Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước
Chương 19: Một đám côn đồ
Kẻ cầm đầu ngẩn người một lúc, hoàn hồn trở lại, hắn nào chịu được nổi nhục này, chĩa mã tấu vào bóng lưng của nam tử, hét lớn: “ Chém chết mẹ nó cho tao!”
Dứt lời, cả đám côn đồ xông về phía nam tử vách củi, tiếng bước chân dồn dập khiến những người đứng bán hàng ở hai bên đường sợ hãi lẩn trốn, Thiên Tâm biết mục tiêu của bọn hắn là ai, liền an phận nép người vào góc đường, phủi phủi bụi bẩn dính trên y phục, vòng tay ra sau lưng, nhàn nhã hóng hớt trận chiến một chấp mười.
Nam tử vách củi rút lấy cái rìu lớn treo bên eo, dứt khoát xoay người bổ vào đầu kẻ trước mặt. Tên côn cồ hãi hùng một trận, chỉ kịp nghiên người sang một bên, bả vai phải lập tức đón lấy nhát rìu kia, đau đớn hét một tiếng. Mấy tên khác sung sức như chó điên, gương mặt dữ tợn muốn đoạt mạng người, đao to búa lớn vung tới tấp về phía nam tử vác củi.
Kẻ đánh người đỡ, vết thương sâu cạn dần xuất hiện trên cơ thể nam tử vác củi, máu túa ra nhuốm ướt cả y phục cũ kĩ rách nát. Mười tên côn đồ kia cũng chẳng khá khẩm, đứa thì què một tay, đứa thì què một chân, đứa thì dùng tay ôm vết thương ở bụng, còn có đứa nằm úp mặt trên đất bất tỉnh từ lâu, có lẽ cú va đạp mạnh vào đầu ban nãy đã dẫn hắn đi về miền đất hứa nào đó chăng.
Trận chiến kết thúc, kẻ cầm đầu dùng một tay che mắt, vết rách trên chân mày khiến máu nhuốm đỏ một nửa gương mặt. Kẻ cầm đầu chĩa mã tấu về phía nam tử vách củi, buông lời cay nghiệt: “ Thằng Mạnh, sẽ có một này tao đập nát cái óc chó của mày! Chúng ta đi!”
Đám côn đồ chật vật rời đi, để lại nam tử vách củi toàn thân bầm dập, một bên mắt trái sưng húp lên, phần thân trên chẳng có chỗ nào lành lặn.
Nam tử không biết đau là gì, mặt không biến sắc, tay gì dây thừng, thẳng lưng vách củi đi về phía trước. Thiên Tâm giữ khoảng cách, nhẹ bước đi theo phía sau, đôi mắt nhìn xuống từng giọt máu đỏ tươi trên mặt đất.
Chẳng biết đã đi được bao lâu, Thiên Tâm dừng chân trước một căn nhà xập xệ thảm thương. Nói là nhà thì cũng không hẳn, nó trông như một cái chòi đơn giản được dựng lên bằng lá dừa và bùn đất, ngay cả cái cửa ra vào cũng không có. Thiên Tâm đưa mắt nhìn vào bên trong nhà, một đống rơm khô trải dài làm chỗ ngủ, cái bàn được làm bằng tảng đá lớn trông khá bằng phẳng, trên bàn đặt một chiếc đèn dầu cũ kĩ, vài cái bát uống nước. Ở góc tường có treo hai ba bộ đồ cũ cùng một số vật dụng cơ bản. Cái bếp nằm ngoài bên ngoài căn nhà được dựng bằng ba cục đá lớn, bên dưới còn sót lại tro bụi đã nguội lạnh. Kế bên cái bếp là cái thau gỗ cùng hai cái lu chứa nước, có một cái đã bị vỡ một góc lớn, khiến cho cái lu chỉ còn chứa nước được một nửa. Căn nhà được dựng dưới một gốc cây lớn, tán cây tỏa rộng, lá khô rụng đầy đất, tùy ý để gió xuân thổi đi khắp nơi.
Nam tử ném bó củi xuống đất, cởi bỏ lớp áo đã nhuốm đỏ máu, thẳng tay ném vào cái thau gỗ. Hắn tiến đến cái lu nước, cầm lấy cái gáo dừa, từng đợt nước lạnh xối trên đầu, làm trôi đi mồ hôi và máu dính trên cơ thể.
Thiên Tâm giữ khoảng cách từ xa, đợi đến khi người tắm xong, mới tiến đến đưa hai lọ thuốc, lịch sự nói chuyện: “ Cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ. Tôi không biết phải đáp trả ơn tình thế nào, ở đây có hai lọ thuốc, anh có thể rắc trực tiếp lên miệng vết thương, chức năng cầm máu và giảm đau của thuốc rất tốt.”
