Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải
Quyển 12 - Chương 9: Bất lực
Trích lời Gia Mộc: Chuyện bất lực nhất trên thế giới này chính là bạn không thể nào lựa chọn huyết thống của mình.Văn Minh nhìn chằm chằm khe gạch dưới nền phòng cục trưởng, chỉ hận cái khe khoảng năm milimét này không rộng hơn một chút để mình có thể chui vào không ra nữa. Cả đời này anh ta chưa bao giờ mất mặt như vậy, nhưng người khiến anh ta rơi vào hoàn cảnh này lại chính là mẹ đẻ của anh ta.Từ khi về nhà, gần như ngày nào An Tố Trân cũng gọi điện thoại cho anh ta, nội dung không ngoài bố lại ép mẹ ly hôn, anh trai và chị dâu không đứng về phía mẹ. Sau đó lại thành anh trai và chị dâu thèm muốn tiền của mẹ, nhà của mẹ, không thật lòng thật ý với mẹ… Sau khoảng hai tuần, nội dung đổi thành Văn Minh, con là đứa con bất hiếu có vợ là quên luôn mẹ. Mẹ chỉ cần thằng cả hiếu thảo với mẹ là được, cả tiền cả nhà đều để lại cho nó hết. Sau khoảng một tuần tương đối yên bình, lại bắt đầu thường xuyên gọi điện, nội dung thay đổi hằng ngày, có lúc nói anh trai tốt, có lúc nói xấu anh trai, nhưng lần nào cũng là chị dâu không tốt, Đại Bảo khó trông. Dạo này có lẽ là tính ra thai nhi trong bụng Luy Luy đã lớn, nội dung biến thành Luy Luy có về không? Con phải chăm sóc Luy Luy cho tốt, nó ít tuổi, khó tính, không được làm nó tức giận. Bố mẹ nó bận công việc, mẹ xử lý xong chuyện bên này sẽ đến chăm sóc nó.Văn Minh vừa có dấu hiệu tan băng với Dương Luy, Dương Luy từ hoàn toàn không tiếp điện thoại của anh ta, phớt lờ anh ta, dần dần bắt đầu nói chuyện với anh ta, cũng bắt đầu quan tâm đến anh ta ấm lạnh thế nào. Thậm chí hai người còn bàn việc đặt tên cho con, tên con trai và con gái đều đã chọn được khá nhiều. Mặc dù hai người không sống cùng nhau, nhưng mỗi sáng gọi điện thoại hỏi thăm nhau lại có cảm giác như khi mới yêu.Lúc này Văn Minh sao có thể để mẹ mình đến phá hoại được? Cho nên anh ta vẫn nói Dương Luy còn chưa giảng hòa với anh ta để mẹ đừng tới.Không ngờ mẹ đẻ của mình lại đuổi cùng giết tận, hơn nữa còn tới thẳng cơ quan mình.Vốn anh ta không hiểu vì sao bố lại ghét hai anh em anh ta như vậy, ngay cả nói một câu tử tế với họ cũng rất hiếm hoi, vì sao lại ghét mẹ như vậy, ngay cả nhìn bà ta một cái cũng không chịu. Bất kể mẹ nhún nhường hầu hạ bố thế nào, trong mắt ông ta cũng chỉ có căm ghét.Bây giờ anh ta đã hiểu. Khi một người vốn nên bảo vệ, nên trân trọng mình lại cậy vào thân phận của bản thần, vì lợi ích của bản thân mà ra sức nói xấu mình trước mặt cấp trên có thể quyết định vận mệnh của mình, sự nhục nhã và căm giận khó có thể hình dung đó, bố có thể né tránh, có thể sống với một phụ nữ khác, nhưng anh ta lại không thể nào trốn tránh được. Trên người anh ta chảy dòng máu của người phụ nữ này.An Tố Trân không hề chú ý tới sự khó xử của con trai, hoặc có chú ý tới nhưng chỉ cho rằng con trai cuối cùng đã ý thức được hành vi “bất hiếu” của mình.