Lục Nhi nghe hắn nói liền mở mắt ra, nàng nhìn chằm chằm vào Nguyên
Nhi và Nguyệt Nhi.
Nhìn một hồi lâu, nàng thấy Trịnh Tuân vỗ nhẹ vai lưng nàng, không
giục nàng để nàng từ từ suy nghĩ.
Hốc mắt nàng ửng đỏ, nàng chớp chớp mắt nhưng chỗ kia từ lâu đã khô
cạn, cuối cùng ngay cả nửa giọt nước mắt cũng không lăn ra.
“Tuân ca!” Nàng đưa lưng về phía hắn, nhẹ giọng nói, mấy năm qua, đây
là lần đầu tiên nàng chủ động gọi hắn như vậy.
“Ừm!” Trịnh Tuân đáp với nàng.
“Lúc huynh còn bé, huynh đã không thích chơi đùa với bọn tiểu tử trong
làng, người lớn ở trong làng đều nói huynh khác biệt. Lúc ấy ta cũng
giống như bọn Thương ca rất ghen tị với huynh vì huynh có thể được
đọc sách…Cha ta trở về nói đã tìm cho ta một nam nhân, ta đã quên
huynh bộ dạng thế nào, liền chạy tới nhà huynh lén lút nhìn thử, huynh
ngồi ở trong viện đọc sách, ta gây ra tiếng động lớn, vừa khéo để huynh
bắt được.”
Lục Nhi dừng một chút, dường như nghĩ đến cái gì nàng cười khẽ.
Trịnh Tuân cũng cười, khi đó nàng là một tiểu nha đầu choai choai, túi
tóc củ tỏi, hiện giờ đã sinh được hai đứa nhỏ.
“Sau đó huynh lên huyện học, ba tháng mới trở về một lần, ta biết chỗ đó
của huynh mỗi tháng cho nghỉ hai ngày, nhưng huynh chưa bao giờ nói
với ta, ta nghĩ là huynh tiếc tiền lộ phí nhưng không muốn dùng tiền của
Bàng gia, cho nên cứ ba tháng là ta đến trường tìm huynh. Có phải
huynh cảm thấy ta làm huynh mất hết thể diện?”
Vì sao Trịnh Tuân không nói, cũng không về, đại khái chỉ có mình hắn
rõ.
Bàng Lục Nhi lại cười.
Nàng chính là bậc thầy của vô lý, chỉ bởi một đồng tiền mà tranh cãi với
người bán hàng rong đến đỏ mặt tía tai.
Trịnh Tuân bị nàng nói đến mức á khẩu, rất lâu mới tìm thấy tiếng nói
của mình, hắn trầm giọng khàn đục nói: “Lục Nhi, trước kia đều là ta
không tốt!”
Lục Nhi đâu phải đồ ngốc, làm sao hắn có thể nghĩ là nàng không biết gì
cả, nàng chỉ là đặt hắn ở trong lòng nên mới làm ngơ thôi.
“Tuân ca, khi đó ta rất giận huynh, hận huynh nuốt lời, hận huynh một
mình chạy đến kinh thành tận hưởng cuộc sống tốt đẹp rồi cưới một quý
nữ cao môn khác. Ngay cả đốt chút vàng mã ở trước mộ ta huynh cũng
chưa từng làm. Ta nghĩ mình cho dù đến âm tào địa phủ cũng không để
cho huynh sống yên. Huynh muốn cưới thê, thì mỗi ngày ta sẽ treo người
lên xà nhà để nhìn chằm chằm hai người âu yếm trên giường.”
“…”
“Nhưng sau này ta nghĩ thông suốt rồi, chuyện ở cùng với Thương ca ta
cũng nghĩ thông rồi, ta không nên ở với huynh ấy. Nói thì dễ dàng nhưng
ta còn nhớ nhung huynh nên không thể toàn tâm toàn ý làm thê tử
Thương ca.”
Bàng Lục Nhi nhớ Trịnh Tuân, cho nên mới nhường nhịn hắn, để hắn bò
lên giường nàng hết lần này đến lần khác.
Lời đã nói đến đây, đương nhiên còn có đoạn sau nữa, Trịnh Tuân trở
người Lục Nhi lại, ôm nàng vào ngực thật chặt: “Lục Nhi, ta sai rồi!”
“Sao có thể trách huynh, là do cha ta, dù nói thế nào thì ông ấy là người
bất chính trước, là ông ấy lừa huynh!” Bàng Lục Nhi lắc đầu.
“Huynh không thể vào mồ của Bàng gia, ta cũng không thể vào mồ của
Trịnh gia, Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi là từ trong bụng ta chui ra. Tuân
ca, huynh yên tâm, ta có bạc, hiện giờ cũng có đất, sẽ không để bọn
chúng khổ sở. Sau này nếu bọn chúng lớn lên có oán ta, muốn nhận tổ
quy tông sửa lại họ Trịnh, ta cũng bằng lòng!”
Lúc Trịnh Tuân mở lời, không phải Lục Nhi chưa từng động tâm.
Lục Nhi, Lục Nhi, ngoan ngoãn lại cố chấp, đụng phải Tường nam rồi
cũng không biết phải quay đầu thế nào.
Lục Nhi chỉ cảm thấy cánh tay mình bị Trịnh Tuân suýt bóp nát.
Trong lúc ngẩn ngơ, nàng nghe được giọng nói của Trịnh Tuân: “Lục
Nhi, nếu có thể trở lại làng Đại Trại thì thật là tốt!”
Hắn làm sao lại muốn trở về đó, chẳng qua là hắn nhớ những ngày sống
ở đó thôi.
Khả Khả: Trời đất ơi, ngược là đáng đời nha cha nọi.