Lục Nhi xoay người rời khỏi trà lâu.
Phùng Thương liền gọi nàng lại: “Lục Nhi, nàng đợi ta một lát!”
Thị trấn này cũng không lớn, Phùng Thương chạy về, khi quay lại trên
tay cầm theo một chiếc vòng bạc. Vòng bạc này không lớn, nhìn qua
cũng biết là để cho trẻ con mang.
“Trịnh đại nhân giúp ta, ta cũng không biết phải tạ ơn hắn thế nào, hai
ngày trước ta nhờ người đánh cái vòng tay này để cho hài tử hắn mang.”
Phùng Thương lấy cớ là vì Trịnh Tuân.
Lục Nhi cũng không bóc trần hắn.
Nàng biết, vòng tay này Phùng Thương đã chuẩn bị từ mấy tháng trước.
“Vậy ta thay Nguyên Nhi cảm ơn huynh!” Lục Nhi thấy vòng tay kia giá
trị không lớn, lúc này mới cất vào trong túi “Thương ca, ta phải đi rồi!”
Mũi Lục Nhi chua xót.
Trong lòng nàng thật sự rất hận nơi này, nhưng khi rời khỏi đây, cảm
giác buồn bã mất mát dâng lên, những người nơi đây sợ là cả đời này
nàng cũng sẽ không còn gặp lại nữa.
Hai ngày này, nàng và Nguyên Nhi dọn đến phòng Trịnh Tuân thuê.
Lúc Lục Nhi trở về, thì đã thấy Trịnh Tuân luống cuống ôm tiểu tử mà
dỗ dành, thậm chí còn đưa ngón tay vào trong miệng tiểu tử cho nó mút:
“Nguyên Nhi ngoan, mẫu thân con sẽ sớm về thôi!”
Đôi mắt Lục Nhi phiếm hồng, ôm Nguyên Nhi ngồi trên giường, nàng
xốc áo lên, đưa núm vú nhét vào miệng nó.
“Nhà bán được rồi hả?”
“Ừ!”
“Qua giờ Ngọ ta đi một chuyến đến tiêu cục, hôm sau có thể xuất phát
rồi!”
“Được!” Nàng cho Nguyên Nhi bú xong rồi thả tiểu gia hỏa này xuống
giường, dỗ cho nó ngủ, sau đó lấy chiếc vòng từ trong túi tiền ra mang
lên cổ tay cho nó.
Tay Trịnh Tuân sờ vú nàng, mắt nhìn chằm chằm chiếc vòng kia, nhẹ
giọng hỏi: “Của ai cho?”
Bàng Lục Nhi không có tâm trạng, thần sắc uể oải đẩy tay Trịnh Tuân ra,
thành thật nói: “Của Thương ca cho, huynh ấy nói cảm tạ ngươi vì
chuyện quân tịch.”
Trịnh Tuân mím môi, đưa tay vuốt ve vòng bạc trên cổ tay Nguyên Nhi,
qua nửa ngày hắn mới đè xuống cái tâm tư muốn lột chiếc vòng tay này
ra.
Ngày qua ngày, chớp mắt đoàn xe của bọn họ đã lên đường được mười
ngày. Ngày đó, khi bọn họ đi, Hoàng Tổn cùng một đám người trong nha
phủ đưa tiễn đến ranh giới của Huyện.
Trên đường, hắn chăm sóc Lục Nhi và Nguyên Nhi, lúc đến Khai Phong
đã là cuối tháng.
Ánh nắng của mùa đông chiếu lên tuyết trắng.
Ngày bọn họ đến Khai Phong, tuyết rơi cả đêm, qua giờ ngọ mới chịu
ngưng.
Trịnh gia ngoại trừ Trịnh Tuân là mạch chính, còn lại làm quan ở kinh
thành cũng rất nhiều, tổ tiên của Trịnh gia ở đây trước giờ vẫn đức cao
vọng trọng. Việc nhập vào từ đường gia phả của Trịnh gia không phải là
chuyện nhỏ, nhất là trong lúc tuyết lớn phủ kín đường đi thế này.
Đợi đến khi quan tài của mấy vị trưởng bối Trịnh gia nhập thổ, Trịnh
Tuân mới ôm Nguyên nhi qua, song chỉ đứng trước mộ tổ tiên cúi đầu,
ngày đó hắn cũng chưa nhập tịch vào Trịnh gia.
Lúc trước, bởi vì dồn sức vận chuyển quan tài tổ tiên, Trịnh Tuân vẫn
luôn giữ lễ, hiện tại vừa hạ huyệt, sức lực hắn giống như vẫn còn dồi
dào, liền quay sang dùng hết trên người Lục Nhi.
Sau nhiều lần, cứ mỗi lần Lục Nhi cho con bú, hắn lại tới bú chung, thật
sự nàng chịu không nổi. Chuyện chăn gối đối với một nữ nhân ở nông
thôn không cởi mở như vậy, mối quan hệ tằng tịu không có cưới gả của
nàng cùng Trịnh Tuân cũng thể không duy trì được lâu.
“Trịnh Tuân, sau này ngươi đến kinh thành cũng phải tìm một nương tử
khác. Ngươi cứ ngày ngày dành thức ăn của Nguyên Nhi mãi sao?”
Trịnh Tuân không đáp, dáng vẻ hắn cô đơn trầm mình sâu vào trong
huyệ.t nàng.
Trịnh Tuân lúc trước đã từng nói, khi đi trên đường Lục Nhi thấy thích
nơi nào thì ở lại nơi đó, nhưng trên đường hoặc là ở lại nhà quan sai nào
đó hoặc là ở dịch quán, Lục Nhi chưa đi vào trấn trong.
Bàng Lục Nhi ở lại Khai Phòng vài ngày, đây là nơi đầu tiên nàng
nghiêm túc nhìn ngắm sau khi rời khỏi huyện Chân Định.
So với huyện Chân Định, Khai Phong phồn hoa náo nhiệt hơn nhiều, Lục
Nhi giống như trẻ con, cái gì cũng thấy mới mẻ, trên đường không có xe
la mà là xe ngựa cao lớn, thùng xe được bao phủ bởi vải vóc, hoa cỏ,
nguyên liệu còn tốt hơn khi nàng sắm sửa để thành thân.
Tâm tư nàng dao động, muốn ở lại nơi đây, chỉ có hơi vướng mắc một
chút, nơi này cao quý, nàng lại có ít bạc, sợ là mua xong nhà thì chẳng
còn bao nhiêu tiền.
Trịnh Tuân cho nàng ý kiến: “Lục Nhi, nàng thấy huyện Yến Thành thế
nào, nơi đó gần, địa hình lại bằng phẳng, thánh thượng có dự định khai
thông kênh đào cũ, nơi này vài năm nữa sẽ thay đổi rất lớn.”
Bất luận nàng đối với hắn thế nào, hắn dám chắc rằng nàng vẫn sẽ tin
hắn.