Lúc hắn đến, Bàng Lục Nhi vừa chuẩn bị vào nhà, thấy vậy hắn tạm
dừng chân.
“Nguyên Nhi ngủ rồi sao?” Trịnh Tuân hỏi.
Lục Nhi không được tự nhiên túm lấy góc áo: “Nó ngủ sớm, giờ này ngủ
phải đến nửa đêm mới thức, ngươi có việc gì sao?”
“Nàng đến xem cái này đi!”
Hai người đứng bên cạnh cái bàn đá trong viện.
Trịnh Tuân thật tình suy nghĩ cho Lục Nhi: “Nàng không muốn cùng ta
đến kinh thành, nhưng cũng không đến mức cả đời này chúng ta không
thể gặp lại nhau. Nàng nhìn qua xem muốn đi đến đâu, sau khi dời tro
cốt về Khai Phong, ta đưa nàng đi.”
“Nó cũng là con của ngươi, Nguyên Nhi sau này lớn lên tự nó quyết
định.” Lục Nhi nghe hắn nói, rồi cúi đầu nhìn xuống tấm địa đồ.
“Biên cảnh hiện đang bất ổn, vả lại nhiệt độ lạnh vô cùng. Lục Nhi, nàng
thấy Giang Nam thế nào, nơi này non xanh nước biếc, đất đai màu mỡ, là
đất để dưỡng người. Chỉ là từ ngữ hơi phức tạp, không giống như chúng
ta, mà mưa cũng nhiều, trẻ con dễ nhiễm bệnh.”
Ban đầu Lục Nhi có hơi động tâm, sau nàng không thể nghe vào nữa:
“Cũng không phải ta muốn đến chỗ đó, lân cận cũng được.”
Lục Nhi cúi đầu nhìn đôi ngực cứng ngắt của mình, nó bắt đầu đau, tay
nàng miễn cưỡng vẽ vòng trong trên tấm địa đồ.
“Hay là nội thành Trung Nguyên? Nàng thấy Lạc Dương thế nào? Hoặc
là Khai Phong?”
Bàng Lục Nhi nhìn về mấy nơi hắn chỉ, miệng thở dốc, nhất thời không
đưa ra ý kiến.
Rốt cuộc vẫn là Trịnh Tuân lên tiếng: “Trên đường sẽ đi qua rất nhiều
nơi, đến lúc đó nàng thấy thích nơi nào thì chọn nơi đó vậy.”
Bàng Lục Nhi gật đầu đồng ý, muốn đi vào nhà: “Trịnh Tuân, ta còn có
việc, lát nữa ngươi về nhớ đóng cổng lại giúp ta.”
Trịnh Tuân không có ý định rời đi.
Bên kia Bàng Lục Nhi đã vội vào phòng, bắt đầu cởi bỏ quần áo, một đôi
nhũ hoa trắng mịn lộ ra.
Nàng mặc kệ, vội lấy chén sứ đặt tấm gỗ, hai ngón tay kẹp ở đầu v*, tay
còn lại xoa bóp bầu ngực. Động tác nàng thuần thục, rất nhanh sau đó cái
lỗ trên đầu v* nàng phun ra dòng nước trắng tinh.
Sức ăn của Nguyên Nhi nhỏ, ngủ lại lâu, ngực của Lục Nhi thường bị
căng cứng như cục đá. Là Trương thẩm nói cho nàng biết, đến lúc khó
chịu thì phải nặn sữa ra vứt bỏ.
Nếu mặc kệ vú căng lên thì sau này vú sẽ lỏng, có người còn thòng đến
tận rốn.
Lúc này Lục Nhi hoàn toàn không biết trong phòng mình có thêm một
người.
Chỉ nghe người kia gọi tên nàng một tiếng: “Lục Nhi.”
Giọng nói trầm thấp, khàn đục, khiến nàng không khỏi giật mình.
Nàng còn chưa kịp ngẩng đầu, trước ngực đã cảm nhận có gì đó ươn ướt.
Không biết từ khi nào Trịnh Tuân hạ thấp người, ôm lấy hông Lục Nhi,
liều lĩnh ngậm lấy vú nàng, nuốt hết dòng sữa từ vú nàng tiết ra.
Giữa đồi núi tuyết trắng chói mắt, xuất hiện mái tóc đen của nam nhân
chôn vào, làm thế nào cũng không chịu tránh ra.
Miệng lưỡi Trịnh Tuân mềm mại mà vô cùng có lực, không giống như
Nguyên Nhi không hiểu chuyện, chỉ biết nhắm mắt ngậm lấy núm vú,
cũng không giống nàng, chỉ biết miết đau.
Ngược lại, vú nàng vừa rồi căng đau vô cùng, bây giờ thoải mái rất
nhiều, tay nàng bám lung tung, thậm chí còn tháo lỏng búi tóc của Trịnh
Tuân: “Trịnh Tuân, ngươi đổi bên đi.”
Nàng còn cảm thấy chưa đủ, sai hắn ngậm một bên khác.
Đều từng là phu thê, không biết lăn lộn ở trên giường bao nhiêu lần,
mầm giống còn đang ngủ say trên giường, Lục Nhi đối mặt với Trịnh
Tuân không chút ngại ngùng, mở bung ngực ra trước mặt hắn.
Nguyên Nhi ngủ ở phía trong của giường.
So với lúc trước, Lục Nhi đẫy đà hơn rất nhiều, bụng còn dư một ít mỡ
thừa chưa tan hết. Trịnh Tuân ôm nàng, đè nàng trên giường, vây chặt
thân thể nàng.
Nàng sợ Nguyên Nhi bị lạnh, vừa trở về liền nung giường lên nóng hổi