Bàng Lục Nhi vừa mới thu dọn sạp xong liền nhìn thấy đám người mặc
đồ nha dịch vây lấy cửa hàng rèn của Phùng Thương.
Lục Nhi cuống cuồng chạy tới.
Phùng Thương không biết gây ra chuyện gì mà bị bọn họ bắt trói đưa đi.
“Sai dịch đại ca, chuyện này là thế nào?”
Lục Nhi chặn một người lại hỏi.
Người kia không có kiên nhẫn đẩy Bàng Lục Nhi ra: “Cút! Cút! Cút, ở
đây có chuyện cho ngươi hỏi sao, cút ra xa!”
Lục Nhi lảo đảo, suýt chút nữa đụng vào khối thiết phía sau, cũng may
người dẫn đầu là Lưu Đại, Lục Nhi không nhận ra hắn nhưng hắn lại biết
nàng rất rõ.
Lưu đại giơ chân đá người vừa đẩy Lục Nhi: “Ngươi mù mắt chó rồi sao,
ngươi muốn ngày nào đó Đặng Quảng Sơn cho ngươi một đao không?
Người đưa đầu vào để hắn sớm được về nhà đi, còn không mau xin lỗi
cô nương này đi.”
Đặng Quảng Sơn là đao phủ trong huyện, ở Chân Định án tử không
nhiều, những loại giết người cướp của lại càng ít. Tổ sư nghề đao phủ có
quy định, chém 99 người mới được thu tay. Đặng Quảng Sơn làm hơn
nửa đời người cũng chưa lấp đầy được con số đó.
“Phu nhân, ngài đừng hỏi thăm chuyện người này làm gì, hắn phạm
chuyện không nhỏ, ngày nào đó rất có thể sẽ bị chém đầu.” Lưu Đại
quay đầu thay đổi sắc mặt nói với Lục Nhi.
Mà chuyện này không phải là Lưu Đại dọa Lục Nhi.
Chuyện Phùng Thương bị mang đi chưa truyền tới làng Đại Trại. Lục
Nhi chưa nắm rõ sự tình nên không dám nói cho Phùng Nông biết.
Sáng sớm hôm sau, nàng vội thuê chiếc xe la lên huyện, dùng ba bốn
lượng bạc khó khăn lắm mới vào được nhà lao gặp mặt Phùng Thương.
Đêm qua Phùng Thương bị huyện lệnh khai đường thẩm vấn, dù không
dùng trọng hình nhưng bị tra tấn cũng không nhẹ.
“Lục Nhi, sao nàng lại đến đây?” Phùng Thương nhìn thấy Lục Nhi liền
kích động, sau đó lại mau chóng ổn định.
Lục Nhi đưa cái khăn qua.
“Thương ca, chuyện này là thế nào?”
Phùng Thương thở dài, nói: “Lục Nhi, người hôm qua nàng thấy, nàng
biết hắn làm gì rồi phải không?”
Nói ra thì đúng là Phùng Thương xui xẻo, ban đầu không chịu hỏi thăm
rõ ràng, chỉ bị bạc làm mờ mắt, tùy tiện tiếp nhận.
Một trăm cân thiết này là của khách hàng họ Tôn tên Phương, lúc trước
có giao dịch với Phùng Thương rồi, nhưng người này chỉ là nô bộc trong
phủ, Tôn Phương ở huyện bên, đồ rèn này ngoài dùng làm nông cụ, hắn
còn dùng để khai thác mỏ, phá núi lấy đá.
Phùng Thương dù thế nào cũng không đoán ra, người kia rèn sắc để về
khai thác tư quặng, mà lại là quặng chưa thông qua triều đình.
Quặng sắt tạo thiết, nếu quy mô lớn hơn có thể chế tạo vũ khí, tội này là
“xét nhà diệt tộc”. Mà Tôn Phương kia lớn gan, thấy quặng ở trong núi
sâu, nhất thời bị lợi lộc kếch xù che mắt, bí quá hóa liều.
Các triều đại trước có nhắc tới quặng kim loại, đặc biệt có nói đến binh
khí được tạo ra từ quặng sắt. Quan phủ nơi nơi đều suy xét cẩn mật, một
khi tra ra có người dính đến đều máu chảy thành sông, thà giết lầm còn
hơn bỏ sót.
Phùng Thương là tai bay vạ gió, nhưng cũng không hẳn bị oan.
Người khác thì không rõ, chứ hắn làm nghề này đã 6 7 năm, còn không
biết tác dụng của thứ này sao? Chỉ là đối phương đưa nhiều bạc, trước
sau tổng 110 lượng, trong thâm tâm hắn cầu mong chút may mắn qua
được ải này.
Người làm thợ rèn thường để lại ấn ký của mình, cũng may Phùng
Thương lúc đấy còn minh mẫn, không lưu lại cái gì.
Lục Nhi lại không biết, chỉ biết Phùng Thương gặp chuyện lớn, không
chừng sẽ giống như nha dịch kia nói, đao hạ đầu rơi.
“Lục Nhi, bạc của ta đều cất trong hộp ở dưới giường, nếu ta thật sự
không thoát được, nàng lấy 50 lượng đưa cho đại ca, còn lại nàng giữ
lấy.”
Lục Nhi nghe vậy mặt liền biến sắc.
“Thương ca, huynh đừng nói lung tung, ta sẽ ra ngoài hỏi thăm.”
Khả Khả: Mọi người biết hỏi thăm ai rồi đó….