Edit: Khả Khả
Buổi sáng, Trịnh Tuân thức dậy sớm gọi Phán Xuân và Nghênh hạ đến
hỏi chuyện.
“Hôm qua phu nhân không khỏe chỗ nào hay có cái gì bất thường
không?” Mặt Trịnh đại nhân vô cảm chậm rãi hỏi. Hai người nghe xong
đều hốt hoảng, họ cúi mặt lén liếc nhau không dám ngẩng đầu.
“Dạ không!” Nghênh Hạ nói.
Lúc ấy Nghênh Hạ xuống bến chuẩn bị chút thức ăn giải nhiệt cho chủ
tử, chỉ có Phán Xuân hầu hạ cho Lục Nhi.
“Mấy ngày nay phu nhân đều vậy, không ăn uống được gì!”
Phán Xuân thấy bị hỏi đến, thần sắc thoáng thay đổi, nàng nhớ Lục Nhi
đã từng nói ở nha phủ này rất chán, chẳng vui vẻ gì. Nội tâm nàng đấu
tranh nửa ngày, cuối cùng không nói gì hết: “Còn những việc khác không
có gì lạ!”
Nàng và Nghênh Hạ sau khi vào nội trạch nha phủ đều được Cố ma ma
dạy dỗ, phận nô bộc kị nhất là một tớ hai chủ, nàng đã theo Bàng Lục
Nhi đương nhiên chỉ nên lấy Lục Nhi làm đầu, huống hồ Lục Nhi đối xử
với nàng đâu giống chủ tử, chưa từng đánh mắng lại rất nhã nhặn.
Thường ngày Trịnh Tuân ngồi công đường, đương nhiên cặp mắt phải lợi
hại hơn những người khác, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nha
hoàn này đang nói dối.
Nhưng Trịnh Tuân không làm khó nàng ta, ngược lại còn nói: “Các
ngươi làm việc rất tốt, mọi ngày đều tận tâm hầu hạ phu nhân, lui xuống
đi, tìm A Đại lĩnh thưởng!”
Trong họa có phúc, Phán Xuân nhẹ nhàng thở ra, hai người nơm nớp lo
sợ cúi đầu lui ra.
“Ngươi nói xem, đại nhân làm vậy là có ý gì, muốn chúng ta giám sát
phu nhân sao?” Nghênh Hạ là người thật thà, không đoán được tâm tư
Trịnh Tuân thế nào, chỉ cảm thấy bạc thưởng này là món đồ phỏng tay.
Phán Xuân lắc đầu: “Ta thấy không phải, đại nhân rất yêu thương phu
nhân, nước dùng suốt đêm đều là tự tay đại nhân đun, không cần người
hầu chúng ta đến gần, sợ phu nhân ngại ngùng!”
Nghênh Xuân cùng tán đồng: “Chúng ta là nha hoàn của phu nhân, chỉ
cần hầu hạ phu nhân cho tốt là được!”
“Đúng vậy!”
…
Trịnh Tuân vẫn không yên tâm, hắn nghe nói, sau giờ ngọ hôm qua Bàng
Lục Nhi và Hỉ Thước đi ra ngoài, hắn không trực tiếp hỏi Hỉ Thước mà
để A Đại cho người đi tìm hiểu.
Rất nhanh A Đại đã trở về bẩm báo với Trịnh Tuân: “…Chỉ nói là gặp
mặt, còn cụ thể nói gì thì hắn không biết!”
Trên mặt Trịnh Tuân tựa như nổi gợn sóng, rồi nhanh chóng bình lặng.
Cả ngày nay, trong lòng Trịnh đại nhân không thoải mái, mặt lạnh như
tiền ngồi trên công đường. Bá tánh mắng hắn là ác quan nhưng hắn
không phải quan hồ đồ, mỗi ngày nếu không có việc gì thì hắn sẽ tự
mình ngồi công đường, ngoại trừ việc tuyển đinh, khơi thông kênh đào,
còn lại không có việc gì khiến bọn họ bất mãn cả.
Hôm nay, mặt trời còn treo ở phía tây, tiếng trống hạ công đường con
chưa vang lên hắn đã vào phòng nghỉ ngơi riêng ở nha huyện để thay
quan phục. Bên kia A Đại đã gọi Bàng Lục Nhi đến, bên cạnh còn có
tiểu cô nương.
“Tuân ca, chàng gọi ta đến có việc gì, Nguyệt Nhi cứ bám dính lấy ta!”
Lục Nhi chỉ vào tiểu cô nương đang túm lấy góc váy nàng không buông.
Tiểu cô nương đưa tay về phía Trịnh Tuân: “Cha!”
Trịnh Tuân cúi đầu, rồi ngồi xuống bế Nguyệt Nhi lên: “Nguyệt Nhi
ngoan, con về với Cố nhũ mẫu trước đi, cha và mẹ có việc phải làm, làm
xong cha mua cho con bánh đào mà con thích nhất, được không?”
Trịnh Tuân dỗ dành nữ nhi xong liền mang Lục Nhi ra khỏi nha huyện,
cũng không gọi tuỳ tùng đi theo, hai người đến tiệm cơm cách nha huyện
không xa.
“Sao lại tới chỗ này?” Bàng Lục Nhi nói, nàng chưa từng đi ăn bên
ngoài, trong lòng có cảm giác hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh.
Chưởng quầy đưa vị trí ngồi tốt nhất trong lâu cho họ, trên lầu hai chỉ có
hai người chỗ ngồi hướng ra đường.
Trịnh Tuân nhìn mặt này nữ nhân lộ rõ yêu thích, nóii: “Mấy nay không
phải ăn uống không tốt sao, thịt dê nướng ở cửa hàng này rất ngon,
không bị tanh, ướp mạch nha rồi nướng, lát nữa cho nàng nếm thử!”
“Được!” Lục Nhi lại nhìn ra cửa sổ nhìn ngắm, Trịnh Tuân sợ nàng té
ngã vội đứng lên che chắn.
Lục Nhi nhìn thấy bộ dạng lo lắng thái quá của hắn, nàng bất giác che
miệng: “Tuân ca, chàng lo lắng quá rồi, ta nào yếu ớt đến vậy!”
Một lát sau, chưởng quầy trong tiệm đích thân bưng món lên, còn tặng
kèm vài món khác. Chưởng quầy sợ hãi, tay chân run rẩy, khi Trịnh Tuân
nói chuyện chân cẳng hắn run lập cập, hận không thể quỳ xuống.
Đợi chưởng quầy đi xuống.
Lục Nhi nghi hoặc nói: “Sao lão ta sợ chàng như vậy?”
“Có lẽ là cửa tiệm hắn có gian trá nên sợ chăng?” Trịnh Tuân nói bâng
quơ.
Khả Khả: Sao Trịnh đại nhân xui vậy, mua nô bộc nào về cũng hông
nghe lời hết zị:)))