Ngày ấy huyện lệnh vừa đến huyện Yển Thành, những người sống ở
hẻm chùa chạy ra xem náo nhiệt, nghe nói vị này theo sự lệnh của Hoàng
đế từ kinh thành bổ nhiệm về làm việc.
Lục Nhi có việc muốn ra ngoài, ở thôn Trương Ly có vị Triệu đầu bếp
chuyên nhận nấu ăn cho hiếu hỷ, yến hội lớn bé xung quanh đều đến tìm
hắn, vài ngày trước hắn có đặt Lục Nhi 20 cân cá.
Bên ngoài trời lạnh, Lục Nhi không yên tâm để hai đứa nhỏ ra cửa.
Nguyên Nhi hiện giờ đã ba tuổi rưỡi cũng biết chút chuyện, từ nhỏ nó đã
có tư chất thông minh. Lục Nhi có một cuốn sổ nhỏ để ghi chép, nàng
dùng nét gạch chéo thay thế con số, sợ mình tính sai mỗi lần cộng lại đều
phải đếm, Nguyên Nhi ở bên cạnh một hồi cũng học được.
Hiện tại Lục Nhi hơi hối hận vì trước kia không để cho Trịnh Tuân chỉ
cho vài chữ, bằng không nàng có thể dạy cho Nguyên Nhi biết chữ hoặc
là đọc chút “Thiên Tự Văn” cho Nguyệt Nhi nghe. Nàng sợ bản thân
mình sẽ làm chậm trễ Nguyên Nhi học hành, định đầu xuân sẽ đem
Nguyên Nhi đến trường tư thục.
Nguyệt Nhi còn nhỏ, rất thích bám Lục Nhi, hai búi tóc tròn tròn quấn
trên đầu, đôi mắt lưng tròng túm góc áo Lục Nhi đòi đi theo, làm cách
nào cũng không chịu để Hỉ Thước bế.
Là Nguyên Nhi đi dỗ dành muội muội mình: “Muội muội, ta đưa muội đi
ăn bánh chưng, bánh của di Hỉ Thước vừa mới làm, còn nóng hổi luôn!”
Lục Nhi để Hỉ Thước ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ, tự mình lái xe la ra
cửa. Vừa mới ra đầu hẻm, nàng thấy mấy phụ nhân xúm xít cạnh nha
huyện xem náo nhiệt.
“Bàng quả phụ, hôm này còn muốn ra ngoài sao?”
Vào đông, bất luận là người ở nông thôn hay người ngoài phố họ đều
rảnh rỗi. Ngoại trừ bỏ chút thời gian may vá ra thì phần lớn mọi người
không phải làm gì, lúc nào có kết giao với nhau thì mới ra ngoài đường.
“Ta giao cá cho người ta!” Lục Nhi đánh xe la nép một bên, nàng quanh
năm ở chung với tôm cá, giờ đây trên người nàng hay trên xe đều có một
mùi tanh không thể lẫn đi đâu được.
“Ai da, là ngươi chưa nhìn thấy thôi, huyện lệnh lão gia kia là một người
trẻ tuổi, cực kỳ anh tuấn đó!”
“Ta muốn trẻ lại năm, sáu tuổi …”
“Người ta thèm đoái hoài tới ngươi sao!”
Mấy phụ nhân cười cười nói nói ở đằng xa, Lục Nhi rẽ ngang ra khỏi
hẻm chùa, nàng đưa mắt nhìn sang hướng cửa nha huyện, chỗ kia đã giải
tán không còn ai. e b o o k t r u y e n. v n
Lục Nhi về trễ một chút, mùa đông việc thu mua cá không được thuận
lợi lắm, số lần nàng ra ngoài cũng ít cho nên nàng vòng sang phố nam
mua vài thước vải bố, muốn may cho Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi vài bộ
đồ.
Hỉ Thước cũng là một cô nương rồi, Lục Nhi lại mua thêm vài thước
nữa, nàng ngẫm nghĩ đợi đến khi gửi thư cho Trịnh Tuân, nên lại giấy
bán thân của Hỉ Thước rồi.
Lục Nhi dừng xe la trước cửa nhà, nàng gõ cửa một hồi cũng không thấy
có ai ra mở cửa.
Gió quét trên mặt nàng đau rát, da nàng lại nứt ra, nàng bước xuống xe
dậm chân xoa tay để tự làm ấm, cuối cùng cánh cửa “kẽo kẹt” một tiếng
được người bên trong mở ra.
“Hỉ Thước, sao…”
Người kia không phải Hỉ Thước
Dáng người hắn cao lớn, lúc này đã thay bộ quan phục đi, mặc lại bộ áo
trắng ngà, khoác áo choàng lụa tơ tằm, thêu phi điểu ngư trùng. Lục Nhi
không ngẩng đầu, chỉ cúi mặt nhìn chằm chằm vào đôi hồ ủng trên chân
hắn.
“Lục Nhi!”
Trịnh Tuân cúi đầu, chăm chú nhìn nữ nhân trước mắt, hiện giờ nàng đã
21 rồi, mới nhìn qua thì nàng hiện tại so với trí nhớ của hắn hình như gầy
một chút, đen một chút
Lục Nhi không khác gì những nữ nhân hay tụ tập trên phố phường kia,
trên người còn xuất hiện một mùi tanh khó ngửi, nhưng đôi mắt Trịnh
Tuân thời khắc này đỏ lên, tâm tình cũng không khá hơn những tiểu
nương tử khi vừa nhìn thấy phu quân đi xa trở về.
Trịnh Tuân giúp nàng kéo con la vào sân.