Kì thi mùa thu vừa qua không bao lâu, ở Bàng gia có tiếng chiêng trống
báo tin vui.
Trịnh Tuân, à không hiện giờ nên gọi hắn là “Cử nhân lão gia”, hắn vừa
thì hương xong, nghe nói là Giải Nguyên, sau này nhìn thấy huyện thái
gia thì không cần phải quỳ nữa.
Huyện thái gia huyện Chân Định – Hoàng Tổn đích thân đến, Bàng gia
mở tiệc ăn mừng ba ngày, không chỉ riêng trăm hộ dân ở làng Đại Trại
mà những hộ nông dân ở làng bên đều cầm bao hồng đến chúc mừng.
Lục Nhi đứng bên cạnh bếp cười rạng rỡ như một đóa hoa, phòng bếp
nhỏ không đủ dùng, nàng miễn cưỡng thuê cái hố lớn để nấu. Nàng và
Kiều thị dựng tạm một cái bếp, những người trong tộc Bàng thị giúp
nàng bưng bê thức ăn.
Nên nói là nàng có phúc hay nam nhân của nàng lợi hại đây.
Hiện giờ ai thấy nàng cũng đều khen: “Lục Nhi, ngươi được làm quan
thái thái rồi, sau này đừng quên chúng ta đấy!”
Trời hôm nay hơi lạnh, Lục Nhi nhóm bếp, sức nóng của bếp lửa làm
mặt nàng ửng hồng. Nàng lau mồ hôi để lộ ra chiếc vòng tay trắng sáng
trên cổ tay nõn nà.
“Ây da, Lục Nhi, chiếc vòng tay của ngươi thật đẹp, nó làm bằng cái gì
mà không thấy chút tì vết nào?” Kiều thị thấy liền kéo tay Lục Nhi lại
nhìn, nó không giống bạc cũng không giống vàng.
“Nó là ngọc, của Trịnh Tuân đưa cho ta!”
Lục Nhi không biết ngọc Dương Chi là gì, Trịnh Tuân nói đó là đồ vật
của Cao Tổ Phụ tặng cho Cao Tổ Mẫu, sợ là không đáng giá bao nhiêu,
bằng không lúc hắn xin người khác giúp đỡ tiền bạc thì đã bán nó đi rồi.
Nhưng cái này là Trịnh Tuân đưa cho nàng, nàng xem nó như bảo bối.
Lục Nhi rút tay về, không biết Kiều thị ở bên cạnh thì thầm cái gì.
Sau ba ngày, không chỉ Lục Nhi mà Trịnh Tuân cũng đuối sức, tạ ơn sư,
tạ đồng sinh, bái kiến huyện thái gia…
Ban đêm hai phu thê nằm trên giường.
Hai người đã thành thân hơn ba năm, tiểu cô nương cũng đã nảy nở một
chút, eo thon mông cong, dung nhan xinh đẹp khiến người không thể rời
mắt, không hề giống nữ nhân thôn quê.
“Lục Nhi?”
“Hả?” Lục Nhi dụi người vào ngực hắn.
Trịnh Tuân vuốt ve lưng nàng nói: “Ngày mai chúng ta viên phòng nhé!”
Lục Nhi im lặng, qua một lúc nàng mới thấp giọng hỏi: “Trịnh Tuân, có
phải sẽ rất đau không?”
Cái này là hắn nói cho nàng biết.
Mặt Trịnh Tuân hơi hồng: “Có một chút, chỗ ta có quyển sách, ngày mai
rảnh rỗi, chúng ta cùng xem!”
Lời này nói ra ai mà tin, hai người thành thân lâu như vậy, cây gậy dưới
háng Trịnh Tuân trông thế nào Lục Nhi còn chẳng biết, nhưng thỉnh
thoảng va chạm nó có cảm giác cưng cứng, nàng nghĩ cùng lắm nó chỉ
bằng mấy con chó ở trong làng thôi.
Không biết Trịnh Tuân tìm ở đâu ra mấy tập tranh Tị Hỏa Đồ, vẽ chi tiết
tường tận. Từ trước đến nay Lục Nhi hiếm khi nào đỏ mặt như vậy, Trịnh
Tuân cầm từng tờ từng tờ hướng dẫn nàng.
“Lục Nhi, đến lúc đó nàng mở rộng chân ra một chút…”
“Việc này cũng nhanh thôi, nàng xem sắc mặt của nữ nhân này này…”
Lục Nhi căng da đầu nhìn: “Vẻ ngoài của đồ vật kia trông rất xấu xí, dù
sao cũng là nơi để tiểu tiện…”
Sắc trời chưa tối, tiểu cô nương ngồi trên đùi Trịnh Tuân, hai người ngồi
dựa vào nhau trên giường, xung quanh không có ai, cửa viện đóng kín
mít, cửa phòng cũng đóng, sẽ không ai biết bọn họ ở nhà.
Trịnh Tuân hôn lên thái dương nàng.
“Trịnh Tuân, ta không cho chàng làm chuyện này với người khác!” Lục
Nhi nắm vạt áo hắn nói.
Hai ngày nay nàng thường nghe những lời không hay, có rất nhiều người
nói lung tung sau lưng nàng, còn bị nàng bắt gặp tại trận.
“Nam nhân nhà ngươi có cái gì tốt, ngươi còn nói bậy nữa ta xé miệng
ngươi ra!”
Trịnh Tuân không phải là người trái ôm phải ấp như vậy
Người khác hiện giờ e ngại địa vị hiện giờ của Trịnh Tuân, không muốn
tranh luận với nàng, cứ chờ đó mà xem.
“Không đâu!” Trịnh Tuân đáp.