“Cục trưởng, tôi biết ông là người có văn hóa, Văn Minh cũng nhờ có sự dìu dắt của ông nên mới có triển vọng như hôm nay. Nhưng ông cũng nên quan tâm đến cuộc sống của nó, thằng bé này số khổ, từ nhỏ tôi và bố nó đã bất hòa, bố nó có một gia đình khác bên ngoài, một mình tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn hai anh em nó, lại lo chuyện cưới xin cho chúng nó, tại sao cuối cùng tôi lại là người thừa? Tôi mang túi lớn túi nhỏ từ quê tới đây, gọi điện thoại không có người nghe, bắt xe đến nhà thì nhà khóa cửa, đến cơ quan tìm nó thì nó nói sẽ mua vé xe cho tôi về thẳng nhà. Cục trưởng, ông là người có trình độ, ông cảm thấy nó làm như vậy có đúng không? Làm người phải có cái gốc, có vợ là quên mẹ, đây là tố chất nhân viên công vụ của chính quyền chúng ta nên có sao? Ông phải phê bình nó! Ông phải giáo dục nó!”.Cục trưởng Tả đã nghe rất nhiều về chuyện nhà họ Văn, cũng biết những chuyện quá đáng An Tố Trân đã làm, nhưng vẫn phải cố bình tĩnh vỗ về bà ta: “Chị à, những lời chị nói đều đúng cả, Tiểu Văn quả thật hơi nóng vội với chị. Nhưng cậu ấy còn trẻ, so với tuổi tác của chúng ta thì vẫn là trẻ con. Có thể chị chưa biết, tôi định bố trí cho Tiểu Văn đi công tác, vợ cậu ấy lại không ở nhà, một mình chị ở nhà cậu ấy sẽ không có người chăm sóc…”.“Tôi không cần người chăm sóc, nhà nó không có người thì tôi cũng có thể nhân tiện trông nhà giúp nó luôn”.“Mẹ, lần này mẹ đi mà không nói gì, anh trai và chị dâu con đều lo lắm. Nếu không phải nhìn thấy tờ giấy mẹ để lại thì anh trai con đã đi báo cảnh sát rồi…”.“Bọn nó ấy à? Hai đứa nó chỉ mong sao mẹ biến đi. Nhà chúng ta bây giờ đã thành nhà chúng nó rồi. Chị dâu con còn tìm người sửa nhà, căn hộ của mẹ toàn là nội thất bằng gỗ! Mẹ đã ở đó hai mươi năm, lúc nào cũng chăm sóc cẩn thận, ai cũng khen nhà chúng ta sạch sẽ”.“Vâng, con đã nói chuyện với anh cả rồi, anh ấy bảo đảm sẽ không sửa lại nhà nữa”.“Như thế mẹ cũng không đi. Mẹ phải ở đây chờ Luy Luy sinh cháu để mẹ còn chăm sóc nó”.“Mẹ, con và Luy Luy… đã sắp làm thủ tục rồi, cô ấy không cần mẹ chăm sóc”.“Làm thủ tục? Làm thủ tục gì? Có phải con lại cãi nhau với nó không? Nó còn đang mang thai đứa con của con trong bụng, mau cùng mẹ đến nhà nó, hai mẹ con mình cùng quỳ xuống nhận lỗi với nó, từ nay trở đi nó chính là hoàng thái hậu nhà chúng ta!”“Mẹ! Mẹ đã làm chuyện như vậy…”.“Mẹ đã làm chuyện gì? Không phải là nấu cơm không hợp khẩu vị nó sao? Không phải là thấy nó tiêu tiền nhiều lải nhải vài câu sao? Mẹ sẽ thay đổi, thay đổi tất cả!”.“Mẹ, mẹ về đi! Con xin mẹ đấy!”. Văn Minh đột nhiên cảm thấy cực kỳ bất lực. Một người mẹ như vậy một mình anh ta chịu đựng là được rồi, ai bảo bà ta đã sinh ra mình, nuôi lớn mình, mình nợ bà ta? Nhưng còn Luy Luy?