Edit: Khả Khả
Hôm sau, tinh thần Lục Nhi tỉnh táo mới nhớ mình cần nói gì với Trịnh
Tuân.
Trịnh Tuân hiện giờ mỗi tháng vào mùng một và mười lăm là phải
thượng triều, bình thường theo quy củ thì mỗi ngày hắn phải lên chầu,
Lục Nhi ghé vào cạnh giường nhìn nam nhân của mình trong bộ quan
phục màu đỏ thẫm: “Tuân ca, chàng mặc bộ này thật đẹp, giống như tân
lang vậy!”
Trước kia hắn đều mặc màu xanh lục.
Bàng Lục Nhi không rõ những phẩm quan khác nhau cái gì, chỉ hi vọng
mỗi ngày đều thấy hắn mặc đồ đỏ thế này.
“Trời còn sớm, nàng ngủ thêm đi!” Trịnh Tuân cúi đầu nhìn nàng, dấu
vết hôm qua vẫn chưa tan đi được.
Trịnh Tuân mặc quần áo không cần nha hoàn hầu hạ, mà Lục Nhi cũng
không hầu hạ nam nhân của mình, nàng ngắm nghía hắn mang đai lưng
và trang sức.
“Phải rồi, Tuân ca, có phải chàng nói gì với Nguyên Nhi không, tối hôm
qua nó nói chuyện với ta hơi là lạ!” Lục Nhi định nằm xuống lại xoay
người ngồi dậy.
Nó nói cái gì sẽ cố gắng hết sức, tự mình mở môn hộ.
Bàng Lục Nhi nghe xong mí mắt giật giật, chỉ là một đứa trẻ hơi lớn
được một chút sao lại nói chuyện này với nàng.
“Ừm!” Trịnh Tuân không phủ nhận “Chuyện là sau lần tế tổ ở Khai
Phong, trong lòng Nguyên Nhi đã định sẵn chuyện này, ta có nói chuyện
với nó rồi, nàng yên tâm, nó rất thông minh!”
Lục Nhi gật đầu: “Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, chúng ta sẽ
đối xử công bằng, đúng không Tuân ca?”
Trịnh Tuân nghe được ý tứ trong lời nói của nàng, không quan tâm trên
người nàng quần áo không chỉnh tề, lôi nàng từ trong chăn ra, sau đó lấy
áo ngoài bọc nàng lại: “Lục Nhi, nàng muốn nhắc nhở ta sao? Nàng sợ ta
làm khó Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi hả?”
“Cũng không phải!” Giọng Lục Nhi nhỏ giống như tiếng muỗi kêu:
“Không phải là không tin chàng…”
“Lục Nhi…” Trịnh Tuân thở dài.
…
Tháng 5 năm Hi Hòa thứ mười sáu, Lục Nhi đến kinh thành chưa đến hai
năm nguyệt sự đã trễ nửa tháng, là Phán Xuân nhắc nhở nàng, nàng mới
ý thức được, e là nàng lại có thai rồi.
Đầu năm nay, Trịnh Tuân đứng ra làm chủ gả Phán Xuân cho A Đại,
hiện giờ nàng về làm việc cho Lục Nhi. Nghênh Hạ còn nhỏ tuổi, chỉ
mới 17, chưa có ý muốn gả chồng.
Tuy rằng nàng đã sinh ba đứa rồi, nhưng Bình Nhi cũng đã 5 tuổi rưỡi,
nên chẳng còn nhớ gì cả.
Đợi đại phu bắt mạch xong, trong bụng nàng quả thật có hài tử.
Lục Nhi thầm nghĩ, dựa vào vô số lần lặn lộn trên giường với Trịnh Tuân
mấy năm nay, không có mới là lạ, cũng may nàng cũng chỉ 28 tuổi,
không tính là lớn tuổi lắm, đứa nhỏ này đến trễ 4-5 năm nữa, đến thời
điểm Nguyên Nhi mai mối, lúc đó chỉ có nước xấu hổ chết mất.
Đến khi nàng nói chuyện này với Trịnh Tuân, sắc mặt Trịnh Tuân thay
đổi, tựa như có kinh ngạc, tựa như có nghi ngờ, nhưng không có chút
dáng vẻ vui mừng nào.
“Tuân ca, chàng không muốn con sao?”
Trịnh Tuân lấy lại tinh thần vội nói: “Sao lại không muốn, chỉ là thời
điểm này không thích hợp nên ta có chút nghi ngờ!”
Mỗi ngày đều ngủ với nhau, không ai rõ hơn Trịnh đại nhân cả.
Tuy hắn nói vậy nhưng Lục Nhi vẫn cảm thấy kì quái, người ta có con
còn vui không kịp, làm gì có ai phản ứng như Trịnh Tuân.
“Nói dối, chàng lại nói dối, Trịnh Tuân, chàng cho rằng ta dễ gạt vậy
sao, tùy tiện qua loa vài lời cho có lệ với ta đúng không, chàng không soi
lại mình đi, mặt mày đã nhăn thành bộ dạng gì rồi!”
Lục Nhi tức giận muốn đá hắn: “Chàng không cần đứa con này thì ta tự
sinh, tự nuôi, đưa nó đi cho khuất mắt chàng!”
Trịnh Tuân chợt thấy không ổn, vội kéo nàng vào lòng, hắn thấp giọng
thì thầm bên tai nàng.
Lúc này đến lượt Bàng Lục Nhi trợn tròn mắt, nàng buồn bực hỏi hắn:
“Thực sự có loại thuốc này sao, sao chàng lại uống nó?”
Hai người đều thành thân, mang thai là chuyện bình thường. Dù thế nào
nàng cũng không tưởng tượng được, mấy năm nay nàng không mang
thai là vì Trịnh Tuân lén uống thuốc.
“Lúc nàng sinh Bình Nhi ta rất sợ, đại phu cũng nói thể chất nàng dễ
hoài thai, thường xuyên sinh con sẽ ảnh hưởng đến dương thọ…Chúng
ta có ba hài tử là đủ rồi, không biết có phải vì uống thuốc lâu dài nên
dược tính giảm hay không.
Lục Nhi không ngờ sẽ nghe được những lời này từ hắn.
Người đời đều nói nhiều con sẽ nhiều phúc, ai lại không muốn chọn một
tức phụ ngoan ngoãn, lúc xem mắt còn chọn những người mông to.
Nào giống Trịnh Tuân, không có mắt nhìn.
Nữ nhân nước mắt lưng tròng vùi vào lòng ngực nam nhân, tay ôm eo
hắn không buông: “Tuân ca!”
“Ừ!”
“Người ta nói rất đúng!”
“Nói cái gì?”
“Ta thật có phúc!”
Trịnh Tuân cúi đầu nhìn búi tóc đong đưa qua lại của nàng, đáp: “Đúng
vậy, Lục Nhi của ta nên hưởng phúc cả đời này!”