Bên ngoài trời lạnh, bà mụ vẫn chưa đem hài tử ra, chỉ cho người vội
vàng báo tin vui: “Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân, phu nhân
sinh được một vị công tử, mẫu tử đều bình an!”
Mồng hai tháng giêng năm Hi Hoà thứ mười một, Bình Nhi ra đời, nhỏ
hơn tỷ tỷ của nó 3 tuổi lẻ 3 tháng.
Bình Nhi lấy chữ lót theo Nguyên Nhi, tên là Trịnh Thừa Bình. Hài tử
còn nhỏ, được bà mụ rửa sạch sẽ rồi đặt cạnh Lục Nhi, đôi mắt chưa mở
nhìn không ra nó giống ai.
Lục Nhi vừa mới sinh xong, nhưng nàng không ngủ, nàng nghiêng đầu
nhìn hài tử, đứa trẻ này cùng Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi đều mà máu
mủ của nàng.
“Lục Nhi vất vả rồi, hài tử rất khoẻ!” Trịnh Tuân ngồi cạnh giường nhìn
hai mẫu tử.
Lục Nhi cho rằng Trịnh Tuân đã đạt được ý nguyện, nàng sợ hắn cưng
chiều Bình Nhi. Vừa mới sinh xong, sản phụ thường suy nghĩ lung lung,
không biết nàng nghĩ gì mà nói: “Đã đúng như ý nguyện của chàng,
Trịnh Tuân, chàng không thể thiên vị chỉ thương mình nó mà không
thương Nguyên Nhi, Nguyệt Nhi!”
Trịnh Tuân cúi đầu nhìn, Lục Nhi vừa mới sinh hài tử, mất máu nhiều
không có tinh thần, mà đôi mắt lại mở lớn.
“Không đâu, đều là cốt nhục của ta, đừng có nghĩ ngợi lung tung, nàng
nghỉ ngơi cho tốt đi, hài tử tỉnh dậy sẽ có người chăm sóc, chờ nó lớn
một chút, triều cục ổn định, ta đưa nó về Khai Phong thay ta đảm đương
huyết mạch này!” Trịnh đại nhân ôn tồn nói.
Không phải ghi tên vào gia phả theo danh nghĩa hắn sao?
Lục Nhi nghe hắn nói, ý tứ của hắn là…
Hắn còn sống, sao lại bảo con thay hắn đảm đương duy trì huyết mạch.
“Ngủ đi!” Trịnh Tuân duỗi tay che mắt nàng không cho nàng suy nghĩ
miên man nữa: “Lục Nhi, làm gì có ai mới sinh mà lại nghĩ đông nghĩ
tây giống nàng?”
…
Bàng Lục Nhi ở cữ rất tốt.
Cố nhũ mẫu cùng bà tử có chuyên môn đến hầu hạ Lục Nhi ở cử, hai
người chăm sóc Lục Nhi đến mức nơi đó mềm mịn ướt át, còn nói đâu là
thời điểm thích hợp nhất để nữ nhân điều tiết thân thể.
Đợi ra cữ, Lục Nhi đứng trong viện, eo thon, mông cong, dung mạo xinh
đẹp, có thể sánh ngang với đoá hoa Tường Vi đang nở rộ, nơi nào có thể
nhìn ra nàng đã sinh ba đứa con.
Cố nhũ mẫu còn dạy Lục Nhi làm thế nào để thu bụng ưỡn mông, mỗi
ngày luyện vài bài tập làm sao để siết chặt cái cứng rắn của nam nhân
kia.
Ban đầu Lục Nhi không chịu dùng bà vú, tuy rằng hiện giờ có bạc nhiều
nhưng về điểm này Lục Nhi vẫn không thoáng được.
Trịnh Tuân khuyên nàng: “Lúc trước nàng sinh Nguyên Nhi, đầu v*
nàng bị nó cắn tơi bời, đau đến phát khóc, hiện tại mướn bà vú không
bao nhiêu tiền, cũng không khác gì mấy, sau này lớn cũng không bám
lấy nàng!”
Lục Nhi im lặng không nói.
Trịnh đại nhân tựa như không biết thế nào là thoả mãn, lăn qua lộn lại đủ
tư thế ở trên giường.
Chuyện trên giường này, ban đầu Lục Nhi còn hào hứng còn tận tâm
phối hợp với hắn, qua tới hai ba đêm sau, nàng giống như ăn không tiêu,
mỗi lần bước xuống giường hai chân đều run rẩy, đi đứng còn phải đợi
nha hoàn dìu dắt.
“Trịnh Tuân…”
Bàng Lục Nhi quỳ gối trên giường, tư thế này đã duy trì một lúc lâu, da
thịt chỗ kia bị xốc lên, côn th*t đen tím tuỳ ý xông thẳng vào trong.
Khả Khả: Lỗi tại Cố nhũ mẫu!