Nam tử nghi hoặc nhìn Thiên Tâm, chần chừ một lúc rồi đưa tay nắm lấy hai lọ thuốc. Nhận thấy nam tử không bài xích mình, Thiên Tâm nói tiếp: “ Tôi tên là Thiên Tâm, là một lữ khách ghé ngang qua đây. Hân hạnh được gặp mặt.”
Nam tử im lặng một lúc mới trả lời: “ Ừ”.
“ Xin hỏi, anh tên gì?” Thiên Tâm lấy ra ba viên kẹo ngọt, tự mình ngậm lấy một viên, hai viên đưa đến trước mặt nam tử.
“ Mạnh”. Nam tử nhận lấy hai viên kẹo, bóc lấy một viên ném vào miệng.
Mạnh, cái tên thể hiện đúng con người hắn, mạnh mẽ dứt khoát, sức lực phi phàm, Thiên Tâm thưởng thức cái tên, trong ánh mắt ánh lên hào quang.
Mạnh đi vào bên trong thay đồ, Thiên Tâm đứng bên ngoài nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Thiên Tâm hồi tưởng lại trận đánh đặc sắc kia, Mạnh vung rìu loạn xạ tứ tung, nhưng lại gây sát thương lớn đến kinh người, thử hỏi xem, nếu một kẻ có sức mạnh được rèn giũa cẩn thận, tương lai chắc chắn sẽ phát quang vạn dặm.
Thiên Tâm đi theo Mạnh cả một quãng đường dài, người dân quanh đó đã nói không ít lời lẽ khó nghe xoay quanh cuộc đời hắn. Mạnh là một đứa trẻ được người dân phát hiện ngay cạnh xác của một sản phụ, may mắn được một bà lão nghèo đói lượm về nuôi dưỡng. Bà lão mất vì tuổi già, cả tuổi thơ của hắn trông không khác gì một con chó hoang, sống sót bằng việc bớt rác và nhặt đồ thừa từ chợ. Khi trưởng thành, với cơ thể to lớn khỏe khoắn cùng cách làm việc quyết đoán tàn nhẫn, Mạnh làm nghề đòi nợ mướn cho những chủ nợ quanh khu vực chợ. Trong mắt người dân, hắn là một kẻ lụi bại, một kẻ bị tạo hóa vứt bỏ, một kẻ được định sẵn sẽ cô độc đến hết đời.
Thiên Tâm tựa lưng vào gốc cây, tà áo khẽ đung đưa, sợi tóc mai vui đùa nhảy nhót theo chiều gió. Đôi mắt nhắm lại, thính giác cùng khứu giác trở nên nhạy cảm hơn, Thiên Tâm tập trung cảm nhận những biến động nhỏ xung quanh, tận hưởng từng đợt gió chậm rãi lướt qua gương mặt.
Tâm trí trống rỗng, một đường hầm kí ức dần xuất hiện, mang nam tử đang mơ màng quay trở về quá khứ.
Dưới gốc cây phượng rực sắc đỏ là một chiếc bàn đá hình tròn, hai nam một nữ đang ngồi ăn trái cây, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát động tĩnh ngoài sân.
Nữ tử cắn miếng ổi, lên tiếng nhắc nhở: “ Quốc Cường, chú ý lực đạo.”
Nam tử ngồi cạnh không đồng ý với nữ tử, mạnh mẽ cổ vũ: “ Anh Cường, đừng nghe lời của chị Thanh. Anh cứ đánh mạnh tay vào, Thiên Hương chịu đòn giỏi lắm.”
Cốc!!!
Nam tử hai tay ôm đầu, méo miệng than đau. Một nam tử khác đã đứng sau lưng từ lúc nào, trầm giọng khẽ nhắc nhở: “ Hoàng Long, em lại vậy nữa rồi. Có giỏi thì ra đánh nhau cùng em út xem?!”
Ngoài sân, nam tử cầm kiếm đỡ từng chiêu thức của nữ tử, ánh mắt nhìn vào nam tử đang đứng dưới gốc phượng, mỉm cười chọc người: “ Anh Phong, đừng mắng em tư, em ấy chỉ đùa một chút thôi.”
“ Anh ba, xem chiêu thức tiếp theo của em đây!” Nữ tử xoay người bay lên không trung, nhát kiếm chém xuống mang theo nguồn lực mạnh mẽ, bức nam tử cao lớn lùi lại vài bước. Nữ tử sắc mặt rạng ngời, vui vẻ nhảy nhót vài cái rồi chạy lại chỗ bàn đá, tự hào khoe khoang: “ Anh cả, chị hai, anh tư, ba người có thấy gì không, em vừa đánh lùi được anh ba đó.”
Liên Thanh xoa đầu Thiên Hương, giọng nói hiền dịu như làn nước mùa thu: “ Ừ, Thiên Hương là giỏi nhất. Trái cây đã cắt xong, em ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đã.”
Quốc Cường đút kiếm vào vỏ, không nhanh không chậm bước đến, đưa tay đón lấy chén trà từ Quốc Phong, ngước cổ một hơi uống cạn. Quốc Phong vỗ vai Quốc Cường, sản khoái nói: “ Khá lắm, kiếm thuật em út đã tiến bộ vượt bật, tất cả đều nhờ vào công lao của em.”
Quốc Cường kiêm tốn trả lời: “ Nào có, nếu so về thương pháp của anh thì còn kém xa lắm. Chọn ngày không bằng hợp ngày, hay là chúng ta cùng so tài một chút, để xem thử thương pháp của anh giỏi, hay kiếm pháp của em tài.”
“ Được thôi. Mời.”
“ Mời.”
Hai nam tử có gương mặt tương tự nhau, Quốc Phong chín chắn trưởng thành, Quốc Cường mạnh mẽ tươi trẻ. Cũng đúng, hai anh em sinh ra cách nhau 5 năm, thời gian là yếu tố không thế thiếu trong việc tác động đến ngũ quan cùng phong thái.
Đóa hoa phượng trên cành bị gió cuốn đi, ngay giây phút cánh hoa chạm xuống mặt đất, trận tỷ thí chính thức bắt đầu!
Kiếm tựa mãnh hổ, thương tựa giao long, hai thân ảnh nam tử quấn lấy nhau, một nhu một cương, một kìm hãm một bức phá.
Thiên Hương ánh mắt sáng rực, hứng khởi quơ tay trên cao, hét lớn cổ vũ: “ Anh cả cố lên, anh ba cố lên. Hai người cố lên...”
Thiên Tâm chìm đắm trong mộng cảnh, đôi mắt nhắm chặt, khóe miệng nhếch lên, quyến luyến cảnh đẹp cùng cố nhân thuở nào.
“ Ê! Ê!” Mạnh đã đứng trước mặt Thiên Tâm từ lúc nào, lớn tiếng gọi người.
Thiên Tâm nhanh chóng lấy lại tâm trạng, nhìn nam tử to lớn, nhỏ giọng hỏi: “ Có chuyện gì sao?”
Mạnh đưa Thiên Tâm một bát nước, Thiên Tâm chẳng chê bát bẩn, vô tư cầm lên uống từng hớp, rồi nhẹ nhàng dùng vạt áo thấm lấy giọt nước dính trên miệng.
“ Đa tạ.” Thiên Tâm lịch sự cảm ơn. Mạnh đứng nhìn Thiên Tâm một lúc lâu, xác định nam tử thấp bé trước mặt không có ý định rời đi, liền lên tiếng đuổi người, “ Đi về.”
Thiên Tâm ngớ người, làm như không hiểu lời nam tử cao lớn trước mặt. Thấy người không hiểu ý, Mạnh đành nhắc lại lời nói, ngữ khí nóng nảy thiếu kiên nhẫn: “ Về đi.”
“... À. Là tôi đã thất lễ. Vậy tôi xin phép được rời đi, anh Mạnh nhớ dùng thuốc của tôi nhé.”
Thiên Tâm cúi đầu nhận lỗi, đôi mắt bất định tựa mặt hồ yên ả, tà áo nâng lên rồi hạ xuống theo từng bước chân hướng ra con đường đất.
||||| Truyện đề cử: Buông Rèm Pha Lê |||||
Mạnh đứng nhìn bóng lưng nam tử từ xa, bõng nhớ đến đám côn đồ đã bị hắn xử lý, bất giác trên gương mặt hung dữ khó gần lại treo thêm một nụ cười.
Âm thầm ghi nhớ vị trí nhà, tự nhủ ngày mai sẽ mang theo một ít thức ăn cùng rượu ngon đến mời người, Thiên Tâm đi đứng khoan thai, trong lòng thập phần vui vẻ.
“ Đại ca, chính là nó, còn có thằng chó Mạnh nữa!” Tiếng nam tử gầm lên đầy phần nộ, kéo sao đó là tiếng bước chân dồn dập về hướng Thiên Tâm.
Đoạn đường đất từng xảy ra trận đánh nhau giờ đã bị chặn lại, khoảng hơn 20 người tay cầm vũ khí, dẫn đầu là một kẻ sắc mặt vô cùng giận dữ, trên tay cầm lấy thanh đao lớn.
