trước hôm nay, Văn Thanh Từ vẫn cho rằng mình gặp may, nghĩ mình đã thông qua nỗ lực không ngừng rửa sạch một chút hình tượng tiêu cực.Thái độ vừa rồi của thiếu niên không thể nghi ngờ chính là đang nhắc nhở y, Tạ Bất Phùng trong lạnh, bề ngoài cũng vậy.Trong "Phù Minh Đường", nguyên chủ tự tay đẩy Tạ Bất Phùng lên chiến trường, thù mới cộng thêm hận cũ, sau khi thiếu niên giết về Ung Đô, việc đầu tiên làm chính là ngũ mã phân thây y đút cho kền kền ăn.Đối với Văn Thanh Từ mà nói, nguyên chủ rốt cuộc ra quyết định như vậy như thế nào đã không còn quan trọng nữa.Quan trọng là, y bỗng nhiên nhận ra nếu thật sự đến ngày đó, có lẽ mình căn bản không có cơ hội nói "không".Hoàng đế đã thăm dò được "tính nết" của "Thái y Văn Thanh Từ".Hơi có ooc, chờ đợi mình chính là nghi kỵ và hoài nghi vô tận, thậm chí là một con đường chết.Mình phải sớm cân nhắc, nếu ngày đó đến, đến tột cùng phải làm sao thần không biết quỷ không hay rời khỏi nơi thị phi này....
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương