Trịnh Tuân liếm khoé mắt nàng, theo bản năng Lục Nhi nhắm mắt lại,
nào thấy được người kia thay đổi thần sắc, giờ phút này đáy mắt hắn
hoàn toàn tỉnh táo, làm gì có men say nào.
Nam nhân này quyết định dù thế nào đi chăng nữa cũng phải đào ra câu
trả lời từ nàng, hắn hiện tại không giống với mọi khi, trọng lượng toàn
thân hắn đè nặng lên nàng. Lục Nhi nhắm mắt vẫn nghe thấy tiếng hít
thở nặng nề bên tai.
Trịnh Tuân còn nói: “Lục Nhi, Tuân ca chỉ có một mình nàng, ngay cả
trong mộng cũng vậy, Tuân ca chưa hề chạm vào người khác, Lục Nhi
ngoan, nàng đối xử tốt với mọi người xung quanh, vì sao lại nhẫn tâm
với ta như vậy? Lục Nhi, nàng đồng ý với Tuân ca được không?..Lục
Nhi, sau này mỗi ngày trên giường Tuân ca đều hầu hạ cho nàng thoải
mái…giống như ở làng Đại Trại trước kia…nàng câu lấy ta…”
Quả thật là say rồi!
Bàng Lục Nhi nghĩ thầm, bằng không sao có thể như bây giờ, càng nói
càng kỳ cục.
“Lục Nhi, đồng ý với Tuân ca được không…”
Trịnh Tuân cởi quần áo của nàng, không chừa lại cái nào.
Bàng Lục Nhi ngẩn ngơ, mấy ngày nay nàng cẩn trọng suy nghĩ lại lời
nói của hắn, cứ dây dưa như vậy cũng không phải là cách, nếu nàng
muốn thì để Nguyên Nhi cả đời ở nông thôn làm người buôn bán nhỏ lẻ.
Nhưng rõ ràng Lục Nhi hy vọng Nguyên Nhi có thể được đi học, đảm
đương một chức quan, Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi đi theo Trịnh Tuân
sau này cùng chung phú quý.
Trước kia, không phải là nàng không biết nhưng nàng cảm thấy bản thân
có bạc, có đất có thể nuôi dạy tốt bọn chúng, song, Trịnh tuân lại đem
hiện thực đặt trước mặt nàng, Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi đi theo nàng
có khi mạng cũng không còn.
Mấy ngày trước hai đứa nhỏ bị lạc, nếu không có Trịnh Tuân không biết
bọn chúng đã gặp chuyện gì.
Bàng Lục Nhi của hiện tại không phải là nữ nhân không hiểu chuyện,
nàng dần dần trưởng thành, tuy mỗi bước đi vô cùng gian nan khiến nàng
càng hiểu rõ nàng không thể thay đổi thực tại.
Tựa như bà lão ốm yếu khóc lóc cản đường nàng ban sáng, tựa như Trịnh
Tuân từng nói đến gia thế ở Huỳnh Dương.
Bàng Lục Nhi cho dù có cố gắng thế nào cũng là thường dân, không đấu
nổi với móng tay của quý nữ cao môn. Theo như lời của Ngụy phu tử
nói, Nguyên Nhi dù có thiên chất thông minh thế nào cũng không vào
được Quốc Tử Giám, nơi đó đương nhiên tốt hơn nhiều những trường ở
huyện.
Chỉ là Bàng Thừa Nguyên không phải là con cháu quan lại nên không
được vào.
Nói xuôi tai thì cho dù nàng không suy nghĩ cho bản thân mình, không
suy nghĩ cho Nguyên Nhi thì cũng nghĩ đến cha mẹ, liệt tổ liệt tông của
Bàng Gia.
Mấy chục đời của Bàng gia đều cắm mặt trên đất mà kiếm ăn, nàng chỉ
cần gật đầu thì vận mệnh của Bàng gia sẽ lập tức thay đổi.
Còn có năm người huynh chết yểu của nàng, bọn họ không được vào
phần mộ của tổ tiên mà tùy tiện chôn cất ở mảnh đất riêng.
Bây giờ bọn họ ra sao, nàng không dám nghĩ tới, ai lại không muốn làm
rạng danh tổ tiên.
Mà nam nhân trên người mình lúc này, Bàng Lục Nhi có thể nhường cho
người khác sao?
Trịnh Tuân cắn mặt nàng, mùi rượu đều phả ra, hắn liếm được giọt nước
mặn mặn trên mặt nàng, thân thể nữ nhân ở dưới hắn khẽ run, nàng nức
nở nói: “Được, ta đồng ý với huynh, ta đồng ý!”
Âm thanh Lục Nhi rất nhỏ, Trịnh Tuân uống say, có lẽ sẽ không nghe
thấy.
Trịnh Tuân đúng là không được tỉnh táo như nàng nghĩ, hắn không đáp
lời nàng, tay đặt lên hông, cả người dán sát lấy nàng, hai người dính chặt
lấy nhau.
Hắn ôm nàng một lúc, đến hô hấp của Lục Nhi không thông, Trịnh Tuân
mới chịu buông nàng ra, hắn lại tiếp tục cởi quần áo nàng, trong miệng
lẩm bẩm: “Lục Nhi…Lục Nhi…”
Khả Khả: Cuối cùng anh cũng được cho vào bờ:))) Tội, ngược hết trăm
chương.