Thiên Tâm khinh bỉ nhìn đám chó điên đang lao đến, một lũ cay cú vì đánh nhau thua, rồi lại cong đuôi chạy về gọi đồng minh, đúng là đã khiến hắn được mở rộng tầm mắt.
Giả khùng giả điên là vốn là sở trường của Thiên Tâm, qua một cái chớp mắt, lưng hơi cong, bả vai trùng xuống, một thư sinh ốm yếu với vẻ mặt sợ hãi xuất hiện.
Kẻ cầm đầu tóm lấy cổ áo Thiên Tâm hung hăng xách lên, con ngươi trừng lớn lộ rõ tia máu, cái miệng mở rộng to bằng nắm tay, giận dữ quát: “ Mẹ mày! Cái thằng chó kia đâu rồi?!”
Thiên Tâm sợ hãi, giọng nói run rẩy như sắp đứt hơi: “ Đại ca... Đại ca tha mạng, tôi chỉ là đi ngang qua đây, lúc nãy bị các ngàu chặn đường lấy tiền, tôi cũng đã ngoan ngoãn giao nộp đầy đủ. Còn vị kia... thì tôi thật sự không quen biết.”
“ Khốn kiếp!” Kẻ cầm đầu ném Thiên Tâm ngã xuống mặt đất, hắn ra lệnh cho đám thuộc hạ, “ Chắc chắn là nó ở đâu đó gần đây, tụi mày tản qua tìm kiếm cho tao. Còn tên này...” Hắn cúi đầu nhìn Thiên Tâm đang lồm cồm muốn đứng dậy, bàn chân lớn đưa cao lên, dùng lực đạp mạnh vào lưng người, “ Tên này trông có vẻ yếu ớt, để hắn ở lại làm thú vật chơi đùa, chắc chắn sẽ rất vui.”
Đám thuộc hạ nhận lệnh, lập tức tản ra tìm kiếm người, bầu không khí hỗn loạn biến mất, Kẻ cầm đầu cùng hai tên khác thích thú ngắm nhìn dáng vẻ sợ hãi của nam tử nhỏ bé dưới dân.
Thiên Tâm tiếc nuối bộ y phục mới trên người, một năm mới dám mua hai bộ y phục, thế mà bộ thứ nhất đã bị bẩn đến mức này. Lưng Thiên Tâm truyền đến cơn đau nhức, kẻ cầm đầu dùng thêm lực đạo, gót chân xoay trái phải, xoáy sâu vào từng tất thịt mềm mịn bên dưới lớp vải rẻ tiền.
Chơi mãi cũng thấy mệt, kẻ cầm đầu nhấc chân khỏi lưng Thiên Tâm, hắn đợi người chống tay ngồi dậy, mới hung bạo tặng thêm một cú đá vào mạn sườn trái. Thiên Tâm bị đá ngã sang một bên, ấn đường nhô cao, hàm hăng cắn chặt cố gắng kìm nén cơn đau trên người.
Tiếng cười của ba tên côn đồ vang vọng trên con đường đất vắng người, cũng bởi vì đoạn đường này bị bọn chúng vây hãm, khiến cho cả một con đường đất chẳng lấy một bóng người.
Thiên Tâm đưa mắt cẩn thận quan sát xung quanh, chắc hẳn đám người kia đã đi khá xa, không một ai có thể đến tiếp ứng kịp lúc...
Thật sự rất tốt!
Trong tiếng cười đùa bỡn cợt, Thiên Tâm chậm rãi đứng dậy, bóng lưng nhỏ bé ẩn trong bộ y phục bẩn toát lên phong thái vương giả. Thiên Tâm xoay người nhìn trực diện ba tên côn đồ cao lớn, ánh mắt bén tựa chim ưng săn mồi, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt: “ Không phải là đang cười rất sảng khoái sao, sao tiếp tục cười đi chứ?!”
Kẻ cầm đầu nhìn chằm chằm vào Thiên Tâm, sắc mặt ngưng động, cơ thể bất giác tạo thành thế phòng thủ. Hắn đã trải qua bao nhiêu năm chém giết, gặp qua vô số người mạnh, chỉ riêng nam tử trước mặt mới khiến đầu óc hắn trở nên căng thẳng như vậy. Một tên thuộc hạ nhìn trạng thái hiện tại của hắn, khó hiểu hỏi: “ Đại ca, đại ca bị sao vậy? Có cần em tẩu nó một trận ra trò không?”
Kẻ cầm đầu nuốt nước miếng, tim đập thình thịt như trống trận, hắn không thể để nam tử trước mặt sống sót, nếu còn sống sẽ để lại bóng ma tâm lý cho hắn. Nhất quyết không được để người sống.
“ Chém chết nó cho tao!!!”
Dứt lời, cả đám côn đồ xông về phía nam tử vách củi, tiếng bước chân dồn dập khiến những người đứng bán hàng ở hai bên đường sợ hãi lẩn trốn, Thiên Tâm biết mục tiêu của bọn hắn là ai, liền an phận nép người vào góc đường, phủi phủi bụi bẩn dính trên y phục, vòng tay ra sau lưng, nhàn nhã hóng hớt trận chiến một chấp mười.
Nam tử vách củi rút lấy cái rìu lớn treo bên eo, dứt khoát xoay người bổ vào đầu kẻ trước mặt. Tên côn cồ hãi hùng một trận, chỉ kịp nghiên người sang một bên, bả vai phải lập tức đón lấy nhát rìu kia, đau đớn hét một tiếng. Mấy tên khác sung sức như chó điên, gương mặt dữ tợn muốn đoạt mạng người, đao to búa lớn vung tới tấp về phía nam tử vác củi.
Kẻ đánh người đỡ, vết thương sâu cạn dần xuất hiện trên cơ thể nam tử vác củi, máu túa ra nhuốm ướt cả y phục cũ kĩ rách nát. Mười tên côn đồ kia cũng chẳng khá khẩm, đứa thì què một tay, đứa thì què một chân, đứa thì dùng tay ôm vết thương ở bụng, còn có đứa nằm úp mặt trên đất bất tỉnh từ lâu, có lẽ cú va đạp mạnh vào đầu ban nãy đã dẫn hắn đi về miền đất hứa nào đó chăng.
Trận chiến kết thúc, kẻ cầm đầu dùng một tay che mắt, vết rách trên chân mày khiến máu nhuốm đỏ một nửa gương mặt. Kẻ cầm đầu chĩa mã tấu về phía nam tử vách củi, buông lời cay nghiệt: “ Thằng Mạnh, sẽ có một này tao đập nát cái óc chó của mày! Chúng ta đi!”
Đám côn đồ chật vật rời đi, để lại nam tử vách củi toàn thân bầm dập, một bên mắt trái sưng húp lên, phần thân trên chẳng có chỗ nào lành lặn.
Nam tử không biết đau là gì, mặt không biến sắc, tay gì dây thừng, thẳng lưng vách củi đi về phía trước. Thiên Tâm giữ khoảng cách, nhẹ bước đi theo phía sau, đôi mắt nhìn xuống từng giọt máu đỏ tươi trên mặt đất.
Chẳng biết đã đi được bao lâu, Thiên Tâm dừng chân trước một căn nhà xập xệ thảm thương. Nói là nhà thì cũng không hẳn, nó trông như một cái chòi đơn giản được dựng lên bằng lá dừa và bùn đất, ngay cả cái cửa ra vào cũng không có. Thiên Tâm đưa mắt nhìn vào bên trong nhà, một đống rơm khô trải dài làm chỗ ngủ, cái bàn được làm bằng tảng đá lớn trông khá bằng phẳng, trên bàn đặt một chiếc đèn dầu cũ kĩ, vài cái bát uống nước. Ở góc tường có treo hai ba bộ đồ cũ cùng một số vật dụng cơ bản. Cái bếp nằm ngoài bên ngoài căn nhà được dựng bằng ba cục đá lớn, bên dưới còn sót lại tro bụi đã nguội lạnh. Kế bên cái bếp là cái thau gỗ cùng hai cái lu chứa nước, có một cái đã bị vỡ một góc lớn, khiến cho cái lu chỉ còn chứa nước được một nửa. Căn nhà được dựng dưới một gốc cây lớn, tán cây tỏa rộng, lá khô rụng đầy đất, tùy ý để gió xuân thổi đi khắp nơi.
Nam tử ném bó củi xuống đất, cởi bỏ lớp áo đã nhuốm đỏ máu, thẳng tay ném vào cái thau gỗ. Hắn tiến đến cái lu nước, cầm lấy cái gáo dừa, từng đợt nước lạnh xối trên đầu, làm trôi đi mồ hôi và máu dính trên cơ thể.
Thiên Tâm giữ khoảng cách từ xa, đợi đến khi người tắm xong, mới tiến đến đưa hai lọ thuốc, lịch sự nói chuyện: “ Cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ. Tôi không biết phải đáp trả ơn tình thế nào, ở đây có hai lọ thuốc, anh có thể rắc trực tiếp lên miệng vết thương, chức năng cầm máu và giảm đau của thuốc rất tốt.”
