Lục Nhi ngồi ở trên người Trịnh Tuân không nhịn được phát ra tiếng rên
rỉ.
Ban đầu, Trịnh Tuân cảm thấy nàng là một con người thô bỉ lỗ mãn, sau
lại hổ thẹn với nàng. E là lúc đó hắn không phân rõ được, hắn dây dưa
không muốn buông Lục Nhi là vì áy náy trách nhiệm hay đơn giản chỉ là
dáng vẻ xinh đẹp của nàng, chỉ cần hắn nhìn nàng một lát thì hạ thân
phía dưới sẽ thất thố.
Cuối cùng sẽ giống như trong mộng, hắn cả đời góa vợ mà bản thân hắn
không thể hiểu được.
Trịnh Tuân thích gương mặt nàng, thích thân thể nàng, nếu không hắn sẽ
không thường xuyên kéo nàng lên giường làm chuyện đó. Lúc nàng còn
chưa biết gì, hắn đã làm dơ giường rồi.
Mỹ mạo trước kia của Lục Nhi nếu đặt ở kinh thành thì chẳng kém gì so
với những quý nữ nơi này. nhưng hai ba năm trở lại đây nàng hoàn toàn
không thèm chăm sóc bản thân mình, lúc trước nàng chỉ có bàn tay thô
ráp, còn hiện tại ngay cả da mặt nàng cũng sạm đi.
Nhưng lúc này gặp được một Bàng Lục Nhi không khác gì những phụ
nhân đầy phố phường kia, Trịnh Tuân ôm mặt nàng hôn một lần rồi lại
một lần. Hắn chỉ hôn nàng, không nói lời nào, cũng không cho nàng mở
miệng.
Mỗi khi nàng muốn mở miệng, hắn sẽ ngậm lấy môi nàng, giống như
muốn nuốt nàng vào trong. Lục Nhi đánh lên sợi bông thượng hạng. Một
lúc sau, môi nàng đều sưng đỏ lên.
Lục Nhi đẩy hắn ra: “Trịnh Tuân, ngươi tỉnh lại! Ngươi đang phát điên gì
vậy hả?”
Trịnh Tuân hững hờ nhìn nàng, lại hôn lên tóc nàng, hắn không phản bác
lời nàng, mà thẳng thắn thừa nhận: “Lục Nhi, ta sắp điên rồi, ta nhớ nàng
sắp phát điên rồi, ta rất hối hận, ta không nên ký thư hòa li kia. Lục Nhi,
cả đời này ta không ngại ở rể Bàng gia.”
Lục Nhi không dám tin mà nhìn chằm chằm hắn.
Trịnh Tuân bị yêu quỷ nhập vào người cho nên mới có thể nói những lời
này.
Trịnh Tuân cuối cùng cũng tĩnh tâm lại, hắn ôm chặt lấy Lục Nhi không
để nàng thoát, lại vô cùng nghiêm túc nói: “Lục Nhi, ta nói thật, ta không
ngại!”
Năm Hòa Hi thứ 7 Trịnh Tuân rời khỏi huyện Yển Thành, hắn nói cả đời
này không tái giá là nói thật, hắn chỉ muốn cả đời này chăn ấm nệm êm
với một mình Bàng Lục Nhi. Còn “Cả đời này ta nguyện ở rể Bàng gia”,
lời này hắn không nên nói.
Hiện giờ cùng lắm chỉ mới qua hai ba năm thôi.
Vả lại một số chuyện trong mộng cũng không có thật, chỉ có thể tự mình
lĩnh hội mới rõ.
Lúc Trịnh Tuân ở Trường An, cũng có mấy lần hắn trở lại chùa Tây
Minh kia, nhưng Thiện Thành đại sư chưa hề gặp lại hắn lần nào, câu nói
“hoặc là con cháu đầy đàn, hoặc cô độc mãn kiếp” trước kia không có
nửa chữ giả dối.
Lục Nhi ngồi giữa hai chân của Trịnh Tuân để hắn ôm ngồi trên giường,
động tác của hắn gấp gáp, chớp mắt liền cởi hết quần áo của nàng ra.
Những lời Trịnh Tuân vừa mới nói, Lục Nhi cảm thấy thật hoang đường.
Làm gì đến nỗi như vậy.
Đời trước nàng vì hai chữ “ở rể” này mà nàng mất mạng, trong lòng Lục
Nhi không hiểu sao lại khó chịu vô cùng.
Thân thể nữ nhân trắng muốt, mặt tuy có hơi sạm nhưng những nơi đầy
đặn trên người vẫn như trước vừa mềm vừa mịn. Nàng trần trụi nằm trên
giường, nơi tư mật không để người khác nhìn thấy của nàng hiện tại phơi
bày trước mặt Trịnh Tuân.
Không biết từ khi nào, Trịnh Tuân khom người cúi thấp xuống, chui đầu
vào giữa hai chân nàng, giống như con mãnh thú đói khát bò lên nơi
thầm kín thẹn thùng kia.
Lục Nhi bôn ba bên ngoài cả một này, còn chưa rửa mặt chải đầu, nàng
đẩy hắn ra: “Trịnh Tuân, đừng, nơi đó bẩn!”
Trịnh Tuân mặc kệ.
Hơi thở ấm áp từ bắp đùi nàng phả vào trong, từ cửa huyệ.t hé mở đi
thẳng một đường vào tận bên trong. Lục Nhi không chút phòng bị, không
khỏi ôm lấy bụng, ngay lúc đó nàng bị hắn giữ chặt, hắn ngậm lấy cánh
hoa mềm không chịu nhả ra.
——————————————————————
Lời tác giả Thập Dạ Đăng:
Suy nghĩ của Trịnh Tuân đối với Lục Nhi trước giờ đều phức tạp. Trong
suy nghĩ này của hắn có thấy nàng thô thiển, có cảm thấy hổ thẹn với
nàng, hắn không cam lòng ở rể Bàng gia. Có lẽ hắn thích Lục Nhi,
nhưng không thâm tình đến vậy.