“Cục trưởng Tả! Ông nghe xem! Nó lại bắt đầu đấy! Nó là đồ bất hiếu! Nó có vợ quên mẹ! Ổn định cuộc sống ở thành phố lớn, tìm được bố vợ có tiền là đuổi mẹ đẻ đi!”.An Tố Trân khóc to. Cửa phòng làm việc của cục trưởng Tả vốn đã mỏng, tiếng khóc của bà ta vang khắp nửa tầng. Mọi người bề ngoài không nói gì, nhưng trong lòng có người lo lắng cho Văn Minh, có người âm thầm vui mừng, còn có người chờ xem náo nhiệt, một số người thì đóng cửa lại, làm như không nghe thấy.Lúc Lâm Gia Mộc và bà Trương Nhã Lan đến đã tới hồi đàm phán lần thứ ba. Cục trưởng Tả đã nói hết lời, không biết phải nói gì nữa, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán. Văn Minh vẫn cắn chặt răng không chịu dẫn mẹ anh ta về nhà. Anh ta biết lần này mà đưa bà già về là mời thần dễ mà tiễn thần khó, cả đời này của mình sẽ hỏng hết.Chỉ cần Dương Luy biết mẹ chồng đến là chắc chắn sẽ không để ý gì đến anh ta nữa. Nhà họ Dương hoàn toàn có khả năng đưa Dương Luy và con đi xa để anh ta không thể nào gặp được.Bỏ qua nhân tố tình cảm. Nếu ly hôn, cho dù nhà họ Dương không tranh giành căn hộ với anh ta, tiền lương của anh ta còn không đủ để trả nợ, chắc chắn sẽ phải bán căn hộ đó. Xe cũng không nuôi nổi, cũng sẽ phải bán đi. Những thứ này đều là vật ngoại thân, nhưng có một bà mẹ như vậy, sự nghiệp của anh ta về cơ bản xem như tan tành hết, cuộc sống càng không nhìn thấy một chút hy vọng nào…“Mẹ, con xin mẹ! Mẹ đừng ép con được không?”. Văn Minh quỳ xuống: “Mẹ! Mẹ là mẹ đẻ của con! Mẹ nhẫn tâm nhìn con trai vợ con ly tán, cửa nát nhà tan sao?”.An Tố Trân cũng òa khóc, quỳ xuống cùng với con trai: “Cục trưởng Tả! Trời ơi! Trên đời này lại có chuyện như vậy sao? Mẹ đến ở với con trai, con trai lại nói vợ con ly tán, cửa nát nhà tan? Chẳng thà bây giờ tôi đâm đầu chết luôn ở đây cho xong!”. Bà ta vừa nói vừa liều mạng đâm đầu vào tường.Văn Minh vừa khóc vừa kéo bà ta, cục trưởng Tả cũng không ngồi yên được nữa, đứng dậy kéo bà ta lại… Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng.“Xin hỏi cục trưởng Tả có trong đó không ạ?”.Trong tình cảnh một người liều mạng đâm đầu vào tường, hai người khác ra sức kéo lại, đột nhiên xuất hiện một giọng nói như vậy, thật sự là…Cục trưởng Tả nghĩ đến tin nhắn của ông bạn già vừa nhận được, vội kêu một tiếng: “Có! Có! Cửa không khóa! Vào đi!”.Cửa được mở ra, một người phụ nữ trung niên mỉm cười định nói gì đó, nhưng thấy tình hình thế này liền vội vàng lao tới.“Ấy, chị dâu, sao chị lại phát bệnh rồi? Văn Minh! Sao cháu không gọi xe cứu thương? Còn ngẩn ra đây làm gì?”.Nghe bà nói như vậy, tất cả mọi người đều sững sờ. Văn Minh ngước mắt nhìn người này, người này khoảng trên năm mươi gần sáu mươi tuổi, gương mặt đầy đặn, nước da trắng hồng, chỉ trang điểm nhẹ, mặc quần trắng, áo len đỏ, áo khoác đen hai hàng cúc, mái tóc quăn gọn gàng… Thoạt nhìn giống như là nữ lãnh đạo về hưu của đơn vị nào đó, mẹ mình luôn không thích mẫu người thế này, nhưng đã nhiều năm anh ta không về quê nên cũng không biết hết bạn của mẹ.An Tố Trân thì há hốc mồm, bà ta hoàn toàn không biết người này: “Bà là ai?”.“Chị dâu? Bệnh của chị lại nặng hơn à? Em là Trương Nhã Lan đây! Chủ tịch Hội liên hiệp Phụ nữ xí nghiệp Cơ giới hạng nặng Trương Nhã Lan! Lần đầu tiên chị phát bệnh chính là em đưa chị đến bệnh viện”.“Ai cơ?”. Văn Kiệt, bố của Văn Minh quả thật làm việc tại xí nghiệp Cơ giới hạng nặng. Đến tận bảy, tám năm trước An Tố Trân mới không đến xí nghiệp làm phiền nữa. Bà ta biết tất cả các nữ lãnh đạo có chút nhan sắc ở xí nghiệp, ai là người tốt ai không đứng đắn đều biết rất rõ, nhưng bà ta thật sự không biết người phụ nữ này.“Văn Minh, bệnh của mẹ cháu nghiêm trọng hơn rồi, mau gọi 120 đi”. Trương Nhã Lan nói xong đứng lên, đưa tay về phía cục trưởng Tả: “Chào anh, tôi là chủ tịch hội Phụ nữ xí nghiệp Cơ giới hạng nặng, tôi tên là Trương Nhã Lan”.Cục trưởng Tả bắt tay bà mà không hiểu ra sao, sau đó chợt nghĩ ra điều gì đó: “A, chị chính là…”.“Cục trưởng Tả, anh không biết chứ, bà chị này của tôi trên kính trọng người già, dưới nuôi dạy trẻ nhỏ, đến lúc hai thằng con trai đều lấy vợ xong xuôi thì tự nhiên lại sinh bệnh, bệnh A cái gì mơ, chính là chứng mất trí tuổi già ấy. Có lúc thì tỉnh táo bình thường, có lúc lại lẩn thẩn, lúc phát bệnh là suốt ngày nói con trai con dâu bất hiếu, không biết đói không biết no, ngoài con cái thì không nhận ra ai cả…”.Vừa nghe có người nói mình bị mắc chứng mất trí tuổi già, An Tố Trân lập tức nhảy lên: “Tôi không mất trí! Bà mới mất trí ấy! Bà là ai?”.“Ơ, chị dâu, chị em mình biết nhau hơn hai mươi năm rồi, sao chị lại không nhận ra em?”. Trương Nhã Lan có vẻ còn sốt ruột hơn bà ta: “Văn Minh, còn không mau giữ mẹ cháu lại!”.Văn Minh vẫn không hiểu rõ tình hình, nhưng anh ta có thể khẳng định một điều là người này đến để giúp đỡ mình. Anh ta liếc nhìn ra ngoài, ánh mắt các đồng nghiệp đứng xem náo nhiệt bên ngoài đã thay đổi một chút. Mẹ anh ta bị Alzheimer, có nghĩa những chuyện bất hiếu gì đó đều là giả…Anh ta liều mạng giữ chặt An Tố Trân: “Mẹ, sao mẹ lại không nhận ra cả cô Trương được?”.“Cái gì? Cô Trương nào? Văn Minh, con có còn lương tâm không? Vì bản thân lại nói mẹ mình bị mất trí?”.“Ai ở ngoài kia? Đã gọi xe cứu thương chưa?”. Cục trưởng Tả hô to một tiếng, lập tức có người trả lời: “Đã gọi rồi, đang trên đường đến”.Cục trưởng Tả chỉ chiếc sofa tiếp khách của mình: “Chủ tịch Trương, mời chị ngồi. Vì chuyện này mà chị phải vất vả đi một chuyến xa”.“Không vất vả, có gì đâu, đây là trách nhiệm của tôi mà”. Trương Nhã Lan cười nói: “Bệnh của chị ấy chính là như vậy, có lúc bình thường, có lúc lại lẩn thẩn, lúc bình thường thì tinh lắm, hôm kia đánh mạt chược còn thắng tôi một trăm tệ. Nhưng hôm qua bắt đầu lẩn thẩn, gào khóc đòi đi tìm thằng hai. Vợ chồng thằng lớn nhà chị ấy không đưa chị ấy đi được, chị ấy lại tự mình trốn đi làm chúng tôi sợ quá. May mà đồng chí ở đồn cảnh sát đường sắt xem lại băng ghi hình thấy chị ấy lên xe lửa… Biết chị ấy đã mua vé xe lửa, tôi cũng lập tức mua vé cùng chuyến xe lửa đó, nhưng tìm khắp các toa xe vẫn không tìm được chị ấy. Không ngờ chị ấy không tìm được nhà con trai lại đi thẳng đến cơ quan của Văn Minh…”.“Ôi, bây giờ nhiều người mắc bệnh này lắm, chúng ta cần phải quan tâm đến họ. Văn Minh, sao cậu không nói sớm?”.“Chuyện này anh cũng đừng trách Văn Minh, chúng tôi sợ cháu nó lo lắng nên không nói rõ với nó… Bác sĩ đã nói rồi, bệnh này của chị ấy không nên rời khỏi môi trường quen thuộc…”.Trương Nhã Lan nói chuyện rất hùng hồn, thậm chí còn át cả tiếng kêu la của An Tố Trân, khiến tất cả mọi người đều nghe rõ.Trịnh Đạc đứng lẫn sau đám người thoáng nhìn Lâm Gia Mộc với vẻ trêu đùa. Thì ra bản lãnh nói dối không chớp mắt, giả rồng như rồng giả hổ như hổ của Lâm Gia Mộc là được di truyền từ mẹ cô.Trương Nhã Lan vốn không có ý định phối hợp diễn trò với Lâm Gia Mộc, không dưng nói người khác bị chứng mất trí tuổi già. Nhưng Lâm Gia Mộc vừa nói những chuyện An Tố Trân làm, Trương Nhã Lan đã lập tức nổi giận, chẳng những chủ động phối hợp mà còn tự do phát huy không ít. Những lời bà nói thì chỉ có trọng điểm là được Lâm Gia Mộc gợi ý, còn lại tất cả đều là tự bà bịa ra.Bà vốn là chủ tịch hội Liên hiệp Phụ nữ xí nghiệp quốc doanh, sau đó thôi việc lại đi bán bảo hiểm nhiều năm, còn tổ chức đội hợp xướng và đội khiêu vũ của mấy bà già, rất rành chuyện gặp người nào phải nói lời gì, lúc nào nên nói câu gì. Hơn nữa tâm tình An Tố Trân luôn kích động, kêu gào ầm ĩ, lại định lao tới đánh bà, người không biết thì không sao, vừa nghe nói An Tố Trân mắc chứng mất trí tuổi già đúng là càng nhìn càng thấy giống như có bệnh. Quả thật, nếu không có bệnh thì ai lại tự dưng chạy tới cơ quan của thằng con trai có tiền đồ như hoa như gấm để phá hỏng sự nghiệp của nó?Cho nên lúc xe cứu thương cưỡng chế đưa An Tố Trân đi, tất cả mọi người đều nhìn Văn Minh với vẻ thông cảm.“Văn Minh này, tôi cho cậu nghỉ hai ngày, cậu về thu xếp cho mẹ xong xuôi rồi đi làm, đừng để mẹ cậu đi đâu một mình”.“Vâng”. Đến lúc này Văn Minh vẫn chưa hiểu ra sao, anh ta phối hợp với người ta diễn trò theo bản năng, nhưng cuối cùng không ngờ lại cảm thấy mẹ mình hình như mắc chứng mất trí tuổi già thật…“Bà là ai? Tại sao bà lại hại tôi? Bà có phải người của con tiểu yêu tinh đó không? Hay là chính bà cũng có quan hệ lằng nhằng với Văn Kiệt?”. An Tố Trân bị trói chặt trên xe cứu thương nhưng vẫn không quên lớn tiếng chửi mắng.Trương Nhã Lan ngồi trên xe nhìn ra ngoài cửa kính, gật đầu với chiếc xe Hyundai bám theo xe cứu thương rồi mới quay lại trừng mắt nhìn An Tố Trân: “Tôi cũng là mẹ, tôi đã từng gặp không biết bao nhiêu người, nhưng chưa từng thấy ai vô lý như bà. Con trai bà có tiền đồ như vậy, làm ở cục Tài chính, cơ quan quá tốt. Con trai bà là công chức nhà nước, con dâu xinh đẹp, lại đang có thai, vài tháng nữa sẽ cho bà làm bà nội. Nếu tôi mà được như vậy thì có nằm mơ cũng phải cười tỉnh lại. Thế mà bà lại không muốn để nó sống tử tế, tự dưng đến phá hoại cuộc sống của con trai mình…”.“Tôi không phá hoại!”.“Bà không phá hoại? Hai vợ chồng nó đang sống tử tế, bà chạy đến xen vào làm cái gì? Còn bỏ thuốc định giúp con dâu chuyển thai? Tất cả mọi người trong thiên hạ đều sinh con trai, không sinh con gái, thế sau này cháu trai bà lấy ai làm vợ? Thời đại thay đổi rồi, nhà nước cũng nói nam nữ bình đẳng, bà là phụ nữ mà sao chính mình lại sỉ nhục phụ nữ như vậy? Bọn trẻ có cuộc sống của bọn trẻ, chỉ cần hai vợ chống nó sống hòa thuận, không cãi nhau, người già tránh xa một chút thì đã làm sao?”.“Tôi làm trâu làm ngựa hầu hạ…”.“Ai khiến bà làm trâu? Ai khiến bà làm ngựa? Bà làm trâu làm ngựa thì con trai bà là cái gì? Lùi một vạn bước, con trai bà có đánh bố không? Có chửi mẹ không? Thấy bà không ăn không uống có mặc kệ bà không? Bà chạy tới cơ quan nó, phá hoại tiền đồ của nó làm gì? Bà không muốn thấy con trai bà được tốt lành đúng không?”.“Không phải! Tôi chỉ muốn lãnh đạo của nó dạy dỗ nó”.“Bà có biết vạn ác dâm đứng đầu, trăm hiền hiếu làm đầu không? Con trai bà làm ở công ty tư nhân thì thôi, đằng này nó là người nhà nước, cái mũ bất hiếu bị chụp xuống đầu, bà bảo nó đời này sao còn ngẩng đầu làm người được nữa? Thế mà là muốn tốt cho con trai bà sao? Thế là bà hại đời nó!”.“Không phải! Không phải!”.“Tôi biết loại người như bà cứng đầu cứng cổ, tôi cũng mặc kệ bà. Có giỏi thì bà cứ quay lại, dù sao mọi người đều biết bà bị mất trí, bà có làm ầm ĩ thế nào cũng không có ai để ý. Nếu bà biết điều thì ngoan ngoãn ở nhà, không phải bà còn vợ chồng thằng cả và cháu trai sao? Bản thân bà lại có lương hưu, dù thế nào cũng không chết đói. Hai, ba năm nữa thằng hai tha thứ cho bà…”.“Tôi không…”.“Bà có làm sai không thì trong lòng bà biết rõ, đừng ở đây giả bộ hồ đồ nữa. Bà chỉ hận con trai bà không giúp bà thôi, hận nó không quan tâm đến bà, để bà và bố nó ly hôn, cho nên bà cũng không cho con trai bà được sống tử tế”.Trương Nhã Lan đã nhìn thấu An Tố Trân, loại người này ai cũng không yêu, chỉ yêu chính bản thân mình. Người khác chỉ cần hơi làm trái ý, trong mắt bà ta chính là phản bội. Cái gọi là tìm lãnh đạo để dạy dỗ chỉ là giả dối, trong lòng bà ta rất rõ, bà ta đến đây là để phá hoại cuộc sống và sự nghiệp của con trai mình.Văn Minh vẫn không nói gì ngồi nghe bên cạnh chợt kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình. An Tố Trân hừ lạnh một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.