Nam tử nghi hoặc nhìn Thiên Tâm, chần chừ một lúc rồi đưa tay nắm lấy hai lọ thuốc. Nhận thấy nam tử không bài xích mình, Thiên Tâm nói tiếp: “ Tôi tên là Thiên Tâm, là một lữ khách ghé ngang qua đây. Hân hạnh được gặp mặt.”
Nam tử im lặng một lúc mới trả lời: “ Ừ”.
“ Xin hỏi, anh tên gì?” Thiên Tâm lấy ra ba viên kẹo ngọt, tự mình ngậm lấy một viên, hai viên đưa đến trước mặt nam tử.
“ Mạnh”. Nam tử nhận lấy hai viên kẹo, bóc lấy một viên ném vào miệng.
Mạnh, cái tên thể hiện đúng con người hắn, mạnh mẽ dứt khoát, sức lực phi phàm, Thiên Tâm thưởng thức cái tên, trong ánh mắt ánh lên hào quang.
Mạnh đi vào bên trong thay đồ, Thiên Tâm đứng bên ngoài nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Thiên Tâm hồi tưởng lại trận đánh đặc sắc kia, Mạnh vung rìu loạn xạ tứ tung, nhưng lại gây sát thương lớn đến kinh người, thử hỏi xem, nếu một kẻ có sức mạnh được rèn giũa cẩn thận, tương lai chắc chắn sẽ phát quang vạn dặm.
Thiên Tâm đi theo Mạnh cả một quãng đường dài, người dân quanh đó đã nói không ít lời lẽ khó nghe xoay quanh cuộc đời hắn. Mạnh là một đứa trẻ được người dân phát hiện ngay cạnh xác của một sản phụ, may mắn được một bà lão nghèo đói lượm về nuôi dưỡng. Bà lão mất vì tuổi già, cả tuổi thơ của hắn trông không khác gì một con chó hoang, sống sót bằng việc bớt rác và nhặt đồ thừa từ chợ. Khi trưởng thành, với cơ thể to lớn khỏe khoắn cùng cách làm việc quyết đoán tàn nhẫn, Mạnh làm nghề đòi nợ mướn cho những chủ nợ quanh khu vực chợ. Trong mắt người dân, hắn là một kẻ lụi bại, một kẻ bị tạo hóa vứt bỏ, một kẻ được định sẵn sẽ cô độc đến hết đời.
Thiên Tâm tựa lưng vào gốc cây, tà áo khẽ đung đưa, sợi tóc mai vui đùa nhảy nhót theo chiều gió. Đôi mắt nhắm lại, thính giác cùng khứu giác trở nên nhạy cảm hơn, Thiên Tâm tập trung cảm nhận những biến động nhỏ xung quanh, tận hưởng từng đợt gió chậm rãi lướt qua gương mặt.
Tâm trí trống rỗng, một đường hầm kí ức dần xuất hiện, mang nam tử đang mơ màng quay trở về quá khứ.
Dưới gốc cây phượng rực sắc đỏ là một chiếc bàn đá hình tròn, hai nam một nữ đang ngồi ăn trái cây, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát động tĩnh ngoài sân.
Nữ tử cắn miếng ổi, lên tiếng nhắc nhở: “ Quốc Cường, chú ý lực đạo.”
Nam tử ngồi cạnh không đồng ý với nữ tử, mạnh mẽ cổ vũ: “ Anh Cường, đừng nghe lời của chị Thanh. Anh cứ đánh mạnh tay vào, Thiên Hương chịu đòn giỏi lắm.”
Cốc!!!
Nam tử hai tay ôm đầu, méo miệng than đau. Một nam tử khác đã đứng sau lưng từ lúc nào, trầm giọng khẽ nhắc nhở: “ Hoàng Long, em lại vậy nữa rồi. Có giỏi thì ra đánh nhau cùng em út xem?!”
Ngoài sân, nam tử cầm kiếm đỡ từng chiêu thức của nữ tử, ánh mắt nhìn vào nam tử đang đứng dưới gốc phượng, mỉm cười chọc người: “ Anh Phong, đừng mắng em tư, em ấy chỉ đùa một chút thôi.”
“ Anh ba, xem chiêu thức tiếp theo của em đây!” Nữ tử xoay người bay lên không trung, nhát kiếm chém xuống mang theo nguồn lực mạnh mẽ, bức nam tử cao lớn lùi lại vài bước. Nữ tử sắc mặt rạng ngời, vui vẻ nhảy nhót vài cái rồi chạy lại chỗ bàn đá, tự hào khoe khoang: “ Anh cả, chị hai, anh tư, ba người có thấy gì không, em vừa đánh lùi được anh ba đó.”
