Không biết lời này Lục Nhi đã nói với Nguyên Nhi bao nhiêu lần.
Không riêng gì Lục Nhi, người đời đều thấy người đọc sách lợi hại,
người đọc sách có thể làm quan, cho dù không làm quan thì cũng hơn
hẳn người thường, có thể làm tiên sinh dạy học, có thể viết thư từ giúp
người khác, cái nào cũng có thể mưu sinh.
“Ừm!” Nhìn Nguyên Nhi như vậy, Lục Nhi có hơi hối hận khi giới thiệu
Trịnh Tuân với nó.
Trước kia Lục Nhi từng rất hung dữ và bao che người nhà, lòng dạ lại
hẹp hòi, ngoại trừ Kiều thị thường dùng hai đứa nhỏ mang danh nghĩa
Bàng gia ra để tống tiền thì người khác đừng hòng chiếm lợi được của
nàng.
Nàng luôn đặt Trịnh Tuân dưới mí mắt mình, không muốn ai nhìn hắn,
chỉ là hiện tại, người đang nhìn hắn lại biến thành Nguyên Nhi và
Nguyệt Nhi.
Huống chi Trịnh Tuân đã đi lâu như vậy, cũng không biết hắn đã cưới thê
nap thiếp gì chưa, những lời nói của hắn trước khi rời đi, nàng vốn
không tin.
“Người cha kia có thể dạy con viết chữ không?” Nguyên Nhi hỏi
“Mẹ, cha là cái gì? có giống nhà của Đại Ngưu không, cả ngày đuổi đánh
Đại Ngưu?” Nguyệt Nhi nói.
Nhà Đại Ngưu ở kế bên, cha của hắn là đồ tể, mỗi lần nói chuyện đều ầm
ĩ, khiến xung quanh đầu trên xóm dưới đến can ngăn.
Ba mẹ con ngồi bên kia, người một câu, con một câu thì thầm to nhỏ
khiến Trịnh Tuân cảm thấy buồn cười, sau hốc mắt hắn lại đỏ lên, tơ máu
hiện lên đáy mắt, hắn ôm chầm lấy bọn họ.
Qua một lúc Trịnh Tuân mới buông ra, hắn sờ sờ đầu của Nguyên Nhi:
“Sau này con đi theo cha học chữ được không?”
Nguyên Nhi nhìn hắn mà gật đầu.
Hắn lại sờ mặt của Nguyệt Nhi, tiểu nhi nữ ngại ngùng cúi đầu nhưng
vẫn để hắn xoa.
“Con tên gì?” Trịnh Tuân khàn giọng hỏi.
“Nguyệt Nhi!”
Trịnh Tuân lặp lại: “Nguyệt Nhi, cái tên thật dễ nghe!”
Bàng Lục Nhi đưa mắt nhìn ra sân, không biết vì sao con la kia nôn nóng
như vậy, chân nó dẫm đạp dưới mặt đất.
Nàng có chuyện muốn nói với hắn nhưng không muốn nói trước mặt bọn
trẻ.
Khó khăn lắm nàng mới đợi hai đứa đi ngủ.
Lục Nhi còn chưa rửa mặt chải đầu, còn Trịnh Tuân cố ý thay đổi thường
phục sao cho gần gũi nhất rồi mới đến.
Nam nhân này không biết có phải ở dưới chân thiên tử thoải mái quá hay
không mà hắn càng ngày càng tuấn tú, so với Lục Nhi lao động quanh
năm suốt tháng đã dần mất đi vẻ xinh đẹp nhu mì vốn có.
Nhưng nàng vẫn tự nhiên, nhàn nhạt hỏi hắn: “Trịnh Tuân, sao ngươi lại
đến Yển Thành?”
Trịnh Tuân đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn nàng, đột nhiên hắn nhớ tới
thợ rèn Phùng Thương trước kia có nói, Lục Nhi không nên lớn lên ở
nông thôn này, Trịnh Tuân, ngươi mang nàng theo, sống những ngày tốt
đẹp đi.
Về điểm này hắn không bằng Phùng Thương.
Trong lòng Trịnh Tuân biết rõ, là vì Phùng Thương xót thương cái chết
của Lục Nhi, với tính cách cương trực của nàng, e là không chỉ riêng
chuyện kết bái phu thê với hắn, ngay cả sinh còn cũng không phải là
chuyện lạ gì.
Không thấy chiếc vòng tay bạc trên cổ tay Nguyên Nhi sao.
Trịnh Tuân không đáp, hắn nhìn chằm chằm cổ tay của nàng: “Lục Nhi,
vòng tay ta đưa cho nàng đâu?”
Trên cổ tay nàng trống trơn, không có gì cả.
“Đem cất rồi, sau này Nguyên Nhi cưới để nó tặng cho nương tử.” Lục
Nhi chỉ vào cái rương gỗ lớn.
Trịnh Tuân ngây ngẩn trong chốc lát, sợ là bản thân hắn luôn cảm thấy
nàng vẫn còn nhỏ, vậy mà nàng lại nghĩ tới con dâu rồi.
Ánh mắt hắn vẫn luôn ở trên người Lục Nhi: “Lục Nhi, cái đó ta cho
nàng!”
Cho nàng, không phải để dành cho Nguyên Nhi.
Ánh mắt hắn dịu dàng, Lục Nhi không được tự nhiên dịch người ra, né
tránh cái nhìn của hắn: “Sao ngươi không ở thành Trường An làm quan
gia đi, chạy tới đây làm gì?”
Lời nói của nàng có chút nghẹn ngào, nàng không thể hiểu nổi bản thân
mình nữa.
“Lục Nhi, nàng không nghe nói huyện Yển Thành có huyện lệnh mới
sao?”