Bàng Lục Nhi sẽ không gạt người khác.
Trịnh Tuân trong lòng cảm thấy chua xót tột độ, hắn không muốn nhắc
đến vấn đề này nữa, chỉ nói với Lục Nhi: “Lục Nhi, ta xin lỗi nàng, nàng
đã gả cho hắn rồi sao?”
Nàng gật đầu: “Huynh ấy có ơn với ta.”
Nàng là nữ tử lớn lên ở nông thôn, không được học hành, cũng không
biết đạo lý gì lớn lao, cả đời này chưa từng rời khỏi Huyện Chân Định,
nhưng so với những người tự xưng là đọc sách thánh hiền, nàng còn hiểu
lý lẽ hơn.
Tiểu thê tử thường ngày xinh đẹp, giờ đây nàng không cho hắn chạm vào
nữa. Nàng lui về phía sau cười nói: “Trịnh Tuân, ta phải ra chợ, sạp cá
không ai trông coi, ta sợ người khác lấy mất.”
Nàng lại nói vọng vào trong phòng: “Thương ca, ta đi đây.”
Trịnh Tuân, Thương ca, nàng vạch ranh giới rõ ràng như vậy sao?
Sắc mặt Trịnh Tuân trắng bệch, khó khăn rời khỏi nhà nàng. Hắn chống
tay vào tường cúi người nôn khan, nhưng trong bụng không có gì, chỉ
nôn ra chút mật vàng.
Lục Nhi cũng không quay đầu lại, cứ vậy mà bước về phía trước.
Trịnh Tuân chỉ đứng đó nhìn theo bóng dáng nàng mà không đuổi theo,
một lúc sau, hắn quay đầu trở lại viện nhà nàng.
Phùng Thương bên này khóa cửa lại, vừa xoay người hắn liền nhìn thấy
người kia đứng ở cạnh giếng.
Người kia nhìn hắn, ánh mắt không biểu đạt cảm xúc nào, bình tĩnh mà
gọi tên hắn: “Phùng Thương.”
Tuy nói độ tuổi hai ngươi xấp xỉ, nhưng ở trong làng hai người cũng
không giao thiệp gì nhiều. Sau này Trịnh Tuân lại trở thành rể của Bàng
gia, Phùng Thương cũng thành thân rồi dọn lên Thị trấn.
Phùng Thương so ra vẫn nhỏ hơn hắn một tuổi, miễn cưỡng mở miệng:
“Trịnh Tuân, về rồi sao, thi thế nào rồi?”
“Cũng không tệ.”
Tiếp đó hai người cũng không biết nói chuyện gì.
“Ngươi và Lục Nhi đã thành thân? Khi nào?”
Phùng Thương không biết phải nói thế nào, hắn nhớ tới lời nói qua loa
của Bàng Lục Nhi đêm qua, qua một lúc hắn mới nói: “Mới được hai
ngày, Trịnh Tuân, chúng ta chưa viên phòng, nàng ấy…”
Hắn không thể nói được thành lời.
Vừa rồi, trên đường hắn thấy Lục Nhi khóc.
Đôi mày Trịnh Tuân nhíu chặt lại, nghe thấy vậy hắn ngẩn ra: “Chuyện
ngươi thành thân, mẫu thân ngươi biết không?”
Năm đó, Trương thị hết tuyệt thực rồi lại thắt cổ, chấn động lớn vậy
trong làng ai cũng biết.
“Huynh trưởng cùng tẩu tử…” Phùng Thương biến sắc, lắp bắp muốn
giải thích. Mẫu thân còn tại thế, nơi nào đến phiên huynh tẩu làm chủ.
Lời này nói ra đến ngay cả bản thân hắn cũng không thể gạt được.
“Không mai mối mà tằng tịu với nhau, ngươi đối xử với nàng như vậy
sao?”
Trịnh Tuân lạnh nhạt nói, song lời nói lại vô cùng sắc bén.
Hắn chưa bao giờ tự nhận mình là chính nhân quân tử, nhiệt tình cởi mở
cả, bằng không trong giấc mơ kia làm sao hắn bò lên địa vị cao như vậy.
Trong lòng hắn rõ, điều này là công kích, uy hiếp Phùng Thương.
Phùng Thương chỉ là nông phu, sợ là có thêm mười cái tâm nhãn cũng
không đấu lại hắn.
Tâm nhãn: Nôm na là thông suốt, có mắt nhìn hơn.
Phùng Thương bị Trịnh Tuân nói đến mặt mày nóng lên. Vốn dĩ do da
hắn đen nên không nhìn thấy được gì.
—
Trịnh Tuân ở lại khách điếm duy nhất của Thị Trấn.
Huyện thái gia Hoàng Tổn bên kia biết tin Bàng Lục Nhi đã thành thân
cùng người khác, hắn chỉ biết đem Lưu Đại ra mắng xối xả.
Lưu Đại cũng oan uổng quá, là do Huyện thái gia không chịu nói rõ, để
cho Cô hắn đi gây chuyện, cuối cùng người xui xẻo lại là hắn.
Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn.
“Đi điều tra xem, chuyện này xảy ra khi nào?”
Lưu Đại chạy đến nha môn xem xét, ngay lập tức trở về trình báo, hai
người vẫn chưa nộp công văn lên quan phủ.
Không biết có phải Bàng Lục Nhi nghĩ nhiều hay không, từ sau khi Trịnh
Tuân trở về, Phùng Thương luôn trốn tránh nàng. Nàng giục Phùng
Thương đến nha phủ làm công văn, hắn chỉ nói cửa hàng đang có việc
gấp, đợi thêm mấy ngày nữa.
Bàng Lục Nhi nghĩ, có thể hắn bận thật. Tuy nàng vẫn cảm thấy có gì đó
không ổn, nhưng vẫn kiềm chế không nghĩ nhiều.