Liên Thanh xoa đầu Thiên Hương, giọng nói hiền dịu như làn nước mùa thu: “ Ừ, Thiên Hương là giỏi nhất. Trái cây đã cắt xong, em ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đã.”
Quốc Cường đút kiếm vào vỏ, không nhanh không chậm bước đến, đưa tay đón lấy chén trà từ Quốc Phong, ngước cổ một hơi uống cạn. Quốc Phong vỗ vai Quốc Cường, sản khoái nói: “ Khá lắm, kiếm thuật em út đã tiến bộ vượt bật, tất cả đều nhờ vào công lao của em.”
Quốc Cường kiêm tốn trả lời: “ Nào có, nếu so về thương pháp của anh thì còn kém xa lắm. Chọn ngày không bằng hợp ngày, hay là chúng ta cùng so tài một chút, để xem thử thương pháp của anh giỏi, hay kiếm pháp của em tài.”
“ Được thôi. Mời.”
“ Mời.”
Hai nam tử có gương mặt tương tự nhau, Quốc Phong chín chắn trưởng thành, Quốc Cường mạnh mẽ tươi trẻ. Cũng đúng, hai anh em sinh ra cách nhau 5 năm, thời gian là yếu tố không thế thiếu trong việc tác động đến ngũ quan cùng phong thái.
Đóa hoa phượng trên cành bị gió cuốn đi, ngay giây phút cánh hoa chạm xuống mặt đất, trận tỷ thí chính thức bắt đầu!
Kiếm tựa mãnh hổ, thương tựa giao long, hai thân ảnh nam tử quấn lấy nhau, một nhu một cương, một kìm hãm một bức phá.
Thiên Hương ánh mắt sáng rực, hứng khởi quơ tay trên cao, hét lớn cổ vũ: “ Anh cả cố lên, anh ba cố lên. Hai người cố lên...”
Thiên Tâm chìm đắm trong mộng cảnh, đôi mắt nhắm chặt, khóe miệng nhếch lên, quyến luyến cảnh đẹp cùng cố nhân thuở nào.
“ Ê! Ê!” Mạnh đã đứng trước mặt Thiên Tâm từ lúc nào, lớn tiếng gọi người.
Thiên Tâm nhanh chóng lấy lại tâm trạng, nhìn nam tử to lớn, nhỏ giọng hỏi: “ Có chuyện gì sao?”
Mạnh đưa Thiên Tâm một bát nước, Thiên Tâm chẳng chê bát bẩn, vô tư cầm lên uống từng hớp, rồi nhẹ nhàng dùng vạt áo thấm lấy giọt nước dính trên miệng.
“ Đa tạ.” Thiên Tâm lịch sự cảm ơn. Mạnh đứng nhìn Thiên Tâm một lúc lâu, xác định nam tử thấp bé trước mặt không có ý định rời đi, liền lên tiếng đuổi người, “ Đi về.”
Thiên Tâm ngớ người, làm như không hiểu lời nam tử cao lớn trước mặt. Thấy người không hiểu ý, Mạnh đành nhắc lại lời nói, ngữ khí nóng nảy thiếu kiên nhẫn: “ Về đi.”
“... À. Là tôi đã thất lễ. Vậy tôi xin phép được rời đi, anh Mạnh nhớ dùng thuốc của tôi nhé.”
Thiên Tâm cúi đầu nhận lỗi, đôi mắt bất định tựa mặt hồ yên ả, tà áo nâng lên rồi hạ xuống theo từng bước chân hướng ra con đường đất.
||||| Truyện đề cử: Buông Rèm Pha Lê |||||
Mạnh đứng nhìn bóng lưng nam tử từ xa, bõng nhớ đến đám côn đồ đã bị hắn xử lý, bất giác trên gương mặt hung dữ khó gần lại treo thêm một nụ cười.
Âm thầm ghi nhớ vị trí nhà, tự nhủ ngày mai sẽ mang theo một ít thức ăn cùng rượu ngon đến mời người, Thiên Tâm đi đứng khoan thai, trong lòng thập phần vui vẻ.
“ Đại ca, chính là nó, còn có thằng chó Mạnh nữa!” Tiếng nam tử gầm lên đầy phần nộ, kéo sao đó là tiếng bước chân dồn dập về hướng Thiên Tâm.
Đoạn đường đất từng xảy ra trận đánh nhau giờ đã bị chặn lại, khoảng hơn 20 người tay cầm vũ khí, dẫn đầu là một kẻ sắc mặt vô cùng giận dữ, trên tay cầm lấy thanh đao lớn.