“Bà cũng đừng nghĩ gây chuyện thị phi gì ở bệnh viện. Xe này là con gái tôi thuê, chạy thẳng đến ga xe lửa, vé cũng đã mua rồi, phòng đơn riêng biệt. Văn Minh, cậu trông chừng mẹ cậu, khóa cửa sổ lại, về đến quê bố cậu sẽ lái xe đến đón mẹ con cậu”.An Tố Trân lại liều mạng giãy giụa nhưng không có ai để ý tới bà ta.Rất lâu sau, mỗi khi nhớ lại ngày này, Văn Minh vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra. Rốt cuộc là ai từ trên trời hạ xuống lật chuyển cục diện thất bại thảm hại của anh ta? Chỉ biết bây giờ anh ta vợ đẹp con khôn, một nhà ba người hòa thuận đầm ấm. Vợ lớn nhất, con trai thứ hai, anh ta cam tâm đứng chót trong nhà. Ở cơ quan mặc dù vẫn là phó chủ nhiệm nhưng đã được bổ nhiệm chính thức. Chủ nhiệm đã lớn tuổi không thích quản lý nhiều việc, trên thực tế là anh ta quản lý cả sảnh thanh toán, cũng coi như là một nhân vật thực quyền trẻ tuổi ở thành phố A.Dương Luy thì thuê người giúp việc trông con lúc con được một tuổi, bắt đầu nhận việc làm ở nhà. Cô ta làm việc chăm chỉ, hiệu suất cao, làm không hết việc, thu nhập hằng tháng còn cao hơn lúc đi làm nhiều, lại có thể để ý đến con, cuộc sống dần dần đi vào quỹ đạo. Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra lúc có thai, cô ta vẫn còn toát mồ hôi lạnh. Lúc đó thiếu chút nữa cô ta đã quyết định ly hôn một mình nuôi con, nhưng không có sự tồn tại của người bố trong quá trình trưởng thành của con chung quy vẫn là một thiếu sót đáng tiếc.Còn mẹ chồng… Đó chỉ còn là một danh từ. Không biết tại sao mọi người ở quê đều biết An Tố Trân mắc chứng mất trí tuổi già, thường xuyên lên cơn đánh người mắng người. Bà ta nói gì cũng không ai quan tâm, không ai tin. Nghe nói thẻ lương hưu của bà ta bị chị dâu nắm chắc trong tay, nhà mặc dù vẫn là của bà ta nhưng sổ đỏ thì không biết đang ở đâu. Chị dâu không chỉ tự mình trông coi bà ta mà còn lấy danh nghĩa chăm sóc bà ta, gọi những mấy người họ hàng ở quê đến giám sát An Tố Trân. Văn Anh biết tất cả những chuyện này thì giả câm vờ điếc, làm như không biết gì cả. Văn Minh thì trừ ngày lễ ngày tết gửi tiền, còn lại ngay cả điện thoại cũng không chịu gọi. An Tố Trân thật sự đã làm hai đứa con bị tổn thương quá sâu sắc.Trong lúc hai người bọn họ cho rằng tất cả cứ bình bình trôi qua như vậy, đột nhiên dưới quê báo tin, tòa chung cư cũ ở quê bị giải tỏa, An Tố Trân nửa đêm bị người di dời làm hoảng sợ, bệnh tim phát tác mà chết.Văn Minh sờ hũ tro, không rõ cảm giác trong lòng là gì. Vẻ mặt anh cả rất lạnh nhạt, ánh mắt chị dâu nhìn anh ta lộ rõ vẻ đề phòng.“Anh chị đã nói chuyện với bên giải phóng mặt bằng rồi. Năm triệu… Vốn họ còn không chịu trả, lúc anh nói phải lên tỉnh lỵ khiếu nại thì họ lạichịu… Năm triệu này là mẹ đổi bằng tính mạng, anh không chiếm hết… cho chú một nửa…”.