Edit: Khả Khả
Phùng gia nhìn thấy phu thê Phùng Thương nguyên vẹn trở về lại còn có
thêm hai chiếc vòng tay vàng, bình thường cả đời hộ nông dân cũng chưa
thấy được nó, mấy người thảy trong tay ước lượng khối vàng.
“Đại ca, cho ca!” Phùng Thương đưa cho Phùng Nông một cái, hai
huynh đệ tuy không sống cùng nhau nhưng tình cảm rất tốt, mẫu thân
còn tại thế nên cũng không chia chác nhà cửa.
“Trịnh đại nhân cho Đại Nha, sao chúng ra có thể lấy được!” Tuy Phùng
Nông và Tần thị không cần nhưng ánh mắt hai tức phụ phía sau đã thay
đổi.
“Đại ca, ca giữ đi!”
Phùng Thương ảm đạm, đưa chiếc còn lại cho Tôn thị: “Đừng gây chú ý,
đem cất đi!”
“Vâng!”
Phùng Thương có lẽ quá mệt mỏi, hắn trở về phòng, không tắm rửa gì
mà lên giường nằm, bên ngoài Tôn thị nói chuyện với Tần thị.
“Đại tẩu, phu nhân quan sai kia rất khác chúng ta, bàn tay trắng hơn cả
trứng gà bóc vỏ, cả diện mạo ấy, khắp làng này của chúng ta tìm không
ra người như vậy, chẳng trách Trịnh đại nhân không rời mắt được, còn
hơi sợ nàng, phu nhân mở miệng một tiếng, Trịnh đại nhân không dám
uống nữa!”
“Bọn họ là phu thê từ thời niên thiếu, Trịnh đại nhân rất tốt, chúng ta còn
chứng kiến phu nhân hắn lớn lên, cũng là người lương thiện…ai là người
có phúc phần thì khó mà nói được!” Tần thị thở dài.
Tuy Phùng Thương và nàng là quan hệ nhị thúc, tẩu tử, nhưng nàng hiểu
được, Trịnh đại nhân không thể háo thắng hơn Phùng Thương được, mà
nhị thúc nhà nàng lại rất thật tình.
“Muội chỉ là không thể tin được được tuổi của muội bằng phu nhân kia,
nói nàng 17-18 tuổi e cũng có người tin đó!”
Lời nói xuyên qua khe hở cửa sổ truyền vào bên trong, hán tử nhắm mắt
lại.
Trong mộng hắn không xuất hiện nữ nhân xinh đẹp kia mà chỉ còn mỗi
tiểu nha đầu tâm can chạy về phía hắn: “Cha…cha…”
Hôm sau Phùng Thương liền mang thê tử và hài tử lên thị trấn, lúc đi hắn
cố ý đi một đường vòng lớn cách xa viện của Lục Nhi.
Chuyến về làng Đại Trại, Trịnh Tuân là người vui nhất, tâm tư Lục Nhi
rất dễ đoán, có buông bỏ được cố nhân hay không, hắn cảm nhận rất rõ
ràng.
Đối với nông dân hiền lành sao hắn có thể dùng được mưu kế gì, chỉ cần
khơi chuyện lên, Trịnh đại nhân nói bóng gió vài câu đã khiến người ta
không có chốn dung thân.
Trịnh Tuân không ở làng Đại Trại lâu, một đám người đông như vậy
đương nhiên không thể yên lặng rời đi, lần đi này dân làng ân cần hơn
lúc đến, Lí Chính liên tục khom người, cúi lạy Trịnh Tuân và Lục Nhi.
Bàng Lục Nhi không nhận nổi cái lễ này, nhưng cũng không làm gì được
chỉ đành đưa ba đứa trẻ lên xe ngựa.
Đợi đoàn xe xuất phát, bốn mẫu tử Lục Nhi ngồi ở xe ngựa lớn nhất, xe
này đủ cả nhà nàng ngồi chung nên nàng kéo Trịnh Tuân lên xe ngựa:
“Vậy là sao, chàng lại làm cái gì nữa hả?”
Trịnh Tuân nhìn mấy hài tử của mình mỉm cười, hắn nói: “Ngày đó ở
trước mộ phụ mẫu nàng không nghe bọn họ nói sao, muốn có một trường
tư thục ở trong làng để bọn trẻ có thể được đọc sách, ta cho A Đại đi
làm!”
Ngày ấy Lục Nhi chỉ cảm thấy âm thanh ồn ào bên tai, làm gì để ý bọn
họ nói gì.
“Ừ!” Nàng chỉ đáp lại một tiếng.
Trịnh Tuân dừng xe ngựa lại, để mấy bà tử đưa hài tử xuống.
Trước giờ Trịnh đại nhân dạy thê tử đều dùng từ ngữ đơn giản, giọng
điệu nhẹ nhàng: “Những cái khác không nói tới, chỉ nói đến việc tích
phúc cho Nguyên Nhi, Nguyệt Nhi, Bình Nhi thì cũng nên làm rồi. Nàng
biết chuyện đời trước cho nên nhìn mặt những người này chỉ có căm hận,
nhưng nàng không nghĩ đến bọn chúng không có tư cách ra tay với
chúng ta. Ban phát một chút ơn huệ nhỏ, sau này thế nào thì không biết
nhưng trước mắt bọn chúng đang mang ơn đội nghĩa nàng!”
Trịnh Tuân làm người vô cùng khéo léo, tính tình hắn mềm mỏng, nếu
không gây trở ngại cho hắn giống như phụ tử Ngô gia hay Kiều thị thì
hắn cũng không muốn chiêu nạp địch khắp nơi.
Hai người này khiến Trịnh đại nhân tin trên đời này có ma quỷ