Ngược lại, Lục Nhi nói với Phùng Nông: “Phùng Thương sẽ không có
việc gì.”
Bàng Lục Nhi ở ngoài đợi không bao lâu.
“Lục Nhi!”
Nàng nghe được có người gọi nàng, là giọng nói của Trịnh Tuân.
Lục Nhi quay đầu nhìn lại, thứ đầu tiên nàng cảm nhận được rõ ràng đó
là Trịnh Tuân hiện tại rất khác. Lúc trước Huyện thái gia cho hắn chút
mặt mũi, đối xử tốt với hắn, để hắn được ngồi ăn cùng mình.
Hiện giờ, tuy Hoàng Tổn một thân quan phục, nhưng thái độ kính cẩn
bên cạnh Trịnh Tuân, đứng lui về sau hắn hơn một tấc.
Ngay cả Lục Nhi ở trong miệng hắn cũng trở thành nhân vật lớn: “Phu
nhân cũng tới ạ!”
Trịnh Tuân nhẹ giọng với Lục Nhi: “Nàng đừng lo lắng, Huyện thái gia
đã điều tra rõ rồi, là kẻ cắp kia tùy tiện cắn bừa, chốc nữa Phùng Thương
sẽ được thả ra ngay thôi.”
Chuyện Phùng Thương có phải là chủ mưu hay không, rốt cuộc có bị
liên luỵ hay không thì quả thật chỉ bằng một câu nói của huyện thái gia là
có thể quyết định được.
Lúc trước Lục Nhi nịnh nọt, tiêu gần mười lượng bạc mới có thể nhìn
thấy được Phùng Thương, vậy mà Trịnh Tuân chỉ vào một lát là có thể
bảo Huyện Thái gia sửa lời.
Phùng Thương bị đánh, được hai ngục tốt nâng ra. Trong nhà lao có vô
số thủ đoạn “chiếu cố” người, mấy ngục tốt chỉ cần sai bảo mấy tên tội
phạm, Phùng Thương dù sức lực lớn nhưng song quyền khó địch lại bốn
tay, trên người đầy thương tích.
Song tính mạng không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng mươi bữa nửa
tháng là khỏi.
Ba người Phùng Nông không dám tiến về phía trước.
“Trịnh đại nhân, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, người đã thả ra rồi, hạ quan
còn có chút chuyện, xin phép cáo từ.” Hoàng Tổn chắp tay thi lễ với
Trịnh Tuân.
Quan chỉ cần lớn hơn một bậc là có thể ép chết ngươi rồi, tuy Trịnh Tuân
hiện giờ chỉ là Lục phẩm, nhưng lại là quan kinh thành, là cận thần của
hoàng đế, chuyên thay hoàng đế soạn thảo công văn linh tinh.
Hoàng Tổn rất biết điều, hắn thấy quan hệ dây tơ mối nhợ này liền tìm
cớ thoái lui.
Trịnh Tuân dè dặt gật đầu, bộ dáng kia giống như đã trầm mình ở chốn
quan trường từ rất lâu rồi. Vị Hoàng huyện lệnh này là một người bí ẩn,
trong mộng, Trịnh Tuân không biết kết cục của hắn ra sao, vì không mơ
thấy hắn nên không biết bắt thóp hắn thế nào. e b o o k t r u y e n. v n
Bàng Lục Nhi đứng cạnh Trịnh Tuân: “Thương ca, không việc gì rồi,
Phùng Nông đại ca ở bên kia, huynh theo họ trở về đi.”
Ánh mắt Phùng Thương nhìn thấy tia dao động của Lục Nhi với Trịnh
Tuân, cuối cùng hắn cũng bình tĩnh nhìn mặt nàng, Lục Nhi cười:
“Huynh mau đi đi.”
“Lục Nhi.” Phùng Thương đưa mắt nhìn sang bên phải, nơi đó đậu chiếc
xe la nhà hắn, mẫu thân thì kích động, đại ca, đại tẩu giữ chặt lấy bà.
Trong lòng Phùng Thương ngập tràn chua xót.
Nông phu thân hình cao lớn vậy mà lại quỳ phục xuống đất “bịch” một
tiếng, trước mặt Trịnh Tuân, dập đầu mạnh: “Đa tạ ân nhân cứu mạng.”
Trịnh Tuân chưa kịp tránh đi, nghiễm nhiên nhận lấy một lễ này của
Phùng Thương.
Trịnh Tuân trên cao liếc mắt nhìn xuống, mặt không cảm xúc nói: “Cả
nhà Tôn Phương kia đều bị quan phủ bắt giữ, là xét nhà diệt tộc, có trốn
cũng không thoát. Phùng Thương, việc này cũng không thể nói là ngươi
oan uổng, sau này nhớ lấy, không phải đồ của ngươi thì chớ chạm vào.”
Lời của Trịnh Tuân có ẩn ý.
Dáng vẻ của hắn như muốn nghiền nát người khác, nhưng cũng chỉ là lời
nói bình thường.
Phùng Thương cúi đầu không đáp.
Lục Nhi không muốn nhìn tình huống này nữa, vội đỡ Phùng Thương
đứng lên: “Thương ca, huynh mau theo họ trở về đi.”
Nàng không nhắc đến bản thân, Phùng Thương cũng không có tâm trạng
hỏi.
Đợi bốn người mẫu tử Phùng gia về rồi.
Xe la của Trịnh Tuân quay đầu chạy theo hướng trấn Tây Bình Nhạc.
KHẢ KHẢ: CHƠI MÀ DẰN MẶT NHAU VẬY??