Thiên Tâm khinh bỉ nhìn đám chó điên đang lao đến, một lũ cay cú vì đánh nhau thua, rồi lại cong đuôi chạy về gọi đồng minh, đúng là đã khiến hắn được mở rộng tầm mắt.
Giả khùng giả điên là vốn là sở trường của Thiên Tâm, qua một cái chớp mắt, lưng hơi cong, bả vai trùng xuống, một thư sinh ốm yếu với vẻ mặt sợ hãi xuất hiện.
Kẻ cầm đầu tóm lấy cổ áo Thiên Tâm hung hăng xách lên, con ngươi trừng lớn lộ rõ tia máu, cái miệng mở rộng to bằng nắm tay, giận dữ quát: “ Mẹ mày! Cái thằng chó kia đâu rồi?!”
Thiên Tâm sợ hãi, giọng nói run rẩy như sắp đứt hơi: “ Đại ca... Đại ca tha mạng, tôi chỉ là đi ngang qua đây, lúc nãy bị các ngàu chặn đường lấy tiền, tôi cũng đã ngoan ngoãn giao nộp đầy đủ. Còn vị kia... thì tôi thật sự không quen biết.”
“ Khốn kiếp!” Kẻ cầm đầu ném Thiên Tâm ngã xuống mặt đất, hắn ra lệnh cho đám thuộc hạ, “ Chắc chắn là nó ở đâu đó gần đây, tụi mày tản qua tìm kiếm cho tao. Còn tên này...” Hắn cúi đầu nhìn Thiên Tâm đang lồm cồm muốn đứng dậy, bàn chân lớn đưa cao lên, dùng lực đạp mạnh vào lưng người, “ Tên này trông có vẻ yếu ớt, để hắn ở lại làm thú vật chơi đùa, chắc chắn sẽ rất vui.”
Đám thuộc hạ nhận lệnh, lập tức tản ra tìm kiếm người, bầu không khí hỗn loạn biến mất, Kẻ cầm đầu cùng hai tên khác thích thú ngắm nhìn dáng vẻ sợ hãi của nam tử nhỏ bé dưới dân.
Thiên Tâm tiếc nuối bộ y phục mới trên người, một năm mới dám mua hai bộ y phục, thế mà bộ thứ nhất đã bị bẩn đến mức này. Lưng Thiên Tâm truyền đến cơn đau nhức, kẻ cầm đầu dùng thêm lực đạo, gót chân xoay trái phải, xoáy sâu vào từng tất thịt mềm mịn bên dưới lớp vải rẻ tiền.
Chơi mãi cũng thấy mệt, kẻ cầm đầu nhấc chân khỏi lưng Thiên Tâm, hắn đợi người chống tay ngồi dậy, mới hung bạo tặng thêm một cú đá vào mạn sườn trái. Thiên Tâm bị đá ngã sang một bên, ấn đường nhô cao, hàm hăng cắn chặt cố gắng kìm nén cơn đau trên người.
Tiếng cười của ba tên côn đồ vang vọng trên con đường đất vắng người, cũng bởi vì đoạn đường này bị bọn chúng vây hãm, khiến cho cả một con đường đất chẳng lấy một bóng người.
Thiên Tâm đưa mắt cẩn thận quan sát xung quanh, chắc hẳn đám người kia đã đi khá xa, không một ai có thể đến tiếp ứng kịp lúc...
Thật sự rất tốt!
Trong tiếng cười đùa bỡn cợt, Thiên Tâm chậm rãi đứng dậy, bóng lưng nhỏ bé ẩn trong bộ y phục bẩn toát lên phong thái vương giả. Thiên Tâm xoay người nhìn trực diện ba tên côn đồ cao lớn, ánh mắt bén tựa chim ưng săn mồi, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt: “ Không phải là đang cười rất sảng khoái sao, sao tiếp tục cười đi chứ?!”
Kẻ cầm đầu nhìn chằm chằm vào Thiên Tâm, sắc mặt ngưng động, cơ thể bất giác tạo thành thế phòng thủ. Hắn đã trải qua bao nhiêu năm chém giết, gặp qua vô số người mạnh, chỉ riêng nam tử trước mặt mới khiến đầu óc hắn trở nên căng thẳng như vậy. Một tên thuộc hạ nhìn trạng thái hiện tại của hắn, khó hiểu hỏi: “ Đại ca, đại ca bị sao vậy? Có cần em tẩu nó một trận ra trò không?”
Kẻ cầm đầu nuốt nước miếng, tim đập thình thịt như trống trận, hắn không thể để nam tử trước mặt sống sót, nếu còn sống sẽ để lại bóng ma tâm lý cho hắn. Nhất quyết không được để người sống.
“ Chém chết nó cho tao!!!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương