Mấy ngày nay là thời gian tôi luyện ý chí của thí sinh, dù sao Hà Cảnh
cũng đã thi qua hai lần, hai người Trịnh Tuân học hỏi kinh nghiệm từ
hắn.
Thí sinh ở trường thi như phát điên, nước tiểu chỗ nào cũng có.
Nhiều thí sinh để tránh thất thố, chỉ ăn chút ít, có người còn tuyệt thực.
Bởi vậy nhiều thư sinh trói gà không chặt vừa mới thi xong, phải nằm
trên giường bệnh một thời gian.
Thân thể Vương Nghĩa không được tốt lắm, sau mỗi lần thi là phải dùng
canh sen, hạt hạnh đào dưỡng suốt mười ngày.
Ngày 16 tháng 2 Trịnh Tuân ra khỏi lều, tuy thân thể hắn không phải yếu
kém nhưng cũng mang chút cảm giác ăn không tiêu, khi trở về phòng
trọ, hắn ngủ mê mang hơn một ngày mới hồi phục lại.
Bảng vàng niêm yết vào giữa tháng 3, trong thời gian này Phường Bình
Khang thành Trường An vô náo nhiệt. Phường Bình Khang là vùng có
nhiều kỹ nữ, quan trọng hơn là gần chợ phía đông, xung quanh có rất
nhiều đại quan, quý tộc sinh sống.
Rất nhiều sĩ tử sau khi thi xong liền tìm cách lân la, hoặc mượn kỹ nữ
Bình Khang truyền thanh danh mình ra ngoài, mượn cớ này để kết giao
với gia môn quyền quý.
Vương Nghĩa và Hà Cảnh cũng vài ba lần đi theo lời mời của đồng
hương họ.
Kết giao là giả, ăn chơi là thật.
Chỉ có Trịnh Tuân, hằng ngày vẫn không ra khỏi cửa giống như trước lúc
thi. Không biết hắn nhận việc ở tiệm sách nào, ông chủ nghe nói hắn là
Thủ Khoa của Quận Thường Sơn, chẳng những trả gấp đôi bạc cho hắn,
còn thỉnh hắn đề tấm biển cho tiệm sách.
“Dựa vào khả năng của Tử Phụ, nhất định đậu được Cao trung không
cần phải liều mạng như vậy.” Hà Cảnh nói.
Trịnh Tuân không buông bút trong tay chỉ cười nói: “Chỉ là không muốn
trong nhà vất vả thôi.”
Nhiều người có chữ nghĩa thật sự rất cổ hủ, đặc biệt cử nhân bọn họ,
không phải lao động gì, nếu nhà vợ giàu thì tốt rồi, còn không thì cả nhà
nông dân mài sức ra làm để cung phụng bọn họ.
Nói khó nghe hơn thì bọn họ chẳng khác gì con đỉa, hút khô máu người
trong nhà mới thôi.
Hai người kia nghe Trịnh Tuân nói, ngay lập tức liền cảm thấy hổ thẹn.
Hà Cảnh và Vương Nghĩa dứt khoát đóng cửa, từ chối tiếp khách, nói là
bản thân cảm thấy không khỏe. Sau khi từ chối hết những lời mời lúc
trước, bọn họ nghiêm túc đóng cửa phòng chép sách kiếm tiền.
Đến ngày 15 tháng 3, bảng vàng kỳ thi hội treo lên. Ba người cứ vậy mà
quên thời gian ra cửa đi xem.
“Thùng thùng cheng, thùng thùng cheng.” Âm thanh chiêng trống từ xa
đến gần. Đội ngũ báo tin vui chen chúc chật kín ngõ nhỏ, hàng xóm xung
quanh mở rộng cửa xem náo nhiệt.
“Chúc mừng Hà Cảnh lão gia của Duyên An Phủ, 300 38 danh!”
Vị trí thứ 38 trong ba trăm người đậu.
“Chúc mừng Vương Nghĩa lão gia của Huyện Táo Dương, đệ tứ danh!”
Xếp thứ 4.
Sau đó người báo tin ngay ngắn nói: “Chúc mừng Trịnh Tuân lão gia, ở
quận Thường Sơn, Huyện Chân định, đệ nhất danh – Hội Nguyên!”
Ngõ nhỏ ngay lập tức bị dòng người chen lấn xô đẩy đến mức con kiến
cũng không thể lọt qua được.
Ba người móc bạc ra thưởng cho người báo tin, Hà Cảnh chắp tay hành
lễ với những hàng xóm xung quanh: “Ngày khác mời mọi người uống
rượu.”
Dòng người lúc này mới tản ra.
Chủ nhà ở cách đó không xa, nghe được tin tức cũng vội vàng chạy đến.
Một Viện có ba Cống sĩ, còn có Hội Nguyên, nói không chừng một ngày
nào đó người kia sẽ trở thành Trạng Nguyên cưỡi ngựa dạo khắp phố.
Tên tuổi của viện nhà hắn ngày nào đó cũng sẽ thay đổi, không cần phải
lo lắng không có người thuê.
Cống sĩ: người đậu kỳ thi Hội.
Ông chủ nhà trọ cũng không ngờ được mình sẽ đạp trúng vận may như
vậy, ngay lập tức lấy lòng, miễn 7 phần tiền phòng, chỉ thu 3 phần.
Niềm vui phủ kín từ ngoài sân vào tới trong phòng.
Ban đêm, ba người uống rất nhiều rượu. Tuy thứ tự của Hà Cảnh không
tới đâu, nhưng niềm vui lại hiện rõ nhất.
“Hiện giờ tính vai vế trong nhà ta, các ngươi biết không, ta từng tuổi này,
có khi còn phải theo nhi tử đi đọc sách, thật sự xấu hổ đến tàn nhẫn, thê
tử cũng cười ta nàng bảo ta sợ rằng còn muốn đi học cùng tôn tử.”
Tôn tử: cháu nội.
Vương Nghĩa cười.
Trịnh Tuân cũng cong miệng cười theo.
“Tử Phụ cũng không cần lo lắng vấn đề này, sau khi đậu Cao trung ngươi
về quê sinh một tên tiểu tử, cái này là song hỷ lâm môn.”
Trịnh Tuân ngẩn người, trầm tư