Người tắm cho hài tử cũng là được Trịnh Tuân mời đến, bà ôm Nguyên
Nhi ra ngoài.
Trong cái viện nhỏ này của Lục Nhi có vài người, ngoại trừ ba người phụ
tử Bàng Thanh Xuyên ra, những người còn lại nàng không liên quan.
Lục Nhi có hơi bực bội, nàng thật sự không muốn Nguyên Nhi sau này
sẽ dính đến hào quang của Trịnh Tuân.
Bàng Thanh Xuyên đầu óc không tốt, nhưng vẫn nhớ rõ chuyện Kiều thị
dặn dò, hắn nói: “Lục Nhi, nhị thẩm của ngươi có nhắn, nàng ta chỉ lanh
mồm lanh miệng thôi chứ không có ác ý với ngươi.”
Kể từ khi Trịnh Tuân đậu Trạng Nguyên, lại dây dưa mập mờ với Lục
Nhi, mỗi ngày trôi qua của Kiều thị đều là khốn khổ, trong làng lại có rất
nhiều người thích bỏ đá xuống giếng, nói thêm nói bớt.
Kiều thị tự biết mình lúc trước đắc tội với Lục Nhi nên bản thân không
dám tới chỉ có thể đẩy ba người Bàng gia này đến.
Lục Nhi không quan tâm đến lời của nhị thúc, nàng nhìn Cẩu Tử và
Hương Nhi nói: “Sau này hãy đối xử tốt với cha các ngươi một chút.”
Trước kia, nàng quả thật có yêu thương Cẩu Tử và Hương Nhi, nhưng
Bàng Lục Nhi không biết được Kiều thị lại có lòng dạ thâm độc đến vậy.
Bà ta mặc định hai đứa nhỏ sau này sẽ chiếm lấy nhà của Bàng Lục Nhi.
Đặc biệt sau khi Cẩu Tử được sinh ra, nàng luôn miệng nói: “Cẩu tử là
mầm rể duy nhất của Bàng gia các ngươi.”
Lục Nhi lúc đó nghe tai này lọt qua tai kia.
Nhưng hiện tại trong lòng nàng luôn có gút mắc không có cách nào đối
diện với ba người này, nàng nói thẳng: “Cơm nước xong các người trở về
đi, sau này đừng đến, chúng ta không có quan hệ gì nữa.”
Nàng cứ như vậy mà đoạn tuyệt quan hệ.
Sau khi bọn họ trở về, đừng nói là Kiều thị, ngay cả tộc trưởng của Bàng
gia cũng không dám đánh rắm, nói chi là đến tìm Bàng Lục Nhi.
–
Bàng Lục Nhi đem chiếc vòng tay vàng của phu nhân Huyện thái gia
Lưu thị đưa cho Trịnh Tuân.
“Đó là của phu nhân Huyện thái gia tặng, nó quá quý giá, ngươi trả cho
người ta đi.”
Trịnh Tuân không thèm nhìn một cái, đẩy tay Lục Nhi cất lại, hắn nói:
“Nàng nhận đi, nàng mà trả lại, nói không chừng đối phương còn cho
rằng chúng ta có thành kiến, nàng mà không nhận thì bọn họ không ngủ
yên đâu.”
Bàng Lục Nhi trợn mắt há mồm, vòng tay này tốt xấu gì cũng đáng giá
hai trăm lượng bạc, suốt 18 năm qua, Lục Nhi chưa từng nhìn thấy khối
vàng lớn đến vậy.
Lục Nhi không hiểu chuyện quan trường, nàng đưa vòng tay lại cho
Trịnh Tuân.
Ở trong mộng, Trịnh Tuân trở thành cây đao sắc bén bên cạnh Hi Hòa
đế, đương nhiên đôi tay hắn cũng không sạch sẽ gì. Hắn cho hai đứa con
nuôi thay thế vị trí của hắn, hai dưỡng nữ khi xuất giá trang sức đỏ rực
trải dài mười dặm, chỉ bổng lộc của hắn sao có thể làm được như vậy.
Vào giữa tháng 9, Lục Nhi hết ở cữ, Trương thẩm kia cũng nhận bạc của
Trịnh Tuân. Lục Nhi thuê một chiếc xe, ôm Nguyên Nhi trở về làng.
Nàng đến viếng mộ của Bàng gia.
Những ngày không phải dịp tết, cũng không phải ngày giỗ thì khi có
chuyện gì mới chạy đến nơi này khóc than.
Sợ Nguyên Nhi nhiễm gió, nàng dùng vải bao bọc lại quấn trước ngực.
Một lớn một nhỏ cung kính dập đầu ba cái trước mộ phu thê Bàng Thanh
Sơn.
Lục Nhi che chắn cho hài tử cẩn thận, ngồi trước mộ lải nhải một vài lời
tốt đẹp.
Cái gì nàng cũng nói, trong chốc lát nàng nói đến chuyện đã hòa li cùng
Trịnh Tuân, lại kể mình và Phùng Thương đã thành thân sau lại tan. Sau
đó nàng nhìn vào Nguyên Nhi rồi mỉm cười nói Bàng gia cuối cùng cũng
có hậu nhân.
Trịnh Tuân đứng ở phía sau nàng, nhìn nàng ôm hài tử trước ngực hết
khóc rồi lại cười.
Hắn không ngồi chung xe la với nàng trở về làng Đại Trại.
Hắn nghe Bàng Lục Nhi nói: “Con sẽ rời khỏi nơi này, sau này con sẽ
nuôi dạy Nguyên Nhi thật tốt, đợi nó thành danh mang kiệu gỗ lớn về
báo hiếu cho con.”
Khi Lục Nhi đứng dậy thì nhìn thấy Trịnh Tuân, Trinh Tuân muốn quỳ
xuống trước mộ, nàng liền ngăn cản: “Trịnh Tuân, bọn họ gánh không
nổi đâu, ngươi đừng để bọn họ âm thọ.”
Trịnh Tuân nhìn nàng chằm chằm, một lúc sau mới nói: “Lục Nhi, chúng
ta làm hòa đi.”
Đây là ý nghĩ đầu tiên khi hắn từ kinh thành trở về, hắn muốn nói với
nàng.
Lục Nhi lại lắc đầu, nàng hỏi lại hắn: “Trịnh Tuân, ngươi muốn ở rể
Bàng gia sao? Ngày đó ta đã nói, chỉ chiêu tế tới cửa, ngay cả Phùng
Thương cũng bằng lòng như vậy.”
Bàng Lục Nhi cố ý làm hắn khó xử, bởi trong lòng hai người biết rất rõ.
Trịnh Tuân ngay lập tức lưỡng lự, bởi vì giấc mộng hoang đường kia, mà
Lục Nhi lại nói nàng đã trải qua chứ không đơn giản là ác mộng.
Lục Nhi bên này không cho hắn cơ hội tự vấn, nàng liền nói: “Lừa ngươi
thôi, Trịnh Tuân, ta không muốn thành thân, ai ta cũng không muốn.”