Edit: Khả Khả.
Hai toà nhà vốn ở phường Thăng Bình của Trịnh Tuân không đủ ở, hắn
đã sớm bảo người mua một toà nhà khác, cũng ở phường Thăng Bình
luôn.
Phường Thăng Bình cách Hoàng cung gần không gần mà xa cũng không
xa, chỗ này quan dân trộn chung, quan viên có dinh thự ở nơi này phần
lớn đều là chức quan nhỏ.
Ba người cùng nhau đi thi ngày đó, Hà Cảnh cuối cùng cũng mưu cầu
được một chức quan, làm việc ngoài kinn thành. Vương Nghĩa ở kinh
thành không có bối cảnh, ở hoàng thành này nếu không được hoàng đế
coi trọng, thì gia môn sẽ rất chật vật, nơi nào đến lượt hắn xuất đầu lộ
diện, hiện giờ hắn làm học trò của tiến sĩ Thái Học ở Quốc Tử Giám, giữ
chức Lục Phẩm.
Toà nhà của Tộc Trịnh thị cũng ở kinh thành này, nhưng Trịnh Tuân với
bọn họ không thân thiết, chỉ sau khi vào kinh, hắn mới đưa Lục Nhi và
bọn trẻ đến đó một chuyến.
Hắn không ngờ, Lục Nhi vốn tuỳ tiện vậy mà khi bước chân vào toà nhà
lớn lại hành xử tiến lùi vô cùng đúng mực, chợt hắn thấy nàng chẳng
khác gì những quý nhân của thế gia kia.
Huống hồ Lục Nhi không phải quán xuyến gì nhiều, đều giao cho quản
gia, nhà này có bao nhiêu chủ tử đâu, ai cũng nhất nhất nghe theo lời
nàng. Trịnh Tuân cũng không để nàng nhận thêm tỷ muội nào nữa, một
nữ nhân 26 tuổi không nhìn ra chút mệt mỏi nào.
“Nếu nàng không thích lần sau không đến nữa, chung quy ta và bọn họ
cũng không có tình cảm gì lớn lao, ngày đó cao tổ xảy ra chuyện, nhánh
bên này chưa từng nói qua nửa lời!” Trịnh Tuân ôm chặt Lục Nhi ngồi
trong xe ngựa.
Lục Nhi nói: “Cố nhũ mẫu luôn đi bên cạnh ta, trước kia ta cảm thấy mỗi
ngày của quý nữ giống như ở trên mây, hiện tại nhìn thấy cũng không
còn nghĩ vậy nữa, chỉ mấy câu thơ mà đối đến hai ba canh giờ, ta ngồi
bên cạnh mà lưng eo như muốn gãy làm đôi!”
Nàng vốn sinh ra từ gia đình bình thường, Lục Nhi cũng không xấu hổ,
nàng không biết sẽ nói thẳng là không biết, những người đó cũng mất
hứng xem kịch vui.
Lại nói đến nữ nhân này có thể tái gả cho Trịnh Tuân sau khi hoà li hắn,
còn giữ chặt Trịnh Tuân không buông, nhất định là lợi hại hơn thôn phụ
bình thường, Trịnh Tuân lại được lòng đế vương, ai biết sau này có
chuyển biến gì, cho nên bọn họ không dám dây vào.
Cũng may Bàng Lục Nhi không biết các nàng nghĩ gì, nàng giữ chặt
Trịnh Tuân lúc nào, rõ ràng là người này bám lấy nàng.
Trịnh Tuân xoa eo giúp nàng: “Ở Kinh thành, ngoại trừ Vương Nghĩa ra,
ta không có giao tình với ai cả, không cần nàng đi lấy lòng xung quanh,
nhưng mà nơi này không thể so với huyện Yển Thành!”
Huyện Yển Thành, một mình Trịnh Tuân định đoạt tất cả, không cần dò
ý hùa theo ai hết, còn ở kinh thành, ngũ phẩm là cái thá gì.
“Ai da, ta biết rồi, chàng nhẹ một chút…” Lục Nhi thấy hắn dùng lực,
giọng hờn dỗi.
Sau ngần ấy năm nàng không thay đổi chút nào, Trịnh Tuân hít một hơi
thật sâu, hắn đưa tay kéo nàng vào trong ngực, vùi đầu vào cổ nàng ngửi
một lúc.
Lục Nhi thành thân với hắn bao nhiêu năm, mông nàng chạm vào vật
cứng nào đó liền biết nó là cái gì.
Nàng bực mình, dùng dằng muốn đứng lên vô ý cọ xát lên người hắn:
“Tuân ca, chàng…”
Trịnh Tuân cũng không gấp đến mức giao hoan ở bên ngoài, chỉ là nàng
cựa quậy như vậy, cơ thể không khỏi nổi lên phản ứng, hắn vỗ nhẹ mông
nàng: “Lục Nhi, đừng lộn xộn, để ta ôm nàng một lát!”
Lục Nhi không động nữa, nàng lẩm bẩm: “Chàng đã 30 tuổi rồi, người ta
thành thân sớm là đã có tôn tử ẵm bồng rồi, chỉ có chàng là vậy, càng già
càng không biết xấu hổ!”
Già? Không biết xấu hổ?
Lục Nhi không biết được nam nhân không thích nghe nhất là điều này,
cho dù 50-60 tuổi, chắt trai cao bằng cạnh bàn, thì có người một đêm còn
“xơi” được hai nữ nhân.
Trịnh đại nhân mím môi không nói gì.
Hắn nhọc lòng nhiều việc, tuy bên ngoài vẫn tiêu sái như thời trẻ nhưng
không còn nhã nhặn nữa, vì để phục chúng, Trịnh Tuân đã để râu, nào
giống nàng, diễm lệ xinh đẹp chẳng khác gì với lúc ban đầu.
Ngay cả bằng hữu tốt Vương Nghĩa của hắn sau khi gặp Lục Nhi cũng
lén lút trêu chọc hắn: “Chẳng trách Tử Phụ luyến tiếc đệ muội!”
Khả Khả: Con ngựa mà đặt chân tới cổng nhà là Lục Nhi sẽ nếm tuyệt
chiêu của lão già Trịnh Tuân kkkk