Lục Nhi ngủ không yên, cảm thấy giữa chân mình bị người nào đó tách
ra đưa gậy sắt tiến vào.
Toàn thân nàng run lên: “Trịnh Tuân, ngươi dọa chết ta rồi!”
Trịnh Tuân không đáp, giữ vai nàng cọ tới cọ lui phía sau mông.
Nguyên Nhi cũng lớn hơn một chút, ngoại trừ đôi vú thì những nơi cần
gầy đã sớm gầy đi rồi.
Trịnh Tuân đưa tay sờ đến nơi hai người dán chặt, cảm giác huyệ.t thịt
bao bọc chặt chẽ khiến hắn đê mê, hắn dùng ngón tay vân vê cánh hoa
nhỏ bên dưới.
“Ưm…” Lục Nhi rên rỉ, nhưng không phải là vì đau, nàng bảo hắn cứ
tiếp tục vậy đi.
Hạ thể bỗng chốc dâng lên khoái cảm tê dại, lan xuống xương cụt, lưng
nàng căng thẳng cứng đờ.
“Trịnh Tuân!” Hai mắt nàng nhắm chặt, nhỏ giọng gọi tên hắn.
Trịnh Tuân cắn viên thịt mềm mềm ở tai nàng, mơ hồ không rõ đáp lại,
sau đó kéo tay nàng xuống thăm dò, phủ lên chỗ kia.
Vốn là nơi mềm mại, lúc này vô duyên vô cớ bị cây cô.n lớn cắm vào
bên trong.
Hắn lại dẫn tay nàng sờ đến chiếc gốc cây của hắn, tất cả đều chôn vào
trong người nàng. Lục Nhi dùng hai ngón tay ôm vòng cái gốc nhưng
không ôm hết được, nàng lắp bắp kinh hãi, nói: “Lớn vậy sao?”
Trịnh Tuân nghe vậy liền khàn giọng cười: “Lục Nhi, nàng muốn xem nó
trông thế nào không?”
Ăn tết xong Lục Nhi cũng đã 19 tuổi, thời điểm nào cần lanh lẹ thì sẽ
không che giấu, vẫn tốt hơn nhiều so với Trịnh Tuân ngoài mặt là quân
tử nói chuyện đạo lý lại dùng vài câu chặn họng người khác đến nghẹn.
Nói thật là Lục Nhi có chút tò mò.
Lục Nhi vẫn chưa bao giờ nhìn kỹ chỗ kia của hắn, trước kia vì tiếc dầu
châm đèn nên hai người đều sờ soạng làm việc, hiện tại nhờ phúc của
Nguyên Nhi, ban đêm phải thay tã cho nó, rồi cho nó bú nên đèn châm
đến sáng.
Trịnh Tuân cố kìm nén, rút cây gậy từ thân thể nàng ra, vật khổng lồ
được hắn chôn trong động huyệ.t ấm áp từ từ lộ ra ngoài, hắn vươn tay
lấy yếm nàng tùy tiện lau vài cái.
Hắn bế nữ nhân trong lòng ngực xoay người lại, Lục Nhi cúi đầu xuống,
nàng chưa kịp chuẩn bị ngay lập tức đã đối mặt với cây gậy to lớn đen
thui đầy đáng sợ nằm giữa háng Trịnh Tuân.
Mặt Lục Nhi ửng hồng, đây là thứ chọc nàng đến mức thở không nổi
sao? Cuối cùng cũng là nó tạo ra Nguyên Nhi.
“Bộ dạng xấu xí!” Lục Nhi mở to mắt, sửng sốt trong giây lát.
Da Trịnh Tuân trắng mà cây gậy kia lại đen đúa xấu xí đến vậy, thân cây
gậy có những đường gân xanh quấn quanh thật dữ tợn, chỉ có đầu nấm
phía trên màu hơi nhạt một chút, đầu bóng loáng, trên đỉnh có một lỗ nhỏ
rỉ ra vài giọt nước nhờn trong suốt.
Khóe miệng Trịnh Tuân hơi run, đáy mắt lại hiện ra ngọn lửa, tựa như
trong chớp mắt có thể đem nàng cắn nuốt, giọng hắn trầm thấp giống
như đang cố kiềm chế gì đó: “Lục Nhi!”
Hắn kéo bàn tay thô ráp của nàng, phủ lên người dục long của hắn, khoái
cảm ngay lập tức tìm đến khiến cho con rùa căng cứng dựng thẳng tắp
càng thêm sậm màu. Hắn cầm tay Lục Nhi vuốt ve lên xuống, vết chai
trong lòng bàn tay của Lục Nhi phủ kín cây gậy, khiến hắn tăng tốc
nhanh hơn, cả người hắn không thể kiềm chế được mà run lên.
“Lục Nhi, nàng còn nhớ ở trên thuyền đánh cá trong sách vẽ tranh kia
không?” Cuối cùng Trịnh Tuân ngừng lại, nhưng hắn vẫn chưa xuất ra,
ngón tay chạm vào môi nàng, trầm tư nói.
Sao Lục Nhi lại không nhớ cho được, nàng vội giật mình.
Vào năm trước, trước khi Trịnh Tuân chuẩn bị vào kinh đi thi, hắn ôm
nàng, lúc đó vẫn là ban ngày, hắn cho nàng xem sách vẽ tranh kia. Một
con thuyền đánh cá dừng lại bên sông, ngư dân ngồi ở đầu thuyền mặc
áo tơi, dưới thân trần trụi, một nữ nhân đẫy đà chui đầu vào giữa chân
hắn.
Ngày đó Trịnh Tuân muốn Bàng Lục Nhi làm cho hắn, nhưng Lục Nhi
chỉ một lòng muốn có hài tử, lại đang hận hắn, làm gì chịu phối hợp.
Ngày mai hắn đi rồi, không biết vì sao lại nảy sinh ra tâm tư này.
Lục Nhi chưa kịp lấy lại tinh thần, vẫn ngơ ngác ngồi quỳ trên giường thì
Trịnh Tuân đã đứng lên, nàng không thể ngờ được, đồ vật của hắn dán
lên gò má nàng, hung khí to lớn đặt bên môi nàng.
“Lục Nhi, ngày mai ta đi rồi, nàng ngậm mút cho ta đi!” Trịnh Tuân
thèm muốn miệng nàng mút lấy hắn từ lâu lắm rồi, lúc này làm gì còn
nhớ đạo đức lễ nghĩa.