“Lúc bắt đầu giải tỏa, anh gọi điện thoại cho chú nó, chú nó không về, bây giờ lúc chia tiền thì lại mò về…”, chị dâu nói một câu.“Anh cả, tiền em không cần, em chỉ hỏi anh một câu. Mẹ bị bệnh tim mấy năm rồi?”.“Hai năm rồi”.“Hàng xóm đa số đều đã chuyển đi, chắc hẳn điều kiện đền bù không quá kém?”.“Tòa nhà cũ nhà chúng ta giải tỏa một đền một phẩy năm, còn cho tiền thuê nhà, nhưng bọn họ…”.“Cho nên anh không đồng ý?”.“Đương nhiên anh không đồng ý. Nhà chúng ta đông người như vậy, mấy hộ ở lại đã thương lượng rồi, giải tỏa một phải đền hai”.“Nghĩa là anh biết bên giải phóng mặt bằng sẽ đến làm phiền?”. “Ai biết chứ?”.“Hôm đó vì sao anh, chị dâu và Đại Bảo đều không ở nhà?”.“Anh… anh sợ xảy ra chuyện. Đại Bảo không rời được mẹ nó, nên chuyển đến siêu thị ở…”.“Và anh để một mình mẹ lại?”.“Không có người ở nhà, họ đến phá nhà làm thế nào?”. “Đúng vậy, làm thế nào…”.Cho nên để một người già có bệnh lại? Mấy năm nay An Tố Trân bị bệnh tim, nghe thấy có người đập cửa kính, đốt pháo, sợ đến mức bệnh tim phát tác. Bên cạnh lại không có người, hôm sau người nhà về xem thì cả người bà ta đã lạnh buốt. Văn Minh đứng lên. Bên giải tỏa dĩ nhiên đáng ghét, đáng hận, đáng giết, nhưng là con mà lại đặt mẹ vào hoàn cảnh nguy hiểm, bản thân tránh sang bên cạnh, sau đó nhận được khoản tiền lớn là không truy cứu cái chết của mẹ nữa thì càng nên xuống địa ngục.“Tiền em không cần, em về đây. Em chỉ xin nghỉ ba ngày”.Tính ích kỷ gần như đã ngấm vào máu người nhà họ Văn. Anh ta cũng là người ích kỷ, ích kỷ đến mức chỉ lo được cho gia đình ba người của mình. Có một số việc thật sự không muốn hỏi đến nữa.Sau đó Văn Minh nghe nói anh trai và chị dâu mình ly hôn. Nguyên nhân là anh trai ngoại tình, chị dâu không chịu nuôi cháu, lại muốn chia tài sản. Anh trai nói nghi ngờ Đại Bảo không phải con mình nên đi xét nghiệm DNA. Quả nhiên Đại Bảo không phải cốt nhục của anh trai. Chị dâu thất thểu bế cháu đi.Anh trai trở thành một người khác, không còn là ông chủ siêu thị thọt chân nữa mà là một người có tiền. Nghe nói cô ả cặp với anh trai cũng bị anh trai đá để lấy một quả phụ xinh đẹp…Năm năm sau lúc Văn Minh về quê lần nữa là để dự tang lễ anh trai. Anh trai tiền tới nhanh, đi cũng nhanh, cuối cùng ngay cả tiền bán siêu thị cũng bị chị dâu mới cuỗm mất. Anh trai phẫn uất nhảy lầu.Nghe nói bố và người phụ nữ đó đã mang em gái chuyển đi rất xa. Văn Minh kéo va ly xuống taxi đi vào ga xe lửa, trong lòng biết ở quê nhà không còn nhà họ Văn nữa.Lời tác giả: Không phải tất cả tình yêu của mẹ đều vô tư như trong sách vở. Có một số người không phải không yêu con mình, chỉ là trời sinh yêu bản thân hơn. Bà Văn trong truyện là người như vậy. Bà ta cũng vô tình truyền lại tính ích kỷ này cho con trai mình, cuối cùng phải tự gánh chịu hậu quả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương